Nụ Hôn Của Casanova

Chương 12

Đây thực sự là một vụ khủng khiếp. Một thi thể phụ nữ được tìm thấy tại Efland. Người phụ nữ nào?

Sampson và tôi theo Ruskin và Sikes ra xe của họ, chiếc xe Saab Turbo màu xanh lá. Ruskin ngồi ở ghế lái. Tôi nhớ lại lời cảnh báo của hạ sĩ Esterhaus trong bộ phim Hill Street Blues: “Ra ngoài hãy cẩn thận.”

“Anh có biết gì về người phụ nữ bị sát hại không?” Tôi hỏi Nick Ruskin khi xe tiến vào phố West Chapel Hill. Anh ta bấm còi inh ỏi, và phóng rất nhanh. Anh ta lái xe với vẻ ngông nghênh ngạo mạn.

“Tôi không có đủ thông tin,” Ruskin nói. “Đó chính là vấn đề của Davey và tôi trong vụ điều tra này. Chúng tôi không tiếp cận được thông tin mật nào. Có lẽ thế nên hôm nay chúng tôi lại vui như vậy. Các anh nhận thấy chứ?”

“Vâng, chúng tôi có nhận thấy,” Sampson nói. Tôi không nhìn về phía cậu ta. Mặc dù vậy tôi vẫn cảm thấy hơi nóng tỏa ra ở ghế sau. Hơi nóng bốc ra từ da của cậu ta.

Davey Sikes liếc sang, cau mày nhìn Samspon. Tôi cảm giác rằng họ sẽ không bao giờ trở thành chiến hữu của nhau.

Ruskin tiếp tục nói. Anh ta có vẻ thích được là tâm điểm và quan trọng hóa mọi việc. “Bây giờ, toàn bộ vụ việc này đều do FBI kiểm soát. DEA[1] cũng tham gia. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu CIA là một phần của ‘nhóm chống khủng hoảng’. Họ đã cử mấy tay cừ khôi lập dị từ tiền đồn xa hoa ở Sanford đến.”

[1] Drug Enforcerment Administration: cơ quan hành pháp về hoạt động ma túy, thuộc Bộ Tư pháp Mỹ.

“Toàn bộ vụ việc, ý anh là gì?” tôi hỏi Ruskin. Tôi bỗng nhiên thấy lo lắng. Tôi lại nghĩ đến Naomi.

Đây thực sự là một vụ khủng khiếp.

Ruskin đột ngột quay lại nhìn tôi. Đôi mắt xanh của anh ta sắc sảo, dường như đang đánh giá tôi. “Nên hiểu chúng tôi không được phép nói cho các anh bất cứ điều gì. Chúng tôi cũng không được phép đưa các anh ra khỏi đây.”

“Tôi nghe rõ lời anh rồi,” tôi nói. “Tôi đánh giá cao sự giúp đỡ của các anh.”

Một lần nữa, Davey Sikes quay lại nhìn chúng tôi. Tôi cảm thấy như thể Sampson và tôi ở một đội bóng khác, chăm chăm nhìn vạch xuất phát chờ chuyền bóng để đè người lên nhau mà cướp bóng.

“Chúng ta đang đến hiện trường vụ giết người thứ ba,” Ruskin tiếp tục. “Tôi không biết nạn nhân là ai. Hiển nhiên tôi mong đó không phải cháu gái của anh.”

“Vậy vụ việc này là như thế nào? Tại sao tất cả lại có vẻ bí ẩn thế?” Sampon hỏi. Cậu ta ngồi thẳng dậy. “Chúng ta đây đều là cảnh sát. Hãy thẳng thắn với chúng tôi.”

Thám tử hạt Durham chuyên điều tra các vụ giết người do dự trước khi trả lời. “Một vài, à phải nói là một số phụ nữ đã biến mất ở ba hạt - Durham, Chatham và Orange, nơi các anh đang có mặt. Đến nay báo chí đã đưa tin về mấy vụ mất tích và hai án mạng. Những vụ án mạng không liên quan tới nhau.”

