Từ ngày hôm đó, bầu không khí trong Ninh Vương phủ thay đổi rõ rệt.
Đối nội bắt đầu tiết kiệm, bỏ đi vẻ xa hoa phù phiếm ngày trước, cắt giảm những chi tiêu lãng phí không cần thiết; đối ngoại thì lại bố thí tiền của, mở đường thiện, cứu giúp kẻ thân cô thế cô, để được tiếng thơm.
Thì Văn Tu và Ninh Vương cũng bắt đầu bận rộn.
Thì Văn Tu dồn hết tâm trí vào lĩnh vực nông tang, nàng muốn bắt tay từ hướng này, xem có chỗ nào nàng có thể góp sức không.
Đây cũng là quyết định sau khi nàng đắn đo suy nghĩ.
Nàng đã từng cân nhắc việc lập thành tích ở những lĩnh vực khác, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đều thấy không thích hợp. Những cải tiến nhỏ của nàng, nhiều lắm chỉ có thể đem lại chút tác dụng trong việc buôn bán, dù có mới mẻ độc đáo hữu dụng đến đâu, trong mắt người đời có lẽ cũng chỉ là kỳ xảo, không chừng còn khiến bậc trên có ấn tượng sa đà vào hưởng lạc.
Còn về những vấn đề liên quan đến quốc sách quốc thể thì càng không nên nghĩ tới. Đừng nói nàng có năng lực hay tâm kế định ra quốc sách hay không, cho dù có thì nàng cũng không dám dùng, đây chính là chuyện có thể đòi mạng.
Cuối cùng, nàng đặt mục tiêu vào lĩnh vực nông tang.
Mấy ngày qua nàng bắt đầu cân nhắc về các công cụ nông nghiệp, tìm đọc tài liệu, sai người đi thăm hỏi các lão nông, rồi tổng hợp ưu nhược điểm của các công cụ hiện có, muốn xem có thể cải tiến gì không. Đồng thời nàng cũng vẽ lại những loại cây trồng có năng suất cao mà nàng biết từ kiếp trước, giao cho Tào Hưng Triêu, bảo thuộc hạ dưới tay hắn khi ra biển chú ý tìm kiếm những thứ này.
Nàng nghĩ rằng, nếu đây là triều đại phong kiến trọng nông khinh thương, việc nàng quan tâm đến nông nghiệp tóm lại là không sai. Lùi một bước mà nói, cho dù cuối cùng nàng không thể lập được thành tích gì trong lĩnh vực này, ít nhất cũng khiến Thánh thượng thấy rằng, mẫu thân của hoàng tôn này là người quan tâm đến nông tang, chứ không phải kẻ mê hoặc vua chúa.
Miễn là có thể khiến bậc trên kia thay đổi chút ấn tượng về nàng, cũng có thể bớt kéo chân hắn lại.
Còn về phần Ninh Vương, hắn cũng bận rộn đến chân không chạm đất.
Mỗi ngày sau khi tan triều hắn không về phủ ngay, mà đến Hình bộ làm việc, thường đến tối mịt mới về. Về đến phủ cũng chẳng rảnh rỗi, triệu tập phụ tá bàn bạc công việc, gần nửa đêm mới dừng.
Hắn chỉnh đốn tác phong Hình bộ, với những vụ án lớn hắn đều tự mình tra xét, để đảm bảo không có án oan sai. Trong thời gian này hắn còn đi một chuyến đến huyện Lâm, xử lý một vụ án nghi ngờ từ nhiều năm trước. Đối với người dưới, hắn cũng chú ý kiềm chế tính khí, cố gắng ôn hòa nhã nhặn.
Hắn đang cố gắng hết sức thể hiện tài năng và đức hạnh của mình.
Sự thay đổi rõ rệt của Ninh Vương không chỉ các triều thần nhìn thấy, mà Thánh thượng cũng thấy được.
Trong điện Dưỡng Tâm, thánh thượng vừa uống xong thuốc, lão thái giám bưng trà đến cho ngài súc miệng. Xong xuôi, Thánh thượng nhắm mắt tựa lưng vào giường, vẫy tay.
Lão thái giám lặng lẽ nâng quyển sổ vừa được Hoàng Thành Ti đưa tới lại gần.
