Vĩnh Hưng năm thứ bảy, cuộc nổi loạn của các phiên vương kết thúc, đế vương đích thân chinh chiến ba năm trở về kinh đô, ban hành một loạt chính sách để dân nghỉ ngơi lấy sức.
Năm này, được sử gia đời sau coi là điểm chuyển mình quan trọng của triều Đại Ngụy từ phục hưng đến cường thịnh.
Phê duyệt tấu chương đến tận đêm khuya, đế vương mới trở về tẩm cung nghỉ ngơi.
Cởi bỏ mũ miện long bào, hắn vẫy tay cho tất cả cung nhân lui ra, một mình hướng đến long sàng trống trải.
Giữa mùa đông giá rét, trong tẩm cung đốt địa long, ấm áp như xuân.
Nhưng khi nằm trên chiếc giường cực kỳ xa hoa, trong bộ áo ngủ gấm thêu tinh xảo, hắn lại cảm thấy chiếc long sàng rộng lớn này, tẩm cung lạnh lẽo không chút hơi người này, khiến hắn như đang nằm trên gối đơn chiếc lạnh, trống trải khiến lòng hắn lại nảy sinh những ý nghĩ khác.
Hắn cố kìm nén, nhưng những ý nghĩ ấy như sợi dây mảnh, hơi lơ là đã thoát khỏi ngục tù trong lòng hắn, len lỏi vào ngũ tạng lục phủ, toàn thân.
Những năm qua, dù đang chinh chiến bên ngoài, hàng năm vẫn có hai đến ba bức mật thư truyền đến tay hắn, tất cả đều liên quan đến tình hình đất phong Nghi Châu.
Không giống các phiên vương khác làm mưa làm gió, Triệu Nguyên Dực sau khi được phong, ngược lại giảm nhẹ lao dịch, giảm thuế má, chú trọng phát triển nông tang kinh tế. Hắn nghe nói nàng cải tiến nông cụ, tăng năng suất sản xuất, còn nghe nói nàng cho người tìm giống cây nông nghiệp cao sản từ hải ngoại về, khiến bách tính Nghi Châu ai ai cũng no đủ.
Những năm qua, Nghi Châu chính trị thanh minh, những quan lại ở đất phong đại thể không dám làm mưa làm gió, ức hiếp lương dân. Không chỉ hắn, ngay cả quan chức trung ương thậm chí bách tính trong kinh, đều nghe nói Nghi Châu phồn vinh yên ổn biết bao, Nghi Châu nhỏ bé trong những năm chiến loạn này, như một phương đào nguyên ngoài chốn trần ai.
Hắn cũng biết, không ít người Nghi Châu còn tự phát lập đền thờ cho Triệu Nguyên Dực và nàng, cảm tạ họ đã giúp bách tính Nghi Châu an cư lạc nghiệp.
Ngày ban hành chế độ tước phiên, mấy phiên vương khác trực tiếp phản loạn, liên kết khởi binh tạo phản. Chỉ có Nghi Châu yên ổn như xưa, không dính líu vào những chuyện này. Sau đó hắn cũng thuận theo ý dân, sau khi dẹp yên loạn phiên vương, chỉ giữ lại Nghi Châu làm đất phong.
Hắn nhắm mắt, cố kìm nén xao động trong lòng.
Không ai biết, thuận theo ý dân chỉ là lý do phụ, ngăn cản bản thân không đưa tay về phía nàng mới là nguyên nhân chính yếu nhất. Hắn thực sự sợ, sợ một khi thu hồi đất phong Nghi Châu, một khi phá vỡ thế cân bằng hiện tại, hắn sẽ lại không kiềm chế được lòng tham, từ đó gây ra hậu quả không lường.
Cảnh tượng trong thượng thư phòng ngày xưa, khiến hắn sợ vỡ mật, hắn không muốn tái diễn.
Nhớ lại năm xưa, ngày ấy trong thượng thư phòng quả là bước ngoặt vận mệnh của hắn. Những năm qua hắn đã nghĩ vô số lần, nếu năm đó phụ hoàng cho hắn rời kinh, vậy hắn và nàng, có phải là vẫn còn cơ hội?
Dù sao, theo kế hoạch lúc đó của hắn, rời kinh rồi phong vương sau sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức mấy năm, âm thầm đóng quân tích trữ lương thảo, năm đến mười năm nhất định sẽ liên hợp các phiên vương đánh vào kinh thành, lật đổ Triệu Nguyên Dực. Thuận thế bắt hết các phiên vương một lưới, hoàn thành đại nghiệp đăng cơ, tước phiên, để Đại Ngụy thống nhất, thiên hạ thái bình.
Khi hắn lên ngôi, sẽ là lúc nàng nằm gọn trong tay hắn.
Hắn có thể tha cho tính mạng của Triệu Nguyên Dực, miễn là nàng chịu an phận ở bên cạnh hắn. Hắn có thể không tính toán chuyện cũ, đối đãi nàng như châu như ngọc, thêm nữa hắn có hài tử làm con bài, hắn không tin nàng làm sao có thể không xiêu lòng?
Có lẽ, nếu ngày đó hắn có thể được phong vương, mới là kết quả tốt nhất.
Hắn trợn mắt nhìn quanh tẩm cung trống trải, cảm giác không cam lòng trào dâng trong lòng.
Không cam lòng, thật không cam lòng!
Không biết có phải ngày có suy nghĩ, đêm có mộng, đêm đó hắn mơ một giấc mộng rất dài. Trong mộng, hắn cuối cùng được toại nguyện phong vương, mang theo con của nàng vượt qua tầng tầng sát cơ trên đường chạy trốn, thành công trở về đất phong.
Không lâu sau, phụ hoàng băng hà, Triệu Nguyên Dực đăng cơ, đổi niên hiệu Thái Sơ.
Việc đầu tiên Triệu Nguyên Dực làm sau khi đăng cơ là điểm binh, áp sát toàn tuyến đất phong của hắn. Nhưng hắn đã sớm kết liên minh với mấy đại phiên vương, cùng nhau khởi binh kháng cự.
Trận chiến này đánh suốt hai năm, đánh cho quốc khố trống rỗng, dân chúng lầm than.
Đánh tiếp nữa, sẽ khiến thiên hạ đại loạn, Đại Ngụy sụp đổ.
