Nụ Hôn Của Casanova

Chương 29

Tôi nhận được điện thoại khẩn từ một sinh viên luật và cũng là bạn cùng lớp của Naomi. Cô gái tự xưng là Florence Campbell và cần phải nói chuyện với tôi càng sớm càng tốt. Cô gái nói, “Cháu cần nói chuyện với chú, tiến sĩ Cross. Việc cấp bách lắm ạ.”

Tôi gặp cô bé trong khuôn viên Duke, gần trung tâm Đại học Bryan. Florence hóa ra là một cô gái da đen khoảng ngoài hai mươi tuổi. Chúng tôi đi giữa những cây mộc lan và toà nhà học đường vững chãi mang phong cách Gothic. Cả hai chúng tôi đều trông lạc lõng với nơi này.

Florence là một cô gái cao ráo, rụt rè và ban đầu có phần bí ẩn. Cô bé có mái tóc cứng cắt cao khiến tôi liên tưởng đến nữ hoàng Ai Cập Nefertiti. Vẻ ngoài của cô rõ ràng là kỳ quặc, hoặc có thể nói là quê mùa, làm tôi liên tưởng đến những người giống như vậy vẫn còn tồn tại ở vùng nông thôn Mississippi hay Alabama. Florence đã tốt nghiệp đại học bang Mississippi, cách rất xa đại học Duke.

“Cháu rất, rất xin lỗi, tiến sĩ Cross,” cô bé nói sau khi chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế băng bằng đá và gỗ, tay vịn khắc đầy những sự kiện đáng nhớ của sinh viên. “Cháu xin lỗi chú và gia đình chú.”

“Cháu xin lỗi về điều gì chứ, Florence?” tôi hỏi cô bé. Tôi không hiểu ý cô.

“Cháu đã không đến nói chuyện với chú khi chú tới trường ngày hôm qua. Chẳng ai biết chắc Naomi có bị bắt cóc hay không. Cảnh sát Durham chắc chắc không biết. Họ chỉ suy nghĩ đơn giản mà thôi. Họ còn không cho rằng Naomi đang gặp rắc rối thực sự nữa kìa.”

“Tại sao cháu nghĩ vậy?” tôi hỏi Florence điều đang khiến tôi băn khoăn.

Cô bé nhìn sâu vào mắt tôi. “Bởi vì Naomi là một phụ nữ Mỹ gốc Phi. Cảnh sát Durham, FBI, họ không quan tâm tới chúng cháu như phụ nữ da trắng.”

“Cháu tin là vậy à?” tôi hỏi cô bé.

Florence Campbell trợn tròn mắt. “Đó là sự thật, sao lại không tin chứ? Frantz Fanon cũng chỉ rõ rằng nạn phân biệt chủng tộc vĩnh viễn tồn tại trong nền kinh tế, tâm lý, và văn hóa của xã hội. Cháu cũng nghĩ như vậy.”

Florence là một phụ nữ rất nghiêm túc. Cô bé kẹp cuốn The Omni-Americans của Albert Murray dưới cánh tay. Tôi bắt đầu thích phong cách ấy. Đã đến lúc tìm hiểu cô bé biết bí mật gì về Naomi.

“Nói cho chú biết ở đây có chuyện gì đi, Florence. Cháu không cần phải đắn đo suy nghĩ vì chú là chú của Naomi, hoặc bởi chú là thám tử điều tra. Chú cần ai đó giúp mình thoát ra khỏi mớ bòng bong này. Chú đang phải chống lại cả một hệ thống quan chức ở Durham đấy.”

Florence mỉm cười, khẽ vuốt mớ tóc lòa xòa trước mặt. Cô bé có nét giống triết gia Đức Immanuel Kant, lại có nét giống nhân vật Prissy trong Cuốn theo chiều gió. “Cháu sẽ nói cho chú những gì cháu biết cho đến nay, Tiến sĩ Cross. Đây là lý do tại sao mấy cô bạn ở ký túc xá không hài lòng về Naomi.”

Cô hít một hơi thơm mùi mộc lan. “Mọi chuyện bắt đầu với một người tên là Seth Samuel Taylor. Anh ấy là nhân viên xã hội trong khu ổ chuột Durham. Cháu đã giới thiệu Naomi với Seth. Đó là anh họ cháu.” Đang nói, Florence đột nhiên tỏ ra hơi ngập ngừng.

