Lỗ Trạch bước ra khỏi cửa sương phòng, một hộ vệ liền đến bẩm báo có người từ Minh Vũ đường tới. Dù đã biết trước, nhưng khi người ngoài thực sự đến, trong lòng hắn vẫn có cảm giác khó tả.
Ngẩng đầu nhìn về phía đại sảnh, thấy bóng dáng đang đứng chờ bên trong, hắn không khỏi thở dài, cảm thấy một ngày tốt đẹp đã bị phá hỏng.
Thì Văn Tu mắt tinh, nhìn thấy vị thủ trưởng phụ trách nhập chức của mình đang nhìn về phía này, vội vàng đứng nghiêm chỉnh, nở nụ cười thân thiện. Kết quả không cần nói cũng biết, vị thủ trưởng kia chẳng thèm đếm xỉa gì đến nàng, trực tiếp quay mặt đi.
Nàng còn có thể làm sao? Đã quen rồi.
Vẫn tiếp tục quét dọn vệ sinh thôi, ít ra còn có thể để lại ấn tượng là người chăm chỉ làm việc. Ngày qua ngày, chỉ cần nàng thể hiện tốt, người ở đây sớm muộn gì cũng sẽ chấp nhận nàng thôi.
Ngoài sân lại vang lên ba hồi chiêng trống.
Các hộ vệ rửa mặt xong liền xếp hàng ngay ngắn, lần lượt cầm bát đũa đi lấy cơm. Bữa sáng đơn giản, là bánh bao lớn kèm dưa muối, bánh bao không hạn chế số lượng, ăn no là được.
Lỗ Trạch dẫn đầu các hộ vệ hạng nhất của vương phủ xếp hàng trước nhất để lấy cơm, các hộ vệ hạng hai, hạng ba xếp sau.
Thông thường, sau khi lấy cơm xong, Lỗ Trạch sẽ dẫn các hộ vệ hạng nhất vào đại sảnh ăn, còn những hộ vệ khác không có tư cách vào đại sảnh, thường tùy ý tìm chỗ ngồi bệt xuống đất ăn trong sân.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Thấy Lỗ thủ lĩnh của họ đặt bát dưa muối xuống đất, ngồi xổm xuống cầm bánh bao ăn lặng lẽ, các hộ vệ không khỏi nhìn nhau ngơ ngác, lén liếc về phía đại sảnh, trao đổi ánh mắt dò hỏi.
Các hộ vệ hạng nhất khác hơi chần chừ, rồi cũng đơn giản ngồi xuống bên cạnh Lỗ thủ lĩnh, cùng ăn trong sân.
Bữa cơm hôm nay, mọi người ăn trong im lặng đặc biệt.
Không chỉ những người khác, ngay cả Lỗ Hải vốn hay cười nói cũng im thin thít, cúi đầu ăn cơm không dám hé răng nửa lời.
Nếu Lỗ Hải biết suy nghĩ của mọi người, hẳn sẽ nhảy dựng lên mà chửi thề. Hắn đâu phải kẻ thô lỗ, làm sao không biết người kia được mời đến Minh Vũ đường là vì chuyện hắn gây ra trước đó? Giờ đây huynh trưởng đang bực bội, nếu hắn không biết điều mà còn dám làm ầm ĩ trước mặt huynh trưởng, thì đúng là muốn chết rồi!
Bên ngoài đại sảnh, những hán tử này ai nấy đều có tâm sự riêng, còn bên trong, Thì Văn Tu cũng mất tập trung khi quét dọn. Lúc này, ánh mắt nàng cứ không khống chế được mà liếc nhìn những chiếc bánh bao trên tay các đại hán bên ngoài.
Thì ra ở đây còn được cho ăn cơm.
Trong lòng nàng có chút rục rà rục rịch.
Nàng đang nghĩ, liệu mình có thể ra ngoài lấy một cái bánh bao không?