Cuối cùng Triệu Nguyên Dực thu quân, cùng năm đó hắn cũng cưới mấy công chúa của các phiên vương, hoặc làm chính phi, hoặc làm trắc phi.
Trong những năm nghỉ ngơi dưỡng sức ở đất phong, hắn vẫn luôn quan tâm đến tình hình trong kinh, quan tâm đến động tĩnh của nàng. Tình cảm giữa nàng và Triệu Nguyên Dực dường như có vấn đề, hai người dần xa cách, sau khi Triệu Nguyên Dực đăng cơ, nàng không làm Hoàng hậu chủ Trung cung, mà mặc áo thêu ưng mãng, lưng đeo loan đái, hàng ngày ra vào Hoàng Thành Ti, trở thành Đại Đô Đốc kiểm soát Hoàng Thành Ti.
Khi nghe tin này, hắn cả ngày không hoàn hồn.
Hắn không thể tin được nàng lại làm đao kiếm trong tay Triệu Nguyên Dực, càng không muốn tưởng tượng nữ tử thuần khiết xưa kia không dám giết gà, giờ ra vào Hoàng Thành Ti như địa ngục trần gian, tay nhuốm máu tươi giết người như ngóe.
Những năm sau đó, thiên hạ đều nguyền rủa nàng, ngay cả ở đất phong xa xôi của hắn, trong quán rượu quán trà vẫn thường nghe thấy người ta bàn tán chửi rủa nàng. Nàng bố trí mật thám khắp nơi điều tra, hễ phát hiện ai có liên hệ với phiên vương, đều tịch thu gia sản và giết cả nhà, không chút nương tay. Mỗi lần tịch thu gia sản và giết cả nhà, đều do chính nàng dẫn đầu, bất kể nam nữ già trẻ khóc lóc van xin đều không hề dao động, đều cho người áp giải lên pháp trường.
Thủ đoạn của nàng tàn khốc, không nể tình riêng, từ quan to quý nhân đến bình dân bách tính trong kinh thành, không ai không chửi rủa nàng là yêu phụ, căm hận nàng thấu xương, những vụ ám sát nàng chưa từng ngừng, người nguyền rủa nàng xuống địa ngục bằng bùa chú thì nhiều vô kể.
Ngay cả hắn ở đất phong nghe được những lời nguyền rủa độc địa của thiên hạ đối với nàng, cũng không khỏi nổi cơn thịnh nộ.
Năm Thái Sơ thứ sáu, hắn dẫn quân hùng mạnh nổi loạn, liên minh với các đại phiên vương, xuất binh thẳng tiến kinh sư. Năm Thái Sơ thứ tám, cuộc chiến giữa hắn và Triệu Nguyên Dực cuối cùng có kết quả.
Đúng như kế hoạch, hắn bắt được Triệu Nguyên Dực làm tù nhân, đồng thời tại yến tiệc mừng công bất ngờ ra tay, chém đầu các đại phiên vương. Quân đội của các phiên vương rắn mất đầu, rất nhanh hắn đã kiểm soát được tình hình trong kinh.
Không phải không có người mắng hắn lòng dạ độc ác, qua cầu rút ván, nhưng đều bị hắn dùng đao bịt miệng. Hắn giết người khiến kẻ khác không dám không phục, cuối cùng với khí thế hung hăng leo lên ngai vàng chí tôn.
Ngày thành bị phá, nàng bị người của hắn mời đến Vũ Vương phủ ngày xưa. Đúng như hắn đã tính toán.
Chỉ có điều không giống với mong đợi của hắn là, nàng không chịu khuất phục trước hắn.
Sau khi tạm thời kiểm soát được tình hình trong kinh, hắn liền vào phủ gặp nàng, lúc đó hắn mặc long bào, nắm trọn thiên hạ trong tay. Còn nàng lúc này đã hai ngày hai đêm không ăn không uống, nàng không ăn một hạt cơm, không uống một giọt nước của phủ hắn.
Hắn bưng cháo bấm má nàng bắt nàng ăn, nàng dùng sức hất ra, khuôn mặt lạnh như sương thu nhìn về phía ngoài điện.
Hắn nhìn chằm chằm bát cháo đổ và mảnh sứ vỡ trên đất, sắc mặt u ám như nước.
"Nàng muốn chết phải không? Lẽ nào sống không tốt sao?"
Nàng không nhìn hắn, chỉ dùng ngón tay viết từng chữ trên mặt bàn với sức mạnh —
Sinh phải đáng tiếc, không thể tiếc một cách hèn nhát.
Trong mộng hắn nhìn chằm chằm câu nói này, dù cảm thấy có chút quen thuộc, vẫn vì quá chói mắt mà dẹp bỏ cảm giác đó. Hèn nhát, thì ra trong mắt nàng, theo hắn là tham sống sợ chết. Nàng thà chết chứ không muốn ở bên cạnh hắn nữa.
Thì ra, hắn lại khiến nàng căm hận đến thế.
"Nàng!" Hắn bấm mạnh vai nàng, sắc mặt hung tợn, lúc này không còn giữ được phong độ thường ngày, "Được, nàng không tiếc mạng mình, ít ra cũng nên tiếc Triệu Nguyên Dực chứ!"
Nàng vẻ mặt không đổi, ngón tay chậm rãi điểm lên mặt bàn.
"Ta nếu khuất phục, chính là đánh gãy xương sống của hắn, hắn sẽ sống còn khổ sở hơn chết."
Hắn không muốn tin nhìn những chữ này, chỉ thấy lúc này một luồng căm ghét mãnh liệt trào dâng từ đáy lòng, khó có thể kìm nén. Nàng có thể hiểu Triệu Nguyên Dực đến thế, sao không thể hiểu hắn chút ít, thông cảm cho hắn? Nàng vì Triệu Nguyên Dực, tình nguyện làm đao kiếm, làm yêu phụ bị thiên hạ nguyền rủa, lại không chịu nhượng bộ hắn nửa phần, an phận sống dưới cánh hắn.
Dựa vào cái gì chứ, Triệu Nguyên Dực có gì tốt, đáng để nàng khăng khăng một mực!
Hắn lại thua Triệu Nguyên Dực cái gì!
Căm ghét như thuốc độc thiêu đốt phủ tạng, hai mắt hắn đỏ ngầu.
