Nữ Hoàng Làm Dáng

Chương 84

Khi Sở Tích theo trợ lý Cao đến gặp Cố Minh Cảnh lần đầu, lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô đi sau lưng trợ lý Cao, bước chân lên thảm lông mềm mại được trải trên hàng lang khiến Sở Tích cảm thấy không được chân thật.

Có nữ nhân viên mặc đồ công sở lướt qua, bọn họ cầm văn kiện trong tay, gương mặt trang điểm kỹ càng, đôi môi đỏ hồng ướt át, trên người thoang thoảng hương nước hoa ngọt ngào. Bọn họ mỉm cười chào trợ lý Cao, sau đó ánh mắt dừng trên người Sở Tích đi sau ông.

Sở Tích lại càng cúi đầu thấp hơn.

Cô nhìn những đôi giày gót vừa cao vừa mảnh trên chân bọn họ.

Tấm thảm yên lặng hút đi âm thanh gót giày giẫm trên sàn nhà.

Sở Tích lại nhìn đôi giày vải trên chân mình, khóe môi khẽ cong cong.

Trước khi đến đây, trợ lý Cao đã dự định thay đổi phong cách ăn mặc của cô, đưa cô đến một studio trang điểm. Nhưng sau khi Sở Tích mang giày cao gót chưa được hai giây đã trẹo chân ba lần thì ông đành từ bỏ, những trang phục mà stylist phối lên người cô cứ giống như mấy đứa nhóc con lén mặc quần áo của người lớn vậy. Thế là cuối cùng trợ lý Cao đưa cô đi thẳng đến đây.

Sở Tích vừa nghĩ như thế, đi một mạch đến cửa văn phòng.

Trợ lý Cao gõ cửa.

Sở Tích nhìn cánh cửa gỗ đen mun trông có vẻ khá nặng nề kia, cả người bỗng chốc trở nên căng thẳng, cô nuốt nước miếng, ngón tay nắm chặt đầy lo lắng.

Người ấy có dáng vẻ ra sao?

Trước đó trợ lý Cao có nói với cô rằng Cố tổng độc thân, không có vợ cũng không có bạn gái, cho nên cô mới đồng ý đến đây.

Trong đầu Sở Tích tự động nhớ đến rất nhiều câu chuyện, người đàn ông hơn bốn mươi có nếp nhăn nơi khóe mắt, sự nghiệp thành công, sau khi li hôn với vợ thì mệt mỏi không muốn bước vào cuộc sống hôn nhân lần nữa, hết bận rồi lại cảm thấy cô đơn, cho nên cần an ủi.

Hoặc có thể là một phú thương bụng phệ, đầu hói, có vài đứa con riêng, năm tháng trôi qua khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, thích vung tiền để trao đổi xác thịt với những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Trợ lý Cao đẩy cửa ra.

Sở Tích cảm thấy mình vô lý đến buồn cười.

Mặc kệ anh ta ra sao, cô đã không còn sự lựa chọn nào cả, không phải sao?

Là anh ta muốn chọn cô chứ không phải cô chọn anh ta.

Trợ lý Cao vừa bước vào liền gật đầu chào người đàn ông trong phòng, sau đó ông nghiêng người giới thiệu Sở Tích luôn đi sau lưng ông, "Cố tổng, đây là Sở Tích."

Trước khi tới đây trợ lý Cao đã dạy cô phải làm thế nào, Sở Tích khom người cúi đầu chào, giọng nhỏ còn hơn muỗi kêu, "Chào anh Cố."

Người đàn ông "ừ" một tiếng xem như đáp lại cô.

Sở Tích thấy bất ngờ khi lời chào của mình được đáp lại, cô ngẩng đầu, lặng lẽ đánh giá người đàn ông đối diện.

Người đàn ông bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa bằng da, ánh mắt cô lướt từ dưới lên trên, đập vào mắt cô đầu tiên chính là quần âu ôm lấy đôi chân thon dài, tiếp theo là âu phục mở rộng, áo sơ mi trắng như tuyết được ủi phẳng lì bên trong, không có bụng phệ, dù cách một lớp áo cũng rất dễ nhìn ra dáng người của anh rất tốt.

Ánh mắt Sở Tích lại tiếp tục lướt lên trên, sau đó lại bất ngờ nhìn thẳng vào đôi mắt cũng đang nhìn mình của anh.