Vừa nghĩ đến những chiếc bánh bao trắng mềm trong tay các đại hán kia, bụng nàng không kìm được kêu lên sôi sùng sục.
Nàng xoa xoa cái bụng đói, rồi thở dài ngao ngán.
Nàng thật sự đói. Một tuần kể từ khi xuyên đến, nàng gần như chẳng ăn uống gì, bởi những bát cơm trộn cao lương kia nàng nuốt không trôi. Dù cố gắng nhai nát và nuốt cùng canh, cũng chỉ khiến cuống họng đau rát, dẫn đến hai ngày sau không ăn được gì, chỉ có thể cố uống nước canh cầm hơi.
Thật lòng mà nói, những món bình dị như bánh bao là lần đầu nàng thấy kể từ khi xuyên không đến đây.
Sau nhiều phen đấu tranh giữa đi và không đi, cuối cùng nàng vẫn để lý trí kiềm chế cơn thèm ăn, quyết định tạm thời không đến lấy phần.
Mới đến nơi này, nàng vốn chưa nắm rõ tình hình, lại thêm mọi người đều có ấn tượng không tốt về mình. Nếu lúc này tùy tiện xông ra, e rằng sẽ càng khiến họ ghét bỏ.
Tuy nhiên, nếu buổi trưa vẫn có cơm, nàng sẽ không khách sáo nữa, mà sẽ theo mọi người đi lấy phần. Dù không có bát cũng không sao, nàng chỉ cần được ăn bánh bao là đủ.
"Bang bang bang!"
Bên ngoài lại vang lên ba tiếng chuông, đánh thức Thì Văn Tu đang mải suy nghĩ vẩn vơ.
Nàng vội vàng nhìn ra ngoài, hóa ra những hán tử kia đã ăn xong, đang nghe thủ lĩnh của họ ra lệnh xếp hàng.
Có lẽ họ sắp phân công nhiệm vụ cho ngày hôm nay rồi!
Ngày đầu tiên đi làm, nàng không muốn để thủ lĩnh quên mất mình. Hoảng hốt ném cây chổi trong tay, nàng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lỗ Trạch thoáng thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang hấp tấp chạy tới, gương mặt lập tức tối sầm lại. Nhưng hắn vẫn chưa thể phát tác, chỉ đành kìm nén cơn giận, trừng mắt nhìn người đang lén lút đứng ở cuối hàng.
Các hộ vệ khác dù tò mò đến chết cũng không dám tự ý cử động khi đã xếp hàng mà chưa có lệnh của thủ lĩnh, ngay cả liếc mắt cũng không dám. Phải biết rằng việc huấn luyện hộ vệ trong Vũ Vương phủ đều theo quy cách quân đội, kỷ luật nghiêm minh không phải nói đùa. Nếu ai không tin mà dám thử, sẽ bị cây côn to tướng dạy cho một bài học đau đớn.
Người ở góc vẫn đứng im không nhúc nhích, Lỗ Trạch trừng mắt nhìn hồi lâu không có kết quả, đành phải cố gắng dời mắt đi, không nhìn kẻ rõ ràng không hợp với đội ngũ chỉnh tề này nữa. Dù sao trời cũng không còn sớm, hắn còn phải dẫn người đi hầu hạ chủ nhân.
Hắn ho khan vài tiếng rồi bắt đầu phân công nhiệm vụ. Hộ vệ hạng nhất theo hắn đi hầu hạ chủ nhân, hộ vệ hạng hai chủ yếu đi ra ngoài làm nhiệm vụ, hộ vệ hạng ba phụ trách tuần tra trong phủ, giải quyết tranh chấp giữa các viện và ở lại Minh Vũ đường chờ sai phái.
"Mong các vị nghiêm túc tuân thủ kỷ luật, ai lo việc nấy, chớ có lười biếng gian dối! Nếu ai dám bỏ bê nhiệm vụ, một khi bị phát hiện, sẽ bị đánh đòn không tha!"