Khi hắn xé rách xiêm y nàng, hung hăng muốn xâm nhập thân thể nàng, nàng lại liều mạng muốn đập đầu vào cột giường.
Hắn kéo nàng lại, bàn tay đè lên cổ họng mảnh khảnh, các khớp xương ngón tay trắng bệch run rẩy. Lúc này hắn thật muốn bóp chết nàng, cũng đỡ phải ngày đêm bị bóng hình nàng dày vò không được yên ổn.
Cuối cùng hắn từng tấc từng tấc buông tay, xuống giường mặc lại y phục chỉnh tề, rồi sai người dẫn Đa Đa đến.
"Phụ hoàng." Đa Đa tám tuổi đã trưởng thành thành thiếu niên, chắp tay hành lễ, biết lễ nghĩa, là trưởng tử hắn coi trọng nhất. Từ khi hắn làm phiên vương ở đất phong, đã lập nó làm Thế tử.
"Lại đây quỳ xuống, cầu mẫu phi con ở lại."
Đa Đa kinh ngạc nhìn về phía nàng, lời này của phụ hoàng hiển nhiên khiến nó không kịp phản ứng. Mẫu phi của nó, chẳng phải vẫn còn ở trong phủ sao.
"Đó chỉ là mẹ kế, không tính là mẫu phi con. Nàng, mới là mẹ ruột của con."
Nàng vẫn như không nghe thấy, tùy ý buông tóc, rồi lại ngồi xuống trước bàn. Ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng liếc nhìn đứa trẻ nửa con mắt.
Hắn thấy mà đau lòng, trong cơn tức giận bàn tay chợt bấm vào cổ đứa trẻ.
"Ta không tin, ngay cả mạng Đa Đa, nàng cũng có thể không cần."
"Phụ hoàng!"
Đa Đa kinh hãi nhìn người cha sắc mặt uy nghiêm đáng sợ, không dám tin.
Nàng vẫn không hề lay động.
Dù hắn cuối cùng rút bội kiếm kề vào cổ đứa trẻ, nàng cũng chỉ viết trên mặt bàn, "Ta không nợ nó cái gì."
Dừng một chút, nàng lại viết, "Ta cũng không nợ ngươi cái gì."
Hắn vẫn không tin nàng có thể nhẫn tâm đến thế, lưỡi kiếm áp sát cổ đứa trẻ. Gần như trong nháy mắt, một dòng máu nhỏ chảy dọc theo lưỡi kiếm.
Đa Đa nhịn đau kêu lên, chỉ rưng rưng nước mắt, vừa sợ vừa đau khổ nhìn phụ hoàng, không hiểu sao phụ hoàng lại muốn làm tổn thương nó.
Hắn cố không nhìn ánh mắt kinh hãi đau khổ của đứa trẻ, chỉ chăm chú nhìn nàng, như muốn tìm trên mặt nàng dấu vết hắn muốn thấy.
Nhưng không có, sự lạnh lùng của nàng khiến hắn hoảng sợ, lại đau lòng.
Giằng co hồi lâu, thanh kiếm trong tay hắn rơi xuống đất kêu loảng xoảng.
Hắn chỉ ra cửa điện bảo nàng cút đi, nàng đứng dậy không chần chừ bước đi.
Hắn vội tiến lên nửa bước, như muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng cố kìm nén dừng lại.
Nắm chặt tay Đa Đa như để an ủi bản thân, hắn đứng ở cửa điện nhìn bóng lưng nàng rời đi, nhìn nàng quyết tuyệt bước đi, nhìn nàng không thèm liếc nhìn bọn họ lấy nửa con mắt.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy thất vọng như lúc này.
Bởi vì hắn biết rõ, hắn không giữ được nàng.
Nếu trước đây hắn còn tự tin đầy đủ, có đủ nhiều lá bài để giữ nàng lại, để bù đắp mong muốn của mình, thì lúc này hắn mới biết mình đã sai. Nàng tuy có vẻ yếu đuối mềm mại, nhưng bên trong lại cứng cỏi quyết liệt, quyết định rồi tuyệt không quay đầu.
Giữ nàng lại mạnh mẽ, nàng chỉ có chết.
Nhắc đến cái chết, một nỗi sợ hãi khó tả dâng lên trong lòng hắn.
Hắn mưu tính bao nhiêu năm, nhẫn nhịn bao nhiêu năm, lẽ nào chỉ để đổi lấy cái chết của nàng? Không phải, hắn tuyệt đối không muốn nàng chết.
Sau hai tháng giam giữ Triệu Nguyên Dực, cuối cùng hắn thả hắn ta ra.
Vẫn giữ tước hiệu Ninh Vương, cho hắn vùng Linh Châu giáp Kinh Thành làm đất phong, để hắn đi phong vương.
Ngày họ rời kinh, hắn đứng trên đài cao ở cửa thành, trong lòng thoáng qua ý nghĩ cứ thế buông tay. Nhưng cuối cùng, nỗi không cam lòng nồng đậm trong lòng vẫn chiếm thượng phong.
Giờ nắm quyền trong tay, việc tìm người cũng thuận tiện hơn, chưa đầy nửa năm đã tìm được y thánh du lịch khắp nơi. Lần này hắn không phải tìm ông ta để xin phương thuốc bổ dưỡng, mà là muốn ông ta nghiên cứu chế tạo thuốc quên ưu phiền, khiến người ta quên đi quá khứ.
Ban đầu danh y không muốn nghiên cứu loại thuốc hại người này, nhưng dưới sự ép buộc dụ dỗ của hắn, cuối cùng cũng thỏa hiệp. Hắn bèn triệu tập các y công có y thuật cao minh trong thiên hạ đến giúp sức.
Nếu nói giữa hắn và nàng còn chút hi vọng, thì hi vọng đó gửi gắm vào loại thuốc này. Thuốc này sẽ là khả năng cuối cùng giữa họ.
Chỉ cần nàng có thể quên đi quá khứ, hắn tin rằng, hắn và nàng vẫn còn tương lai.
Nhưng những ngày chờ đợi thật khó khăn, mỗi khi nghe mật thám báo tin, hắn đều ghen ghét dữ dội. Sự ghen tị như ngọn lửa ác nghiệt, từng bước đốt cháy lý trí của hắn.