“Chú vẫn chưa thấy vấn đề nằm ở đâu,” tôi nói với cô bé.

“Seth Samuel và Naomi yêu nhau từ khoảng tháng Mười hai năm ngoái,” cô bé nói tiếp. “Naomi cứ mơ mộng vẩn vơ, chẳng giống cô ấy chút nào, như chú biết đấy. Đầu tiên, Seth đến ký túc xá chơi nhưng sau đó bạn ấy bắt đầu đến sống tại căn hộ của anh ấy ở Durham.”

Tôi hơi ngạc nhiên khi biết Naomi giấu kín chuyện yêu đương với Cilla. Tại sao cô bé không nói với bất kỳ ai trong chúng tôi? Nhưng tôi vẫn không hiểu điều ấy thì có liên quan gì đến các cô bạn khác ở ký túc xá.

“Chú chắc rằng Naomi không phải nữ sinh đầu tiên biết yêu tại Duke. Hoặc vời đàn ông con trai đến nhà uống trà, ăn bánh hay bất kỳ việc gì,” tôi nói.

“Cô ấy không chỉ mời đàn ông con trai đến nhà làm bất kỳ việc gì mà là mời một người đàn ông da đen đến làm bất kỳ việc gì. Seth thường từ khu ổ chuột đến, vận nguyên bộ áo liền quần và đôi ủng bụi bặm cùng áo khoác da lao động. Naomi bắt đầu đội mũ rơm tá điền đi lại xung quanh khuôn viên. Đôi khi Seth đội một chiếc mũ bảo hiểm lao động với dòng chữ “lao động nô lệ”. Anh ấy dám có những lời nhận xét hơi mỉa mai châm biếm về hoạt động xã hội của các nữ sinh cũng như nhận thức xã hội của họ, phỉ phui quá. Anh ấy mắng mỏ những người giúp việc da đen khi họ cố gắng làm tốt công việc của mình.”

“Cháu nghĩ gì về Seth, anh họ cháu?” tôi hỏi Florence.

“Seth rất dễ bị kích động. Anh ấy tức giận về nạn phân biệt chủng tộc đến nỗi đôi khi nó lấn át lý trí của anh ấy. Ngoài điều đó ra thì anh ấy thực sự tuyệt vời. Anh ấy là người sẵn sàng hành động, không ngại khó ngại khổ. Nếu anh ấy không phải là anh họ xa của cháu thì…,” Florence nháy mắt nói.

Tôi bật cười vì khiếu hài hước ngầm của Florence. Cô là một cô gái nhỏ rụt rè vùng Mississippi nhưng lại rất thẳng thắn. Tôi thậm chí bắt đầu thích kiểu tóc cắt cao của cô bé.

“Cháu và Naomi kết thân rất nhanh phải không?” tôi hỏi cô bé.

“Ban đầu thì không ạ. Cháu nghĩ chúng cháu đều cảm thấy phải cạnh tranh nhau trong môn Rà soát luật. Có lẽ chỉ duy nhất một phụ nữ da đen làm được điều đó, chú biết đấy. Nhưng năm đầu tiên qua đi, chúng cháu trở nên gần gũi dần. Cháu yêu quý Naomi. Bạn ấy là người tuyệt vời nhất.”

Đột nhiên tôi băn khoăn lẽ nào sự biến mất của Naomi có liên quan tới bạn trai của cô bé, mà không liên quan gì tới kẻ giết người nhởn nhơ ở Bắc Carolina.

“Anh ấy là người rất tốt. Chú đừng làm anh ấy tổn thương nhé,” Florence cảnh cáo tôi. “Thậm chí chú cũng đừng nghĩ đến chuyện đó.”

Tôi gật đầu. “Chú sẽ chỉ bẻ gãy một chân của anh ta thôi.”

“Anh ấy khỏe như trâu,” cô bé đáp lại tôi.

“Còn chú là trâu đấy,” tôi nói với Florence Campbell, chia sẻ với cô bé bí mật nhỏ của riêng tôi.
Bình Luận (0)
Comment