Sở Tích bối rối vội vàng dời mắt.

Người đàn ông này trẻ thật.

Mấy ngày nay cô chỉ tiếp xúc với trợ lý Cao, qua từng hành động của ông, cô cảm thấy người đàn ông có thể khiến trợ lý Cao kính trọng nhất định là người đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, rất có thủ đoạn.

Nhưng không ngờ rằng "Cố tổng" trong miệng trợ lý Cao lại nhỏ tuổi hơn ông rất nhiều.

Hơn nữa, chỉ một cái liếc mắt vừa nãy, Sở Tích cũng không thể nào xem thường người đàn ông anh tuấn này.

Trợ lý Cao khẽ ho một tiếng như đang nhắc nhở cô.

Sở Tích vội hoàn hồn, "à" một tiếng, lấy thẻ căn cước của mình ra, đặt lên bàn trà chậm chạp đẩy về phía người đàn ông đối diện, "Anh Cố, đây là thẻ căn cước của tôi."

Trợ lý Cao nói cô trông rất trẻ, Cố tổng không có sở thích biến thái với trẻ vị thành niên, cho nên muốn kiểm tra tuổi một chút.

Sở Tích đẩy thẻ căn cước đến, người đàn ông cầm lấy xem một lát, sau đó trả lại cho cô.

Cô thấy người đàn ông hờ hững ném cho trợ lý Cao một ánh mắt, sau đó trợ lý Cao bảo cô có thể đi rồi.

Thời gian quá nhanh, Sở Tích chưa kịp phản ứng lại thì đã đứng ở trước cửa tòa nhà với trợ lý Cao.

Trợ lý Cao, "Cô Sở Tích tôi đã gọi xe giúp cô rồi, cô đứng đây chờ một lát, xe sẽ tới ngay thôi."

Sở Tích nhìn vào tòa nhà, "Vậy..."

Trên mặt trợ lý Cao hiện lên nụ cười chuyên nghiệp, "Tôi sẽ thông báo cho cô ngay khi Cố tổng quyết định."

"Vâng, cám ơn ông." Sở Tích chào tạm biệt ông rồi đi đến bệnh viện.

Bệnh viện ở thành phố lúc nào cũng đông đúc, mỗi ngày còn phải chứng kiến biết bao nhiêu cảnh sinh ly tử biệt. Phòng ICU buổi chiều có thời gian thăm bệnh ngắn, Sở Tích mặc đồ bảo hộ rồi đi vào thăm bà nội.

Bác sĩ phụ trách đến tìm cô, bảo rằng tình huống hiện tại của nội cô không được lạc quan cho lắm, cần phải mổ nhanh, nếu càng kéo dài về sau thì sẽ càng nguy hiểm. Bọn họ đã cố gắng giảm phí tổn xuống mức thấp nhất có thể, nếu không đóng viện phí tiếp thì buộc phải rời khỏi phòng ICU rồi xuất viện.

Sở Tích đi đến trước giường bệnh, bà lão luôn hôn mê, trên người cắm đầy ống. Cô ngồi xuống, cầm tay bà nội, vừa nhìn thấy dáng vẻ hôn mê nằm trên giường cắm đầy ống lên người của bà, đôi mắt Sở Tích lại rưng rưng, "Nội ơi, nội mở mắt ra nhìn Niên Niên một chút thôi có được không?"

Bà lão không có phản ứng, chỉ có tiếng nhỏ giọt tí tách của ống truyền dịch, và những con số hiện lên trên dụng cụ lạnh lẽo trong phòng ICU biểu hiện vẫn còn sự sống.

Sở Tích ghét nơi này, cô ghét bệnh viện, cô đã từng phải đưa tiễn mẹ mình ở nơi đây.

Cô muốn bà nội được sống tiếp, bác sĩ nói, chỉ có phẫu thuật thì bà mới có thể sống tiếp. Cô không muốn sống một mình trên đời này đâu.

Sở Tích nhìn bà nội trên giường bệnh, lại nhớ đến cái người mình gặp lúc sáng, cô bất chợt khóc nấc lên, "Nội ơi, con nên làm gì bây giờ, con phải làm sao đây nội? Con thật không còn cách nào nữa, xin nội tỉnh lại một chút thôi có được không hu hu hu..."