Hắn biết nàng bên cạnh Triệu Nguyên Dực vượt qua giai đoạn chán chường, biết nàng cùng Triệu Nguyên Dực đồng tâm cai quản dân vụ chính sự ở đất phong, dần dần biến đất phong thành nơi bách tính có thể an cư lạc nghiệp. Có quan lại đề xuất với Triệu Nguyên Dực, nói rằng như vậy dễ gây nghi kỵ, tốt nhất nên giả vờ ngu ngốc vô độ, tàn bạo bất nhân như những vương gia khác thì thỏa đáng hơn, nàng lại can ngăn, nói với Triệu Nguyên Dực hãy sống theo bản tâm. Nàng bảo, cuộc đời quý ở chỗ sâu rộng chứ không phải dài lâu, sống có ý nghĩa, sống đặc sắc mới là quan trọng.
Nàng đối với Triệu Nguyên Dực chu đáo như vậy, làm sao không khiến hắn ghen ghét dữ dội?
Khi biết Triệu Nguyên Dực muốn cưới nàng làm vợ, hắn cuối cùng không kìm được, phái Cấm Vệ Quân triệu Triệu Nguyên Dực vào kinh.
Khi nhốt Triệu Nguyên Dực vào đại lao không nói một lời, hắn cáo ốm nghỉ triều mấy ngày, âm thầm mang theo tâm phúc rời kinh đi về Linh Châu giáp ranh kinh đô.
Cuối cùng hắn cũng đợi được nàng đến hành cung.
Nàng mặc đấu bồng màu trắng che nửa mặt, đứng ở cửa cung, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tuyết.
"Yêu cầu của ta không quá đáng." Hắn cố gắng nói nhẹ nhàng, không tỏ ra ép buộc, sợ khiến nàng quyết tâm, "Chỉ ba ngày, qua đi ta sẽ thả hắn."
Nàng đứng ở đó không nhúc nhích, tuy chưa bước vào, nhưng cũng không xoay người rời đi.
Thấy vậy, hắn an tâm được phần nào.
Hắn nhìn đôi mắt cụp xuống của nàng, thăm dò kéo tay nàng, "Nàng không cần lo lắng, hắn ở kinh thành không biết gì cả. Đáp ứng ta, dù sao cũng tốt hơn là nhìn hắn chết, nhìn quân Tào gia toàn quân bị diệt chứ? Ta nghĩ nàng cũng không đành lòng."
Tay hơi dùng sức, hắn dễ dàng kéo nàng vào trong cung.
Khi cánh cửa cung nặng nề đóng lại, hắn ôm lấy nàng, cố nén sự cuồng nhiệt trong lòng, dẫn nàng về phía chiếc giường lớn màu hồng trong nội điện.
Hắn biết nàng sẽ đồng ý. Yêu cầu này hắn đã cân nhắc rất lâu, hắn rất tự tin có thể chạm đến điểm giới hạn nàng có thể chấp nhận.
Nếu muốn nàng cứ thế ở lại bên cạnh hắn suốt đời, nàng nhất định thà chết cũng không chịu.
Nhưng nếu lúc này hắn đề yêu cầu, chỉ ở với hắn ba ngày, để đổi lấy tính mạng của Triệu Nguyên Dực và mọi người trong Ninh Vương phủ, hắn tin nàng sẽ đồng ý.
Kết quả, đúng như hắn mong muốn.
Đấu bồng trắng rơi xuống đất, cẩm quần, áo bạc, xen lẫn với mũ vàng ngọc, long bào thêu kim tuyến lần lượt uốn lượn trên mặt đất, tiếng trâm ngọc rơi xuống lanh lảnh, mái tóc đen mềm mại như thác đổ xõa ra, nhanh chóng trải dài trên tấm nệm hoa lệ mềm mại.
Khi hắn từng lớp từng lớp lột bỏ, nàng quay mặt đi, rơi lệ.
Rơi vào giấc mộng đẹp khiến người ta không muốn tỉnh lại như vậy, hắn không muốn lúc này đi tìm hiểu nguyên do nàng rơi lệ, chỉ nâng khuôn mặt đẫm lệ của nàng, bắt nàng nhìn mình.
"Đừng trách ta... dù sao, cũng cho ta chút ngọt ngào chứ."
Chỉ cần cho hắn một chút thôi, cũng có thể tạm lắng dịu phần nào lòng ghen tị trong hắn. Nếu không, lòng ghen tị thiêu đốt khiến hắn mất trí, sẽ làm ra những việc khó lường, ngay cả hắn cũng không dám đoán trước.
Ba ngày sau, hắn mở cửa cung bước ra, thỏa mãn nhưng vẫn chưa đủ.
Sau lần đó, mỗi năm hắn đều tìm lý do giam Triệu Nguyên Dực một thời gian, rồi lại âm thầm xuống Linh Châu, tìm nàng đòi ba ngày ngọt ngào.
Mọi việc vẫn bình yên vô sự, cho đến năm Vĩnh Hưng thứ sáu, bị Triệu Nguyên Dực bắt gặp tại trận.
Vốn nên đang ở trong ngục, Triệu Nguyên Dực lại đột nhiên xuất hiện ở hành cung, cầm lệnh bài Thái tử xông thẳng vào nội điện. Thấy rõ cảnh tượng trong nội điện, hắn thấy xương sống Triệu Nguyên Dực như cong lại. Nàng ngơ ngác nhìn, như mất hồn, cúi mắt xuống, ngón tay run rẩy nhặt những mảnh quần áo bị xé nát trên đất.
Triệu Nguyên Dực bước nhanh lại, cởi áo quấn lên người nàng.
Trước khi ôm nàng rời đi, Triệu Nguyên Dực nện từng quyền lên mặt hắn.
"Triệu Nguyên Cảnh, ngươi không phải là người."
Sau khi về kinh, hắn cho gọi Thái tử đến, tát mạnh lên mặt hắn.
Thái tử kiên quyết quỳ gối giữa đại điện, thiếu niên trong sáng trưởng thành ấy, quỳ trước mặt hắn không chút sợ hãi.
"Cũng không thể để... Hoàng thúc, vẫn chẳng hay biết gì."
Sắc mặt hắn lạnh lẽo trong chốc lát, nhìn chằm chằm Thái tử đang quỳ trước mặt.