Mọi người đồng thanh đáp vâng.
Lỗ Trạch phất tay ra lệnh giải tán, các đội trưởng liền dẫn người vội vã lên đường làm nhiệm vụ. Còn hắn cũng không chậm trễ, vừa dứt lời đã dẫn người đi về phía nhà chủ. Lúc đi còn lén liếc nhìn bóng dáng nhỏ bé lúng túng kia, thầm than, không biết Trương tổng quản nghĩ gì mà lúc trước lại đồng ý chuyện này.
Thì Văn Tu không được phân công nhiệm vụ, đứng tại chỗ nhìn những người khác bận rộn với vẻ mặt tha thiết.
Nàng có phải bị nhắm đến không? Đúng vậy, chắc là thế rồi.
Nghĩ đến việc thủ lĩnh trực tiếp coi nàng như không khí, Thì Văn Tu cảm thấy vô cùng chán nản. Cấp trên nhằm vào nàng, đồng sự cũng tránh né, thời gian này của nàng sẽ khó sống.
"Ừm, Lỗ Hải... đại ca, huynh có việc gì cần ta giúp không?" Sau khi nhìn quanh một lượt, cuối cùng nàng quyết định tiếp cận "người quen" Lỗ Hải, hít sâu một hơi để lấy can đảm rồi mỉm cười bước tới.
Lỗ Hải đang che eo khập khiễng đi về phía hành lang, chợt nghe tiếng gọi sau lưng, thân hình cao lớn vạm vỡ giật bắn lên, rồi không thèm ngoái đầu lại, chạy thục mạng về phía phòng mình.
Nụ cười trên mặt Thì Văn Tu cứng đờ lại.
Đứng tại chỗ ngẩn ngơ một lúc, nàng thở dài buông vai xuống, cố gắng lấy hết can đảm vừa rồi giờ đã tiêu tan.
Dưới ánh mắt né tránh hoặc lạnh lùng của các hộ vệ khác, nàng uể oải đi đến chiếc ghế đá bên cạnh giàn hoa trong sân. Vốn đã đói mềm người, giờ lại gặp liên tiếp những cảnh lạnh nhạt và bị nhắm vào, dù muốn biểu hiện tốt cũng không còn chút sức lực nào.
Thu vàng dễ chịu, gió nhẹ phất phơ thổi qua.
Theo thời gian trôi qua, cả sân dần dần yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng chim hót. Các hộ vệ ở lại Minh Vũ đường đều làm việc của mình, hoặc canh gác, hoặc chờ sai phái, hoặc nghỉ ngơi dưỡng thương. Nói chung ai nấy đều có công việc, chỉ có mình Thì Văn Tu như bị bỏ rơi, ngồi co ro trên ghế đá lạnh lẽo.
Nàng gần như cam chịu, thậm chí nghĩ rằng như vậy cũng tốt, không phải làm việc mà vẫn được ăn cơm. Nếu ông chủ chịu khoan dung cho kẻ vô tài này ăn bám, thì đây quả là công việc dưỡng lão lý tưởng nhất.
Đang thở dài thì bỗng nghe thấy tiếng lạo xạo từ đằng xa, xen lẫn tiếng cành cây gãy.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn, hóa ra có người đang dùng thang tre leo lên cây tùng để tỉa cành.
"Huynh có cần giúp đỡ không?"
Nàng hỏi mà không hy vọng gì, vì đã quen với việc bị mọi người coi như không khí. Nhưng bất ngờ là đối phương sau khi ngạc nhiên nhìn nàng một lúc, lại thực sự trả lời:
"Không, không dám phiền ngài đâu, ta tự làm được."
Hán tử trên thang nói lắp bắp ngượng ngùng, nhưng lại khiến trái tim Thì Văn Tu đập rộn ràng.
Trời ơi, nơi này còn có người chịu đáp lời nàng!