Mặc dù khác với tưởng tượng của cô, nhưng bản chất của sự việc sẽ không vì tuổi tác và vẻ ngoài của nhân vật chính mà thay đổi. Cô biết rõ người đàn ông kia cần cô để làm gì, cô biết rõ thứ mà mình dùng để trao đổi là gì, cô biết chỉ cần cô bước vào, đó chính là một dấu vết khó phai, cô sẽ không thể quay đầu lại được.

Thời gian thăm bệnh nhanh chóng kết thúc, lúc y tá đến giục Sở Tích rời khỏi lại thấy cô đang khóc đến đau lòng.

Cô y tá đã quen với nước mắt ở nơi đây, "Mau đi đi, đã hết giờ rồi."

Đêm đó, trợ lý Cao gọi điện đến.

Sở Tích đờ đẫn nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, nhưng cô lại không có can đảm bấm nút nghe.

Lòng cô chưa bao giờ lo lắng đến thế, trong nháy mắt, cô bỗng hy vọng trợ lý Cao sẽ nói với cô rằng người đàn ông kia không hài lòng với cô, tạm biệt. Nhưng hóa đơn viện phí lại khiến cô tỉnh táo lại, vừa hi vọng trợ lý Cao nói với cô rằng người đàn ông kia khá ưng cô.

Điện thoại vẫn kiên nhẫn vang lên, không biết qua bao lâu, cuối cùng Sở Tích vẫn bấm nút nhận.

Cả người cô dựa sát vào tường, yên lặng nghe giọng nói của trợ lý Cao, sau đó cô trượt xuống ngồi xổm trên mặt đất.

"Dạ vâng, cám ơn ông." Sở Tích hít mũi đầy chua xót.

"Không có gì đâu cô Sở, mai gặp lại." Giọng trợ lý Cao vô cùng nhẹ nhàng.

Sở Tích cúp điện thoại, vùi mặt vào gối.

Trong nhà không có ai, cô có thể khóc thật to.

***

Mấy ngày sau, Sở Tích bận đến nỗi quên mất cả thời gian.

Người đại diện mới là Diệu Ngọc đã đưa cô rời khỏi công ty quản lý cũ. Sở Tích bị bắt ngồi lên một cái ghế, mấy người vây quanh làm tóc, trang điểm cho cô, giày cao gót ban đầu không mang được bây giờ vẫn phải mang, áo thun của cô không biết đã bị ném vào góc nào, quần áo trên người vừa sờ vào liền biết là hàng đắt tiền.

Cuối cùng, Stylist nhìn vào kiệt tác của bản thân qua gương, nở nụ cười đầy hài lòng.

Trợ lý Cao đưa địa chỉ và mật khẩu khẩu của căn hộ cho cô, ông nói, Cố tổng có thể không ở đây, nhưng cô nhất định phải ở đây, nhất là khi Cố tổng muốn ở chỗ này.

Sở Tích nhận lấy, yên lặng gật đầu.

Trong lúc bận rộn, cô nhín ra chút thời gian để đến bệnh viện một chuyến, đóng tiền đầy đủ, nhờ bác sĩ nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật.

Sở Tích vừa rời khỏi bệnh viện, Diêu Ngọc đã gửi lịch trình sắp tới sang cho cô. Tất cả đều là những tài nguyên mà công ty cũ sắp sửa đóng cửa của cô dù có mò cũng không mò đến được mép rìa.

Trợ lý Cao hỏi cô đã giải quyết việc riêng xong hết chưa, bảo cô chuẩn bị một chút, tối nay Cố tổng sẽ qua đó.

Sở Tích nắm chặt điện thoại.

Cô ngồi xe đến căn hộ kia, bác sĩ đã đồng ý nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật. Chuyện của cô đã được giải quyết, bắt đầu từ bây giờ, cô phải trả lại những thứ mà cô đã đạt được.

Cô bỗng thấy hối hận không thôi, cô muốn chạy trốn, muốn chiếc xe này cứ chạy mãi chạy mãi như thế, cứ để cô chạy thẳng một mạch.

Nhưng cô không thể chạy trốn, dạo gần đây cô đã hiểu biết chút ít về người đàn ông này. Cô phát hiện ra mình căn bản không thể trốn thoát khỏi tay anh.

Sở Tích không chạy trốn, cô quay trở về căn hộ ấy.