"Ngươi làm sao biết được?"
Thái tử ngẩng mặt: "Phụ hoàng không cần quan tâm nhi thần làm sao biết được, nhi thần chỉ mong phụ hoàng đừng vì sắc dục mà lu mờ lý trí, để lại tiếng xấu muôn đời..."
Lời chưa dứt, lại một cái tát nữa giáng xuống.
"Làm càn! Quỳ xuống cho trẫm!"
Hắn không để ý đến Thái tử nữa, mà đi Thái Y Viện hỏi tiến độ thuốc.
Thuốc mới là bán thành phẩm, chỉ có năm phần hiệu quả. Hắn vẫn cầm thuốc rời đi.
Với tính Triệu Nguyên Dực, hoặc là liều mạng, hoặc là muốn chết, chắc chắn không thể im lặng nhẫn nhịn sự việc này mà sống tạm. Và hắn sợ nàng quyết liệt làm ra chuyện gì đó. Vì vậy hiện giờ, cũng đến lúc không thể không dùng thuốc.
Hắn thôi triều, ở trong thượng thư phòng đợi mãi, sau năm ngày cuối cùng cũng đợi được Triệu Nguyên Dực một mình cầm kiếm vào kinh.
Hiển nhiên là để cầu chết.
Cũng phải, Triệu Nguyên Dực trọng tình, làm sao nhẫn tâm kéo Tào gia quân cùng lên đường chết. Lần này cũng chỉ muốn cầu cái chết cho riêng mình.
Hắn trực tiếp cho người giam Triệu Nguyên Dực vào ngục, rồi đợi thêm nửa ngày, đợi đến khi nàng vào kinh. Hắn sai người đưa xe đón nàng vào cung.
Vào thượng thư phòng, nàng liền cởi áo choàng ngoài.
Hắn nhìn chằm chằm bộ đồ tang bên trong của nàng, trong lòng tức giận.
Nàng đứng đó, toàn thân mệt mỏi, nhưng mặt lạnh lùng, lộ vẻ xem nhẹ sinh tử. Ngoài việc yêu cầu gặp mặt Triệu Nguyên Dực, nàng không đáp lại bất kỳ lời nào của hắn.
"Được, xem ra nàng cũng muốn chết đến nơi rồi."
Hắn cười giận dữ, vỗ tay hai cái, liền có cung nữ bưng bầu rượu tinh xảo đến.
"Trẫm vẫn cho nàng cơ hội lựa chọn, hoặc là ở lại bên trẫm, hoặc là uống rượu này." Hắn đứng dậy khỏi ngai vàng, bước về phía nàng, "Nàng nghĩ cho kỹ, một khi quyết định rồi sẽ không có cơ hội đổi ý nữa."
Nàng không chút chần chừ cầm lấy bầu rượu.
Dù biết trong bầu rượu chứa thứ gì, hắn vẫn nổi giận vì lựa chọn của nàng. Nhưng sau cơn giận, lòng lại không kìm được nỗi tiêu điều.
"Nàng thật sự đã nghĩ kỹ chưa? Không giống thuốc năm đó, thuốc này là thật đấy."
Nàng chậm rãi nâng bầu rượu, nhìn về phía hắn và khẽ nhúc nhích môi:
"Ta đã uống thuốc tuyệt tự. Vào ngày rời khỏi hành cung."
Nàng lại khẽ động môi, vừa tự trào vừa tự phúng. Nàng muốn nói cho hắn biết rằng nàng đã sớm nhìn thấu ý đồ của hắn. Nàng biết rõ mỗi năm hắn đi hành cung đều cố ý tìm những ngày nàng dễ mang thai. Nàng muốn nói cho hắn biết, nàng hiểu rõ hắn đang toan tính gì, nhưng sẽ không để hắn thực hiện được.
Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, thốt lên: "Không thể nào!"
Hắn không thể tin được chuyện này.
"Luôn có những chỗ khuất, không nhìn thấy được," nàng chậm rãi nói, rồi rót đầy chén rượu, "Ta đã chịu ngươi đủ rồi."
Nàng tự trách mình, vừa quấn lấy hắn đến nghẹt thở, vừa không nỡ rời xa hắn một mảy may.
"Trước đây ta nghe người ta nói, trên đời này, sẽ có người đến cho ta một bài học."
"Trước kia ta không tin, bây giờ ta tin rồi."
"Cả đời này, ngươi đã hại ta khổ sở. Ngươi có biết ta hận ngươi đến mức nào không?"
"Hận đến nỗi kiếp sau, ta thà đầu thai làm hòn sỏi, làm cọc gỗ, chứ không muốn gặp lại ngươi."
Nàng nâng chén rượu đầy ắp bằng bàn tay trắng muốt, "Trước đây ngươi để ta chọn, bây giờ cũng để ta chọn."
"Vậy, trước đây ta đã chọn thế nào, hôm nay ta cũng sẽ chọn như thế."
Ngay khi nàng vừa nâng chén, hắn đã nắm chặt lấy cổ tay nàng.
"Nàng có thể nghĩ kỹ chưa?"
Nếu giữa họ còn có chút hi vọng nào, hắn chưa bao giờ đồng ý để nàng uống chén thuốc quên ưu phiền này. Quên đi quá khứ, cũng đồng nghĩa với việc quên đi những gì đã từng xảy ra giữa họ. Dù những kỷ niệm ấy có khó diễn tả đến đâu, chúng vẫn là ký ức chung của cả hai.
Nàng lạnh lùng nhìn hắn, chờ đợi hắn từ từ buông lỏng tay ra.
Nàng đặt chiếc chén không xuống bàn, nhẹ nhàng lau môi.
Hắn nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, toàn thân căng thẳng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
"Sao thế? Có gì không vừa ý sao?"
Nàng ngừng lau môi, liếc nhìn hắn rồi lại nhìn ra ngoài điện với vẻ mặt hoảng hốt.
"Ta đã sai người thả Triệu Nguyên Dực ra rồi, tin rằng hắn sẽ đến đây ngay thôi."
Hắn không nói dối. Ngay khi tiếp nàng vào cung, hắn đã sai người thả Triệu Nguyên Dực. Bởi vì hắn muốn đối phương tận mắt chứng kiến nàng quên đi quá khứ. Hắn muốn Triệu Nguyên Dực hoàn toàn tuyệt vọng.