“Đừng nói với tôi rằng giới truyền thông cũng tham gia vào cuộc điều tra này?” tôi nói.

Ruskin cười nửa miệng. “Không bao giờ có chuyện đó. Họ chỉ biết những gì FBI quyết định nói với họ mà thôi. Chẳng có ai thực sự giấu thông tin, nhưng cũng chẳng có gì được tiết lộ khơi khơi cả”.

“Anh nói rằng nhiều cô gái trẻ đã biến mất” tôi nhắc lại “Chính xác là bao nhiêu? Cho tôi biết về họ đi.”

Ruskin nói qua khóe miệng. “Chúng tôi tin rằng có tám đến mười cô gái bị mất tích. Tất cả còn khá trẻ. Tầm mười bảy, mười tám và ngoài hai mươi. Họ đều là sinh viên đại học hoặc học sinh phổ thông. Tuy nhiên, mới chỉ phát hiện được hai xác. Cái xác mà chúng ta sắp sửa nhìn thấy có thể là người thứ ba. Tất cả thi thể được phát hiện trong năm tuần qua. Tờ Feebies cho rằng chúng ta đang chứng kiến một trong những vụ bắt cóc và giết người hàng loạt tồi tệ nhất ở miền Nam.”

“Trong thị trấn có bao nhiêu người của FBI?” Sampson hỏi. “Một đội? Hay một tiểu đoàn?”

“Họ đã có mặt đầy đủ. Họ có ‘bằng chứng’ chứng minh rằng những vụ mất tích đã mở rộng sang các bang khác - Virginia, Nam Carolina, Georgia, xuống Florida. Họ cho rằng ngài sóc thân thiện của chúng ta đã bắt cóc đội trưởng đội cổ vũ bang Florida tại giải Orange Bowl năm nay. Họ gọi hắn là ‘Quái vật vùng Đông Nam’. Hắn ta cứ vô hình như vậy. Giờ đây hắn đang kiểm soát tình hình. Hắn tự xưng là Casanova... tin rằng mình là một người tình vĩ đại.”

“Casanova để lại thư tình ở hiện trường án mạng sao?” tôi hỏi Ruskin.

“Chỉ ở vụ cuối cùng. Có vẻ như hắn muốn thoát ra khỏi lớp vỏ bọc của mình. Bây giờ hắn ta muốn tiếp xúc, giao lưu với chúng tôi. Hắn nói mình là Casanova.”

“Có nạn nhân nào là phụ nữ da màu không?” tôi hỏi Ruskin. Một đặc điểm của những kẻ giết người hàng loạt là chúng có xu hướng chọn nạn nhân cùng một chủng tộc. Toàn là người da trắng. Toàn là người da màu. Toàn là người Tây Ban Nha. Thường không quá lẫn lộn.

“Có một cô gái mất tích là người da màu. Sinh viên Đại học Trung tâm Bắc Carolina. Hai thi thể mà chúng tôi tìm được là người da trắng. Tất cả những phụ nữ mất tích đều cực kỳ quyến rũ. Chúng tôi đã treo một bảng thông báo dán ảnh những cô gái mất tích. Ai đó đã đặt tên cho vụ này là: ‘Những Người đẹp và Quái vật’. Được viết bằng chữ cái cỡ lớn. Ngay trên những bức ảnh. Đó là một manh mối khác mà chúng tôi có.”

“Liệu Naomi Cross có phải là mẫu người của hắn không?” Sampson khẽ hỏi. “Cho đến nay nhóm chống khủng hoảng đã phát hiện được gì rồi?”

Nick Ruskin không trả lời ngay. Tôi không rõ anh ta đang nghĩ về câu trả lời hay chỉ cố tỏ ra quan tâm.

“Có ảnh của Naomi trên bảng tin của FBI không? Bảng Những người đẹp và Quái vật ấy?” tôi hỏi Ruskin.

“Có.” Davey Sikes cuối cùng cũng cất tiếng. “Hình cô ấy cũng có tên trên bảng lớn.”
Bình Luận (0)
Comment