Nụ Hôn Của Casanova

Chương 20

Khoảng một giờ chiều chủ nhật, tôi từ ký túc xá Washington Duke đến khuôn viên trường Duke. Tôi vừa ăn một bữa sáng đúng chất Bắc Carolina: một tách rưỡi cà phê nóng rất ngon, giăm bông muối tự làm, trứng lòng đào, bánh quy và nước xốt cà phê, bột yến mạch. Tôi đã nghe một bài hát đồng quê bật trong phòng ăn, “Một ngày kia lắc cái chảo rán, anh sẽ không nhìn thấy em nữa đâu”.

Tôi vừa mệt mỏi vừa quẫn trí nên gần một cây số đi bộ tới trường là liệu pháp tốt. Tôi tự kê đơn cho mình và sau đó lắng nghe lời khuyên từ bác sĩ. Hiện trường vụ án đêm hôm trước gây chấn động trong tôi.

Tôi nhớ như in hồi Naomi còn nhỏ, và tôi là người bạn tốt nhất của con bé. Chúng tôi thường hát “Incey Wincey Spider” và “Silkworm, Silkworm” cùng nhau. Bằng cách ấy, cô bé đã chỉ cho tôi cách làm bạn với Jannie và Damon. Cô bé đã sửa soạn cho tôi trở thành một người cha khá tốt.

Hồi đó, anh trai Aaron nhà tôi thường đưa Scootchie đến quán rượu Capri trên phố Thứ ba. Anh trai tôi lúc nào cũng say quắc cần câu. Capri không phải là nơi dành cho trẻ nhỏ, nhưng bằng cách nào đó, Naomi vẫn xoay xở được. Dù còn nhỏ, cô bé hiểu và chấp nhận con người của cha mình. Thường thì khi cô bé và Aaron ghé qua nhà chúng tôi, anh trai tôi đã lê tê phê, nhưng vẫn chưa say hẳn. Naomi chăm sóc cho cha mình. Anh ấy sẽ cố gắng tỉnh táo khi có mặt cô bé. Vấn đề lại nằm ở chỗ, Scootchie không thể luôn luôn ở bên cạnh để cứu cha mình.

Lúc một giờ ngày Chủ nhật, tôi có lịch hẹn với chủ nhiệm nữ sinh trường Duke. Tôi đi đến tòa nhà Allen, ngay bên kia Chapel Drive. Một số văn phòng hành chính được đặt trên tầng hai và tầng ba ở đó.

Chủ nhiệm nữ sinh Browning Lowell là một người đàn ông cao to lực lưỡng. Naomi đã từng kể với tôi rất nhiều về anh ta. Cô bé coi anh ta là một cố vấn thân thiết và cũng là một người bạn. Chiều hôm đó, tôi gặp chủ nhiệm Lowell trong căn phòng ấm cúng chứa đầy những quyển sách cũ dày cộp. Từ trong phòng, có thể nhìn thấy Chapel Drive với những hàng cây mộc lan và cây du ven đường cho đến tận sân Few. Giống như những nơi khác trong trường, khung cảnh chốn này quả là mãn nhãn. Tòa nhà kiểu Gothic xuất hiện ở khắp mọi nơi. Đây đúng là Đại học Oxford phương Nam.

“Qua những cuộc nói chuyện với Naomi về anh, tôi thấy ngưỡng mộ anh.” Chủ nhiệm Lowell nói khi chúng tôi bắt tay nhau. Anh ta bắt tay rất chặt, nhìn bề ngoài là tôi đoán ra.

Browning Lowell khoảng ba lăm tuổi, rất cường tráng, đẹp trai. Đôi mắt xanh lấp lánh như luôn tỏ ra vui vẻ với tôi. Tôi nhớ anh từng có thời là vận động viên thể dục đẳng cấp thế giới. Thời sinh viên anh ta học ở Duke, và được kỳ vọng trở thành ngôi sao đội tuyển Mỹ tại Olympic 1980 ở Moscow.

Đầu năm đó, tin đồn Browning Lowell là kẻ đồng tính, và có quan hệ với một cầu thủ bóng rổ khá nổi tiếng đã phá hỏng tất cả. Anh rời khỏi đội Mỹ trước cả khi có nguy cơ bị Olympic tẩy chay. Theo tôi được biết thì dù câu chuyện có thật hay không thì nó cũng chưa bao giờ được chứng minh. Mặc dù vậy Lowell đã kết hôn, hiện sống cùng vợ tại Durham.

Tôi thấy Lowell là người đáng mến, thân thiện. Chúng tôi đau buồn khi nói về sự biến mất của Naomi. Anh ta đưa ra những nghi ngờ đúng đắn và những lo ngại chính đáng về cuộc điều tra đang tiến hành của cảnh sát.

“Tôi cho rằng báo chí địa phương đã không đưa ra kết nối đơn giản và hợp lý giữa các vụ giết người và mất tích, Tôi thật không hiểu nổi. Chúng tôi đã cảnh báo tất cả các nữ sinh trong khuôn viên trường,” anh nói với tôi. Các sinh viên của Duke được yêu cầu phải đăng ký khi ra vào ký túc xá, anh ta nói thêm. Khuyến khích sinh viên đi cùng bạn bè khi ra ngoài buổi tối.

Trước khi tôi rời văn phòng, anh ta gọi điện thoại đến ký túc xá của Naomi. Anh ta cho biết việc này sẽ tạo điều kiện cho tôi vào ký túc xá dễ dàng hơn một chút, và ngỏ ý muốn tận tâm giúp đỡ.

“Tôi biết Naomi gần năm năm rồi,” anh ta nói với tôi. Anh đưa tay vuốt ngược mái tóc vàng hơi dài ra sau. “Tôi hiểu được phần nào những gì mà anh đang trải qua, và tôi rất tiếc, anh Alex à. Chuyện này làm biết bao người đau buồn.”

Tôi cảm ơn chủ nhiệm Lowell và rời văn phòng, không khỏi cảm thấy xúc động vì người đàn ông đó, và có phần thanh thản hơn. Tôi rời khỏi ký túc xá sinh viên. Đoán xem ai sẽ đến bữa trà mặn nào?
Bình Luận (0)
Comment