Lúc này, Triệu Nguyên Dực hẳn đang trên đường đến.
Nghe vậy, trong mắt nàng như có thần thái lóe lên, nhưng rồi lại nhanh chóng ảm đạm.
Hắn nhìn thấy tất cả, không khỏi ghen tức, nhưng lúc này hắn còn quan tâm hơn đến tác dụng của thuốc.
"Nàng..."
Hắn vừa mở miệng đã biến sắc, vì hắn thấy một sợi máu từ khóe môi nàng chảy xuống.
"Không!"
Khi hắn hoảng sợ đỡ lấy thân hình mềm nhũn của nàng, cửa điện bị người bên ngoài đẩy mạnh ra. Ánh sáng chói lòa ùa vào cùng với Triệu Nguyên Dực chạy điên cuồng.
"Lan Lan! Lan Lan!"
Triệu Nguyên Dực đẩy hắn ra. Hắn lảo đảo lùi lại, nhưng ánh mắt vẫn kinh hãi nhìn chằm chằm vào nàng đã ngã xuống, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.
"Ngự y đâu! Gọi ngự y mau!"
Triệu Nguyên Dực lau máu bên môi nàng, nhưng không sao lau sạch được, như thể máu nàng cứ không ngừng chảy ra từ khóe môi. Nàng cố gắng mở to mắt nhìn Triệu Nguyên Dực, môi nhuốm máu khẽ động như muốn nói điều gì, tay cũng chậm rãi giơ lên như muốn lau nước mắt trên mặt hắn.
Nàng chớp mắt rồi nhắm lại, cánh tay từ giữa không trung rơi xuống, vô lực chạm vào nền gạch lạnh lẽo.
"Lan Lan, Lan Lan, nàng tỉnh lại đi! Nàng tỉnh lại đi!"
Triệu Nguyên Dực lay động nàng, gào thét như điên: "Ai bảo nàng chết? Ai bảo nàng chết! Không phải đã nói rồi sao, nàng sẽ đi hải ngoại, xem kính chiếu ảnh, sống khỏe mạnh còn gì? Nàng đã hứa với ta mà, sao nàng lại không giữ lời chứ!"
"Triệu Nguyên Cảnh! Ngươi giết nàng làm gì, ngươi không biết nàng không sợ chết sao! Ngươi giết ta đi, có thù oán gì ngươi cứ trút lên đầu ta, thiên đao vạn quả ta cũng không kêu ca! Ngươi giết nàng làm gì, cả đời này nàng đã làm sai điều gì chứ —— "
Triệu Nguyên Dực ôm nàng khóc rống thảm thiết, đập đầu xuống đất, máu me đầy mặt.
Hắn đã không nghe rõ gì nữa, mắt hắn chỉ còn thấy hình ảnh nàng tắt thở.
"Không thể, không thể..." Hắn lảo đảo muốn bò lại để bắt mạch nàng, nhưng bị Triệu Nguyên Dực đá văng nhiều lần.
"Cút đi, không được chạm vào nàng!"
Triệu Nguyên Dực mình mẩy đẫm máu, "Triệu Nguyên Cảnh, nếu ngươi còn chút lương tâm, hãy để hai ta được hợp táng. Ngươi đã hại khổ nàng cả đời, giờ hai ta cùng chết, chắc ngươi cũng vừa lòng. Chỉ mong ngươi cuối cùng còn chút nhân tính."
Nói xong, hắn dùng dao gọt đứt mười ngón tay, rồi không chút do dự đâm dao vào tai trái, ngã gục xuống thi thể nàng.
Hắn trừng trừng nhìn hai người ôm nhau chết, cả người dần dần cười điên dại.
"Không thể, không thể!"
Hắn đã mưu tính bấy lâu, đã nhẫn nhục chờ đợi bấy lâu, không thể kết thúc như thế này được, không thể, hắn không tin!
Khi bật dậy khỏi long sàng, Triệu Nguyên Cảnh toát mồ hôi lạnh.
Hắn nhìn quanh tẩm cung, nhất thời không phân biệt được ác mộng và hiện thực, vội vàng gọi người vào.
Cung nữ cúi đầu bước vào, hắn hối hả hỏi: "Năm nay là năm Vĩnh Hưng thứ mấy?"
"Tâu thánh thượng, là năm Vĩnh Hưng thứ bảy."
Bảy năm, không phải sáu năm.
Hắn vẫn không dám chắc, tiếp tục hỏi: "Nghi Châu Ninh Vương còn sống chứ?"
Cung nữ khẽ đáp, càng thêm cung kính: "Vẫn còn, tâu Thánh thượng."
Triệu Nguyên Cảnh nặng nề tựa vào đầu giường, mới dần lấy lại bình tĩnh sau cơn ác mộng.
Hóa ra vừa rồi chỉ là mơ, may mà chỉ là mơ.
"Đi lấy nước cho trẫm rửa mặt."
"Vâng."
Triệu Nguyên Cảnh nhắm mắt hít sâu.
Hắn dùng ngón tay xoa mạnh mi tâm, cố gắng xua tan những cảm xúc dữ dội trong giấc mơ.
Mộng, đúng là mộng, nhưng lại là ngày có suy nghĩ, đêm có mộng.
——-
Trong những năm qua, khi rảnh rỗi, hắn khó tránh khỏi nghĩ tới: nếu năm đó mọi chuyện xảy ra khác đi, liệu hắn và nàng có còn chút hi vọng không? Hắn cũng thường tự hỏi, liệu nàng có thể vì con mà thỏa hiệp với hắn không?
Khi ký ức về sự việc ở thượng thư phòng năm đó dần phai nhạt theo thời gian, hắn cũng từng nảy sinh ý định bắt giữ Triệu Nguyên Dực để ép buộc nàng thuần phục. Tuy mỗi lần ý nghĩ ấy vừa manh nha đã bị hắn dập tắt, nhưng nó vẫn cứ âm ỉ trong lòng.
Thậm chí, sau khi tìm được vị y thánh kia, hắn cũng đã từng nảy sinh ý định nghiên cứu thuốc quên ưu phiền. Nhưng cuối cùng, hắn lại đưa y thánh đến Nghi Châu để chữa trị cho nàng.