Khi bàn tay nhăn nheo đặt xuống quyển sổ, sâu trong đôi mắt lạnh lùng của Thánh thượng có thoáng chút phức tạp.
"Song Thịnh, Lão Cửu, giống nàng."
Lão thái giám lặng lẽ cúi mình bên cạnh.
Thánh thượng như rơi vào hồi ức, tự nói với mình, lại như nói với người khác: "Năm đó, nàng vốn kiêu căng tùy hứng nhưng đã thu liễm tính nết, không còn múa đao múa thương nữa, lại học may vá thêu thùa, cố gắng học làm người hiền thục, chỉ để có thể được nhà họ Tào đồng ý, cho nàng gả cho trẫm."
Hồi ức ùa về, trong mắt lão thái giám cũng có chút hoảng hốt, khi thánh thượng còn là hoàng tử, những chuyện này ông đều rõ ràng. Đến nay ông vẫn nhớ, năm đó Ngọc nương nương lén lút chạy đến phủ hoàng tử, khóc lóc cầu xin Thánh thượng mau chóng tiến cung.
"Đáng tiếc thay, năm đó công huân hiển hách nhà họ Tào, không vừa mắt vị hoàng tử nhỏ bé bên nhà ngoại..." Thánh thượng thở dài chưa dứt, mi mắt nhăn nheo cụp xuống, che đi tâm tình trong mắt.
Năm đó nàng và hắn đều dốc hết sức lực, nghĩ hết mọi cách, chỉ để có thể thay đổi dự tính ban đầu của nhà họ Tào. Cảnh ngộ ngày ấy, tình cảnh ngày hôm nay, lại như một vòng luân hồi.
"Tin tức từ quý phủ của Lão Thất, gần đây trẫm nhận được có hơi ít."
Lão thái giám còn đang nghĩ đến cảnh Thánh thượng đứng suốt đêm trong mùa đông gió tuyết khi biết tin Ngọc nương nương đính hôn với người khác, bất ngờ lại nghe thánh thượng hỏi, lão liền lập tức tỉnh táo lại.
"Vâng, tin tức từ quý phủ của Thất gia, gần đây Hoàng Thành Ti truyền về quả thật có ít đi."
Thánh thượng ừ một tiếng rồi không hỏi nữa, chỉ đặt quyển sổ trên tay lên khay màu đỏ, vẫy tay.
Lão thái giám hai tay nâng khay, rồi cúi mình lui ra.
Hôm đó Hình bộ ít việc, Ninh Vương về phủ sớm hơn.
Vừa lúc Tào Hưng Triêu muốn đến báo việc, nên gặp nhau ngay ngoài phủ.
Lên xe ngựa của Ninh Vương, Tào Hưng Triêu vội vã dựa lại gần nói: "Ta vừa nhận được tin, người thiếp mới nạp của Vũ Vương gia có thai, dường như đã được hai tháng. Chắc là vừa nạp vào đã có thai."
Ninh Vương trong lòng giật mình: "Vậy chẳng phải sẽ sinh gần như cùng lúc với quý phủ ta?"
Tào Hưng Triêu nghĩ lại, quả thật vậy, chỉ chênh lệch khoảng một tháng.
Ninh Vương cười lạnh: "Ngay cả chuyện này cũng muốn tranh, là muốn cùng nhi tử ta tranh thứ bậc sao, tranh cái gì chứ!"
Nghĩ đến chuyện trên triều đình mấy ngày trước, hắn lại cười nhạo.
"Nói đến, Lão Thất cũng coi như song hỷ lâm môn. Phụ hoàng mới vừa chấp thuận tờ thỉnh chỉ tứ hôn của hắn không lâu, chậm nhất là sang năm, hắn có thể chuẩn bị đại hôn lần thứ hai."
Tuy nói không để tâm, nhưng trong lòng hắn vẫn tối sầm xuống, dù sao thấy người ta thuận lợi đại hôn, còn chuyện của hắn không biết đến khi nào mới có thể chuyển biến tốt đẹp, khó tránh khỏi trong lòng sinh chút không thoải mái.
Tào Hưng Triêu biết hắn có điều khúc mắc, liền khuyên nhủ: "Đến lúc đó, ngài từ cung môn nghênh người vào cửa không phải được rồi sao."