Trợ lý Cao bảo tối nay anh ta mới đến, Sở Tích tự nấu cho mình một tô mì, vành mắt đỏ ửng cho thêm hai quả trứng vào.

Cổ họng cô cứ nghẹn ngào, nuốt mì cũng thấy khó, nhưng cô vẫn cố ăn hết tô mì.

Sở Tích đi soi gương, nhìn vào gương sửa soạn lại bản thân một chút, cố gắng khiến mình trông thật bình thường.

Sau đó, cô thẫn thờ ngồi trên giường lớn, ngồi đến khi trời tối sẫm, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mở cửa.

Cố Minh Cảnh mở cửa, nhìn căn phòng khách trống rỗng, tiện tay treo áo khoác lên kệ chỗ cửa ra vào rồi thay giày.

Hôm nay người đàn bà kia dẫn cháu của bà ta đến công ty. Tin tức của bà ta cũng nhanh nhạy thật, biết anh nuôi "mèo" bên ngoài nên cố ý đến thăm dò để báo cáo lại cho ông Cố.

Cố Minh Cảnh thuận theo ý bà ta, đầu tiên là đi uống rượu, sau đó dĩ nhiên sẽ quay về "kim ốc" của mình bắt đầu cuộc sống "mơ màng trong cơn say".

Người ngoài đều nhìn thấy anh uốn say mèm được đưa lên xe, nhưng chỉ có người trong xe mới biết, sau khi Cố tổng lên xe, ánh mắt anh tỉnh táo thế nào.

Cố Minh Cảnh ngửi mùi rượu trên người mình thì nhíu mày, anh định đi tắm, khi bước vào phòng ngủ, cuối cùng cũng nhìn thấy chủ nhân của "kim ốc".

Chủ nhân ngồi trên giường, dáng vẻ hình như khác hẳn so với lần đầu tiên anh gặp cô. Ekip của anh cũng có lòng thật, từ hoa trắng nhỏ xinh đẹp đã biến thành hoa trắng nhỏ xinh đẹp có thể mê hoặc công tử bột rồi.

Cố Minh Cảnh vừa đi tới, cả người Sở Tích như kéo căng ra.

Cô không nhịn được mà lùi về sau, lúc trước có trợ lý Cao nên cô lớn gan được một chút, nhưng bây giờ đang là buổi tối, chỉ có hai người bọn họ, Sở Tích biết mình phải lên tiếng nhưng cô lại không nói nên lời.

Cô sợ.

Cố Minh Cảnh nhìn thấy sự phòng bị trong đôi mắt của hoa trắng nhỏ, nhưng anh không có hứng thú đoán suy nghĩ của cô, chỉ hờ hững nhìn cô một lát. Phòng để đồ và phòng ngủ thông với nhau, Cố Minh Cảnh đi vào lấy đồ để tắm.

Người đàn ông đến rồi lại đi.

Trái tim Sở Tích cứ "thình thịch" nhảy nhót liên hồi.

Cô nhớ đến ánh mắt và phản ứng vừa nãy của người đàn ông, bỗng nhiên cảm thấy bất lực.

Người đàn ông xuất hiện đã khiến cô sợ hãi, anh ta đi rồi cô còn sợ hơn.

Vì sao anh ta chỉ đến nhìn cô một cái rồi bỏ đi, ánh mắt hờ hững như thế, anh ta tức giận ư?

Chắc chắn là tức giận rồi, không lẽ mi không biết thân phận của mi sao, không chào hỏi một câu, cứ co ro ở trên giường đề phòng như thế cho ai nhìn hả?

Sở Tích hoảng hốt, ngày đầu tiên đã chọc giận đại gia, cô phải làm thế nào đây.

Cô không thể vứt bỏ "công việc" của mình, cô không thế để cuộc giải phẫu đã được sắp lịch của bà nội bị "ngâm nước" nữa.

Trong lúc Sở Tích luống cuống tay chân, Cố Minh Cảnh đã thay sang bộ đồ ở nhà bước ra.

Nhìn người đàn ông kia lại xuất hiện, cô buộc mình phải bước xuống giường, mang dép, lê từng bước một đi sang đó dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông.

Cô lấy hết can đảm, chủ động đưa tay ôm lấy cổ anh, cúi đầu, đỏ mặt gọi:

"Anh Cố."
Bình Luận (0)
Comment