Có lẽ giấc mộng này chính là để nói rõ, cũng là để hắn tuyệt vọng, cho hắn biết rằng dù hắn có làm gì đi nữa, nàng cũng không thể thuộc về hắn nữa.
Lần này, hắn thực sự sợ hãi. Bởi vì giấc mộng vừa rồi quá đỗi chân thực, khiến hắn kinh hồn bạt vía. Khoảnh khắc nàng ngã xuống, nỗi hoảng sợ và hối hận bỗng trào dâng trong lòng hắn, và dù hắn đã tỉnh giấc, cảm xúc ấy vẫn khắc sâu vào tâm khảm.
Hắn lau mặt bằng khăn ướt, trầm mặc đẩy những suy nghĩ cuối cùng về nàng vào sâu thẳm tâm hồn.
Hắn không thể chịu đựng nổi hậu quả nếu nàng chết. Chỉ nghĩ đến thôi, tim hắn đã như bị muôn ngàn mũi tên xuyên thấu.
Cứ sống tốt như vậy đi, ít ra hắn vẫn còn chỗ dựa.
Cách xa ngàn dặm ở Nghi Châu, có người cũng trằn trọc khó ngủ giữa đêm khuya.
Triệu Nguyên Dực cứ trở mình liên tục, khiến Thì Văn Tu bực mình vì hắn cứ làm động chăn, bèn đẩy hắn ra hiệu bảo ngủ sớm đi.
"Tu tu..." Thấy nàng khẽ rùng mình, hắn vội đổi giọng: "Lan Lan."
Có lẽ vì đã quen nghe hắn gọi "Lan Lan", giờ nghe hắn gọi "Tu tu", nàng luôn cảm thấy nổi da gà. Nàng bèn bảo hắn cứ gọi như trước, đỡ phải thấy lạ lẫm.
"Nàng nói xem tên Triệu Nguyên Cảnh âm hiểm kia, sao hắn không cưới vợ nhỉ? Trong cung chẳng có lấy một nữ nhân, chẳng lẽ hắn muốn tuyệt tự?"
Hắn thực sự không nhịn được nữa, đã bảy năm Vĩnh Hưng rồi, Triệu Nguyên Cảnh đăng cơ bảy năm mà vẫn chưa cưới phi tần, chuyện này quả thật quá kỳ lạ. Vốn dĩ chuyện hắn có tuyệt tự hay không cũng chẳng liên quan gì đến mình, nhưng điểm mấu chốt là mỗi năm bốn mùa, trong cung vẫn gửi quần áo giày dép cho Đa Đa, thỉnh thoảng còn gửi cả đồ chơi trẻ con, xem ra cũng quá để tâm.
Quan trọng hơn nữa là những năm trước, khi Đa Đa bắt đầu học, Triệu Nguyên Cảnh đã phái lão đế sư đến Nghi Châu dạy dỗ Đa Đa.
Những hành động này, làm sao có thể không nhìn ra ý đồ của hắn chứ?
Ý đồ của Triệu Nguyên Cảnh quá rõ ràng, làm sao Triệu Nguyên Dực có thể không nhận ra.
Hắn không khỏi nghiến răng: "Cũng không biết hắn đang toan tính gì. Đáng chết, mình không sinh được thì thôi, lại cứ nhìn chằm chằm vào con người ta."
Thì Văn Tu vốn đã hơi buồn ngủ, nghe hắn nói vậy không khỏi suy nghĩ, rồi cũng chẳng còn buồn ngủ nữa. Nàng cũng đã nghe Tào Hưng Triều thì thầm kể, rằng trong kinh, các quan to quý nhân đều âm thầm truyền tin, nói rằng hiện giờ đã có ý định lập Thái tử.
Tin tức như vậy chẳng khác nào hòn đá ném vào cuộc sống yên bình hiện tại của họ.
"Tên Triệu Nguyên Cảnh này chắc là không muốn để ta sống yên ổn!" Triệu Nguyên Dực ôm chặt nàng từ phía sau, phẫn nộ nói: "Sao trên đời lại có kẻ âm hiểm như vậy chứ!"
Thì Văn Tu cảm thấy cổ họng hơi ngứa, không nhịn được ho khan vài tiếng.
Hắn vội vàng xoa lưng nàng, vừa đau lòng vừa tự trách: "Là ta không phải, nói những chuyện này làm gì, khiến nàng lo lắng. Đừng nghĩ đến nữa, nàng ngủ sớm đi."
Nàng khoát tay, ra hiệu mình không sao.
Nhưng hắn vẫn không yên tâm, gọi hạ nhân bưng chén thuốc ấm đến, đợi hống nàng uống xong mới tạm an lòng. Trong hai năm qua, thân thể nàng nhiều lần không được khỏe, trông có vẻ một năm yếu hơn một năm.
"Lan Lan, nàng nhất định phải khỏe mạnh ở bên ta nhé."
Đợi nàng chìm vào giấc ngủ, hắn ôm chặt nàng, thầm nói trong lòng.
Năm Vĩnh Hưng thứ mười bốn, ngự giá thân chinh đến Nghi Châu.
"Trẫm muốn gặp riêng nàng một lần."
Triệu Nguyên Dực với khuôn mặt tiều tụy ảm đạm, nghe vậy không tỏ vẻ gì khó chịu, ngược lại trầm mặc gật đầu. Hắn dẫn người mang mũ miện long bào kia đến nội điện, mở cửa.
"Ngươi vào đi, nàng đang đợi."
Trong nội điện, mùi thuốc nồng nặc bao trùm. Triệu Nguyên Cảnh bước vào, từng bước tiến về phía người nữ tử đang nửa tựa trên giường, che miệng ho khan.
Những năm qua, nàng đã chịu đủ bệnh tật, tuổi còn trẻ mà tóc mai đã điểm sương. Thân hình nàng gầy gò, bệnh tật khiến nàng tiều tụy tàn tạ như chiếc lá khô trong gió.
Hắn ngồi trước giường, lặng lẽ nhìn nàng. Nàng bệnh yếu tựa đầu giường, ngón tay gầy guộc viết xuống bên cạnh, hỏi hắn có điều gì muốn nói.
Hắn thực ra cũng không biết muốn nói gì, lại càng không biết vì sao lại nói thế.