Bây giờ nói những điều này tự nhiên là quá sớm, còn có chút đại nghịch bất đạo, cho nên hắn nói rất khẽ.
Lời này chạm đúng vào tâm khảm Ninh Vương, khóe mắt và đuôi lông mày hắn đều giãn ra.
Nếu thật sự có ngày ấy, hắn sẽ tự mình giám sát việc chế tạo đôi chữ "hỷ" phượng hoàng lộng lẫy nhất, lấy nghi giá hoàng hậu nghênh đón nàng vào cửa, khiến nàng trở thành nữ nhân cao quý vô song nhất trên đời.
Ban đêm, hắn cắn vành tai nàng, kể chuyện Vũ Vương phủ muốn tranh thứ bậc với Ninh Vương phủ.
Thì Văn Tu bị hơi thở nóng hổi của hắn quấy nhiễu mà run rẩy, chầm chậm hoàn hồn lại, nàng tìm đến ngực hắn, đầu ngón tay vẽ vòng tròn.
"Sau này, đừng nhắc đến hắn trước mặt ta nữa."
Đầu ngón tay nàng mát lạnh lại mềm mại, di chuyển trên lồng ngực hắn, khiến hắn như mèo bị gãi đúng chỗ ngứa, khó lòng chịu đựng.
"Được, không nhắc nữa, cũng không đề cập nữa, xui xẻo."
Thái độ của nàng khiến hắn mừng thầm, sau khi hưng phấn, trong lòng lại càng ngứa ngáy khó nhịn.
"Lan Lan."
Hắn liền cắn xé vành tai nàng, kéo tay nàng đang đặt trên ngực hắn xuống thấp hơn.
"Ta không được nữa, nàng giúp ta một chút."
Cùng một đêm dài, trong căn phòng hẹp nơi góc khuất của Vũ Vương phủ, có người đang chìm đắm trong giấc mơ mê loạn chưa tỉnh.
Trong mơ, ngày ấy trong quân doanh hắn cuối cùng đã giữ nàng lại, kéo chiếc áo choàng rộng trên người nàng, trực tiếp ôm chặt nàng vào lòng.
"Đừng đi, đừng đi!"
Nàng ngẩng mặt kinh ngạc nhìn hắn, như muốn mấp máy môi hỏi hắn vì sao không đi.
Hắn không trả lời, trực tiếp bế ngang nàng, vài bước đi đến bàn.
Dưới ánh nến chập chờn, nàng run rẩy trong vòng tay hắn, khuôn mặt ửng hồng áp vào ngực hắn đẫm mồ hôi, khẽ gọi tên hắn...
Trong bóng tối, cuối cùng hắn cũng tỉnh giấc.
Dư vị của làn da quấn quýt còn phảng phất trên cơ thể, nhưng khi tỉnh lại đối mặt chỉ là đêm tối cô tịch lạnh lẽo.
Thời gian còn lại hắn không ngủ nữa, sau khi nhận bộ quần áo sạch người ta mang đến, liền ngồi dậy trên chiếc giường hẹp, mặt không biểu cảm lật xem những bức họa trong hộp.
Ngày hôm sau sau khi tan triều, hai vị Thân Vương cưỡi kiệu riêng đi về hai hướng, không ngờ lại gặp nhau trên cùng một con đường.
Mấy năm trước cũng từng có một lần gặp gỡ không mong muốn, không ngờ hôm nay lại xảy ra thêm một lần.
"Thất ca."
Ninh Vương vén rèm kiệu, cười chào hỏi đối phương, bộ dáng như thể họ không hề có khúc mắc.
Hắn vốn sinh ra đã tuấn tú, trước kia vẻ âm lệ hung hăng chỉ phá hoại đôi chút tướng mạo, giờ đây thu liễm tính tình, gặp người thường mang ba phần ý cười ôn hòa, càng làm nổi bật khuôn mặt như ngọc.
"Cửu đệ."
Vũ Vương hạ thấp ánh mắt, lạnh nhạt đáp lại một tiếng, rồi định hạ rèm kiệu xuống.
"Đúng rồi Thất ca, nghe nói tiểu tẩu tử có hỉ, thật đáng mừng. Đợi khi tiểu chất sinh ra, huynh đừng keo kiệt thiếp mời, nhớ mời đệ đến uống chén rượu mừng."