Nàng vội đứng bật dậy, nhanh nhẹn chạy tới giúp đỡ.
Giao tiếp tốt là bước đầu tiên để xây dựng mối quan hệ, nàng không thể bỏ lỡ cơ hội giao tiếp tốt như vậy.
"Không, không cần đâu..."
"Ôi không sao đâu, ta chỉ giúp giữ cái thang một chút thôi, có tốn công sức gì đâu," Thì Văn Tu nắm lấy thang để giúp đỡ. Thấy anh ta có vẻ e ngại, nàng vội nói, "Ta chỉ phụ một tay thôi, dù sao cũng đang rảnh rỗi, thật sự không có vấn đề gì đâu. Huynh cứ làm việc của mình đi, đừng để bị chậm trễ."
Có lẽ cũng sợ làm chậm công việc, hán tử kia không ngăn cản nữa.
Thì Văn Tu thầm thở phào. Chịu chấp nhận sự tiếp cận của nàng, đây quả là một tín hiệu tốt.
Người này có lẽ là người đầu tiên chịu giao tiếp bình thường với nàng kể từ khi nàng xuyên đến đây, làm sao nàng có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy? Định thần lại một chút, nàng mặt dày bắt đầu gợi chuyện:
"Đại ca, huynh làm công việc này được bao lâu rồi?"
"Cũng chưa lâu lắm."
Đại hán trả lời ngắn gọn, rồi tiếng cắt tỉa cành cây lại vang lên liên tục, như muốn ám chỉ rằng hắn ta chỉ muốn làm việc chứ không muốn nói chuyện nhiều.
Thì Văn Tu không nản chí, "Ồ trùng hợp thế, tình hình của ta cũng tương tự, cũng coi như mới đến. À đúng rồi đại ca, hàng ngày chỉ có một mình ngươi tỉa cành thế này sao, sao không có ai giúp đỡ? Cây tùng này còn thấp thì còn được, nếu phải tỉa cây cao hơn, không có ai giữ thang bên dưới, nguơi leo lên chẳng phải rất nguy hiểm sao?"
"Không sao đâu, ta một mình làm được mà."
"Đúng rồi, nhìn đại ca thấy ngay là thân thủ nhanh nhẹn, chắc là người võ nghệ cao cường, tất nhiên không sợ những chuyện này."
"Đâu... có đâu."
"Đại ca khiêm tốn quá, ai nhìn cũng biết nguơi đã qua rèn luyện. Thủ lĩnh quả thật có mắt nhìn người, mời được người tài như đại ca vào phủ làm việc. Theo ta thấy, chẳng bao lâu nữa, đại ca sẽ thăng tiến, trở thành hộ vệ hạng nhất mất thôi."
"Không, không dám nhận lời khen đó đâu, ta chưa đủ tư cách," người đàn ông đỏ mặt, nói nhỏ, "Tương lai nếu có cơ hội lập công làm hộ vệ hạng hai, ta đã mãn nguyện lắm rồi."
"Có chí ắt thành, ta tin rằng đại ca nhất định sẽ đạt được ước nguyện!"
Lời này nghe được khiến hán tử kia rất cao hứng, hắn ta gãi đầu cười ngượng ngùng, hiếm khi nhìn xuống Thì Văn Tu và mỉm cười hiền lành.
Thì Văn Tu cười đáp lại: "Hộ vệ hạng hai thì tính là gì, ta cảm thấy đại ca là người có phúc lớn, tương lai nhất định có thể trở thành hộ vệ hạng nhất. Khi đó, ngươi sẽ được đi theo thủ lĩnh làm việc đấy."
Hán tử kia nghe vậy mơ màng một lúc, rồi líu lưỡi, đầy vẻ ngưỡng mộ nói: "Lỗ thủ lĩnh của chúng ta dẫn những hộ vệ hạng nhất được hầu hạ trước mặt chủ nhân đấy! Được hầu hạ trước mặt chủ nhân, ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới."