Khi không gặp nàng, hắn thường trằn trọc ban đêm, khao khát được gặp lại nàng lần nữa. Nhưng hôm nay đối diện, dù trong lòng có vạn lời muốn nói, lại khó thốt nên lời.
Cuộc gặp này, cả hai đều biết, có lẽ là lần cuối cùng trong đời.
Ánh mắt hắn u ám đặt trên thân thể bệnh tật của nàng, lưu luyến trên gương mặt thanh tú của nàng, mơ hồ thấy được dáng vẻ nàng ngày xưa.
Hắn sợ đến chết cũng khó quên, ngày xưa khi nàng yêu mến hắn, mỗi khi nhìn về phía hắn, đôi mắt nàng như ánh lên những tia sáng nhỏ xíu đầy xúc động.
"Ngày xưa trong quân trướng, khi ta hỏi nàng có muốn ở lại bên cạnh ta không, vì sao nàng không chịu ở lại?"
Đây là điều hắn mãi không thể hiểu. Rõ ràng hắn có thể cảm nhận được nàng có tình ý với hắn, nhưng nàng vẫn một mực không chịu ở lại. Hắn hỏi nàng mãi, nhưng câu trả lời của nàng vẫn luôn là ra đi.
Chính vì vậy, hắn lầm tưởng nàng vẫn hướng về chủ cũ, nên đã nhẫn tâm đẩy nàng vào vực thẳm. Sau đêm đó, họ ngày càng xa cách, không còn có thể quay lại.
"Có lẽ là vì, khi đó ta sợ hãi bóng tối, sợ rơi vào cảnh gió tanh mưa máu của ngươi. Sau vụ việc của Lưu lão bá, ta thực sự chỉ sợ hãi, và chính từ đó, ta đã nảy sinh ý muốn rút lui."
Hắn ngơ ngác nhìn.
Thì Văn Tu chậm rãi viết, "Còn một điểm quan trọng nữa, đó là, ta không muốn làm vật phụ thuộc của người khác. Thì Văn Tu, chính là Thì Văn Tu, là một cá thể độc lập, không thể làm con chim vàng trong lồng của người khác."
Hắn nín thở nhìn, dường như đã đoán được nội dung nàng sắp viết tiếp.
Đầu ngón tay nàng viết: "Ngươi cho rằng để ta làm thiếp là ban ân cho ta, thực ra ta có thể cảm nhận được thành ý của ngươi, cũng biết với thân phận của ta mà nói, đối với triều đại này mà nói, quả thật là một ân sủng. Chỉ là, ta không thể chấp nhận, bởi vì ta có suy nghĩ của riêng mình. Phu quân tương lai của ta, chỉ có thể có mình ta."
"Nhưng ngươi có thấy suy nghĩ của ta kỳ lạ không? Không, ta từ đầu đến cuối vẫn luôn nghĩ như vậy. Nếu đối phương không làm được, ta thà bỏ qua không muốn, dù cho ta có để ý đến hắn."
Hắn nhìn, hồn bay phách lạc. Lúc này hắn cuối cùng cũng hiểu rõ suy nghĩ của nàng.
Nếu là ngày xưa, hắn thật sự sẽ cho rằng đó là suy nghĩ kỳ lạ, nhưng sau khi trải qua việc khó quên được nàng, những nữ tử khác khó lòng lọt vào mắt hắn, hôm nay hắn có thể hiểu được đôi chút. Khi đã bị một người chiếm trọn, làm sao còn có thể chấp nhận người khác? Tương tự, cũng sẽ mong mỏi đối phương không tha thứ cho người khác.
Khi rời đi, ánh mắt hắn liên tục rơi trên gương mặt nàng, như muốn khắc sâu hình ảnh nàng vào tận đáy lòng.
"Nàng còn hận ta không?"
Nàng mỉm cười.
"Thôi vậy." Ánh mắt nàng hướng ra ngoài cửa sổ, vài lần thất thần rồi đầu ngón tay hạ xuống, "Chỉ là cảm thấy, có lẽ, kiếp sau sẽ không đến nữa. Có lẽ, kiếp sau, sẽ không gặp lại."
Khi hắn ra khỏi nội điện, hắn nhìn thấy một thiếu niên đứng cùng Triệu Nguyên Dực bên ngoài cửa điện. Tuấn tú thanh nhã, giống hệt thiếu niên trong giấc mơ của hắn ngày xưa.
"Hoàng bá phụ."
Hắn gật đầu, giơ tay vỗ nhẹ lên vai thiếu niên.
"Đợi... để Đa Đa vào kinh thôi."
Triệu Nguyên Dực không đáp lời ngay, sau một lúc trầm mặc, đột nhiên nói với hắn: "Có một ngày ta nằm mơ, mơ thấy ngươi đào mộ ta, tách xác phu thê chúng ta ra mà chôn. Thất ca, ngươi sẽ làm vậy sao?"
Một tiếng "Thất ca" khiến Triệu Nguyên Cảnh sững người.
"Ngươi lo xa rồi."
Triệu Nguyên Dực cười: "Không, ta thực sự không dám khinh thường."
Nói xong hắn vỗ lên cánh tay nhi tử, cười nói: "Tương lai, con phải xem trọng mộ phần của cha, đừng để bất kỳ ai động vào."
"Phụ vương..."
"Thôi đi, đừng làm ra vẻ tiểu nữ nhi."
Dứt lời, hắn bước vào nội điện.
Triệu Nguyên Cảnh quay đầu nhìn vào nội điện, nghe tiếng cười nói nhỏ nhẹ từ bên trong vọng ra, đứng trước cửa nhìn hồi lâu, lắng nghe hồi lâu.
Ngày ngự giá hồi kinh, trên trời tuyết rơi nhẹ nhàng, như bông như tơ, bay lả tả phủ kín đại địa.
Tin dữ truyền về kinh thành qua 800 dặm đường —— Ninh Vương phi đã băng hà.
Triệu Nguyên Cảnh đứng giữa thiên địa trắng xóa, nhìn quanh thế gian tuyết phủ, trong phút hoảng hốt dường như nhìn thấy nàng xinh đẹp hoạt bát của năm xưa, cười nói dịu dàng chạy về phía hắn, gọi hắn lanh lảnh, "gia".