Giọng Ninh Vương lười biếng từ tính, đôi mày thanh tú đôi mắt như cười mà nói, dường như thật lòng vui mừng cho đối phương.
Ánh mắt Vũ Vương dừng lại trên gương mặt hắn trong chớp mắt.
"Yên tâm, thiếp mời chắc chắn sẽ gửi đến Ninh Vương phủ."
Ngay khi rèm kiệu vừa hạ xuống, Vũ Vương vỗ tay lên cổ tay có đeo chuỗi tràng hạt, nhắm mắt ra lệnh, "Đâm vào."
Trương tổng quản đang ở dưới kiệu lúc đầu còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng khi nhận được ánh mắt khiếp sợ của Lỗ thủ lĩnh, liền biết mình không nghe lầm.
Trương tổng quản cắn răng, liếc mắt ra hiệu cho Lỗ thủ lĩnh.
Ninh Vương không dám tin vào mắt mình, kiệu của đối phương lại liều mạng xông tới.
Hai kiệu va chạm, cả hai bên đều không tránh khỏi bị liên luỵ.
Ninh Vương vừa nắm lan can giữ thăng bằng vừa không nhịn được chửi thề.
Chuyện hai vương không đội trời chung này rất nhanh được lan truyền ra trong phạm vi nhỏ.
Tào Hưng Triêu vội vã đến Ninh Vương phủ hỏi thăm tình hình.
"Triệu Nguyên Cảnh hắn đúng là con chó điên!" Ninh Vương tiện tay lau vết bầm trên trán, nhưng trên mặt không thấy có bao nhiêu giận dữ, chỉ cười nhạo: "Nếu là tính khí trước kia của ta, lúc đó không xuống kiệu đập nát kiệu hắn từng mảnh một thì có thể viết ngược tên ta."
Tào Hưng Triêu nghi hoặc: "Sao Vũ Vương gia đột nhiên gây sự vậy?"
Ninh Vương cười gằn: "Ai biết hắn uống nhầm thuốc gì. Ta còn ôn tồn chúc mừng hắn có hậu, không nói lời nào khó nghe, nhiều lắm là muốn uống chén rượu mừng, cũng đâu có quá đáng?"
Tào Hưng Triêu cũng không hiểu nổi, dù sao Vũ Vương không giống loại người dễ kích động, công khai gây sự như vậy.
"Lần này cứ xem như hắn gặp may, ta lười tính toán với hắn. Nhưng nếu lần sau, hắn phát điên còn dám gây sự với ta, đừng trách ta không khách khí."
Ninh Vương khoát tay, bỏ qua chuyện này không nói nữa, ngược lại bảo hắn đi gọi phụ tá đến bàn bạc công việc.
Khi Thì Văn Tu mang thai được sáu tháng, tinh thần thường xuyên không tốt, đi vài bước đã mệt lả, nằm xuống lại không ngủ được, khiến hắn thực sự lo lắng.
Đại phu nói đó là do thân thể nàng yếu, ngoài việc kê vài thang thuốc an thần giúp nàng ngủ ngon hơn, cũng không có cách nào khác. Thậm chí ngay cả đồ bổ dưỡng cũng không thể ăn nhiều, sợ sẽ nuôi lớn thai nhi trong bụng, khiến việc sinh nở sau này gặp khó khăn.
"Cố gắng đến khi đứa bé chào đời, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi."
Đại phu nói vậy, nhưng Ninh Vương vẫn rất lo lắng, dù sao bây giờ mới sáu tháng, còn ba tháng nữa nàng phải chịu đựng.
Có lẽ vì ngày nghĩ đêm mơ, đêm đó, hắn đột nhiên mơ thấy cái bụng nhô lên của nàng bỗng xẹp xuống.
Đầu hắn hắn toát đầy mồ hôi, từ trong mộng bừng tỉnh, ngay lập tức đi tìm nàng.
Thấy nàng vẫn nằm yên bên cạnh, tay cẩn thận sờ sờ bụng dưới vẫn còn nhô lên, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Sao vậy?"
Nàng cũng tỉnh dậy, hỏi hắn với giọng còn ngái ngủ.
Hắn vỗ nhẹ lưng nàng qua lớp chăn mềm, dịu dàng nói: "Không có gì, ngủ đi."