"Có gì mà không dám nghĩ chứ."
Có lẽ vì Thì Văn Tu nói quá nhẹ nhàng, hán tử kia bỗng trở nên hào hứng: "Chủ nhân chính là đương kim Vũ Vương điện hạ, ngài ấy như tiên giáng trần, là bậc tôn quý nhất đấy! Đừng nói là được hầu hạ trước mặt chủ nhân, chỉ cần được nhìn thấy dung nhan của ngài từ xa thôi, đó cũng là phúc ba đời rồi!"
Thì Văn Tu vội vàng tỏ vẻ sùng kính: "Đúng vậy, đúng vậy, chủ nhân là bậc cao quý như thế, được gặp mặt một lần đã là có phúc ba đời rồi. Được hầu hạ trước mặt chủ nhân, quả thật là điều không dám nghĩ tới."
Nhưng hán tử kia kia không tiếp lời nữa, dường như có chút tức giận, lại cúi đầu hung hăng cắt tỉa cành cây.
Thì Văn Tu thầm than trong lòng, những người cổ xưa này thật khó hầu hạ, không biết câu nào sẽ chạm vào điều cấm kỵ của họ, rồi vô cớ bị lạnh nhạt.
Tuy nhiên, cuộc trò chuyện này cũng không phải là vô ích, ít nhất nàng cũng biết thêm được hai thông tin hữu ích. Một là đây là phủ Vũ Vương, chủ nhân là một vị Vương gia, hai là vị thủ trưởng của nàng họ Lỗ.
Phải chăng vị Lỗ thủ lĩnh này có quan hệ thân thích gì với Lỗ Hải?
Nàng suy nghĩ một lúc, cảm thấy rất có khả năng. Ngẩng đầu nhìn hán tử kia đang cúi đầu làm việc trên thang, không còn muốn đáp lại nàng nữa, nàng ho nhẹ hai tiếng, hạ thấp giọng nói: "Này đại ca, huynh có nghe nói không, hình như huynh đệ nhà Lỗ thủ lĩnh xảy ra mâu thuẫn, quan hệ không được tốt."
Đại hán kia quả nhiên không thể giữ bình tĩnh nữa, lo lắng nhìn xung quanh rồi cúi người xuống, cũng hạ thấp giọng hỏi: "Không thể nào, cô nghe ai nói vậy? Ta thấy Lỗ Hải rất kính trọng Lỗ thủ lĩnh mà."
Thì Văn Tu trong lòng đã nắm chắc, hai người họ Lỗ quả nhiên là huynh đệ
"Huynh nghĩ xem, nếu huynh đệ họ quan hệ tốt, Lỗ thủ lĩnh làm sao có thể ra tay đánh Lỗ Hải tàn nhẫn như vậy? Huynh không thấy lúc đó máu trên lưng Lỗ Hải chảy xuống ống quần, thấm cả xuống đất, thật là thảm hại."
Nói xong, nàng thấy đại hán kia há hốc mồm, trợn tròn mắt.
"Sao... sao lại thế?"
Nhưng đại hán tử không nói thêm gì nữa, vội vàng ngậm miệng lại, cẩn thận thu dọn kéo lớn, thở hắt ra một hơi, rồi nhanh chóng leo xuống thang.
Thì Văn Tu vội vàng lùi sang một bên.
Hán tử kia nhấc thang tre lên, thở phì phò rồi bỏ đi.
Lúc này đến lượt nàng trợn mắt há mồm.
Rất nhanh, sắc mặt nàng thay đổi, có chút nghi hoặc.
Nghĩ lại những lời vừa nói và biểu hiện của hán tử kia, nàng dễ dàng nhận ra có điều gì đó không ổn trong thông tin vừa truyền đạt.
Chẳng lẽ... vết thương trên lưng Lỗ Hải có liên quan đến nàng?
Không thể nào?!