Nụ Hôn Của Casanova

Chương 35

Naomi Cross run rẩy ép chặt mình vào cánh cửa cài chốt bịt kín phòng cô. Đâu đó trong ngôi nhà kinh hoàng này, một phụ nữ đang la hét.

m thanh dù bị nghẹn lại bởi các bức tường, bởi hệ thống cách âm mà hắn đã lắp đặt trong nhà, nhưng vẫn rùng rợn. Naomi nhận ra cô đang cắn tay mình. Cắn mạnh. Cô chắc chắn hắn đang giết ai đó. Đây không phải lần đầu tiên. Tiếng la hét bỗng im bặt.

Naomi ép mạnh hơn vào cánh cửa, căng tai nghe tiếng động gì đó.

“Ồ, không, làm ơn,” cô thì thầm, “đừng để cô ấy chết.”

Naomi lắng nghe sự im lặng hồi hộp một hồi lâu. Cuối cùng, cô rời khỏi cửa. Cô không thể làm gì giúp người phụ nữ tội nghiệp ấy. Không ai có thể làm được.

Naomi biết lúc này cô nên ngoan ngoãn. Nếu cô phá vỡ bất kỳ quy tắc nào, hắn sẽ đánh cô. Cô không thể để điều đó xảy ra.

Hắn dường như biết mọi thứ về cô. Những bộ quần áo cô thích mặc, cỡ quần lót, màu sắc yêu thích, ngay cả cặp kính râm cô ưa dùng. Hắn biết về Alex, Seth Samuel, thậm chí cả cô bạn Mary Ellen Klouk. “Cái thứ cao ráo tóc vàng xinh đẹp,” hắn gọi cô ấy như vậy. Cái thứ.

Casanova rất lập dị; hắn diễn trò và đóng vai trong vở kịch tâm lý tưởng tượng. Hắn thích nói chuyện với cô về những hành vi khiêu dâm: quan hệ tình dục với các thiếu nữ mới lớn và động vật; trò bạo dâm rợn tóc gáy; khổ dâm; chế độ nữ quyền; tra tấn bằng cách thụt ruột. Hắn thản nhiên nói về tất cả mọi thứ. Đôi lúc hắn thậm chí còn tỏ ra thi vị một cách bệnh hoạn. Hắn trích dẫn thơ Jean Genet, John Rechy, Durrell, de Sade. Hắn đọc khá nhiều, có lẽ là người có học thức.

“Em đủ thông minh để hiểu tôi khi tôi nói chuyện,” trong một chuyến thăm, hắn nói với Naomi như vậy. “Thế nên tôi chọn em, em yêu.”

Naomi giật mình bởi tiếng la hét lại cất lên. Cô chạy ra cửa, tì má lên cánh cửa gỗ dày lạnh. Đó có phải người phụ nữ lúc trước, hay hắn lại đánh người khác? Cô tự hỏi.

“Ai đó giúp tôi với!” cô nghe thấy. Người phụ nữ la hét đến lạc cả giọng. Cô ấy đang phá vỡ những quy tắc trong căn nhà.

“Ai đó giúp tôi! Tôi đang bị giam giữ ở đây. Ai đó giúp tôi…. tên tôi là Kate… Kate McTiernan. Ai đó giúp tôi với!”

Naomi khép chặt mắt. Thế này thì quá tệ. Người phụ nữ đó phải dừng lại. Nhưng những lời kêu cứu cứ lặp đi lặp lại. Thế tức là Casanova không ở nhà. Chắc hẳn hắn đã đi ra ngoài.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

“Ai đó giúp tôi với! Tên tôi là Kate McTiernan… Tôi là bác sĩ bệnh viện Đại học Bắc Carolina.” Những tiếng la hét tiếp tục… mười lần, hai mươi lần. Naomi nhận ra, không phải trong cơn hoảng loạn. Mà là giận dữ!

Chắc chắn hắn không có nhà. Hắn không đời nào để cô ấy tiếp tục lâu đến thế. Cuối cùng, Naomi thu hết can đảm hét to hết sức. “Dừng lại đi! Cô không được kêu la nữa. Hắn sẽ giết cô! Im đi! Tôi chỉ có thể nói như vậy thôi!”

Im lặng… may là cuối cùng cũng im lặng. Naomi nghĩ chắc cô ấy nghe thấy sự căng thẳng khắp bốn bề. Chắc chắn cô ấy cảm thấy điều đó.

Kate McTiernan không dừng lại quá lâu. “Tên cô là gì? Cô bị nhốt ở đây bao lâu rồi? Làm ơn nói chuyện với tôi… này cô, tôi đang nói chuyện với cô đấy,” cô hét lên.

Naomi không trả lời cô. Người phụ nữ kia làm sao vậy nhỉ? Có phải trận đánh lúc trước đã làm cô ấy mụ người đi không?

Kate McTiernan gọi to lên lần nữa. “Nghe này, chúng ta có thể giúp đỡ nhau, tôi chắc chắn chúng ta có thể. Cô có biết chúng ta bị giam giữ ở đâu không?”

Người phụ nữ đó quả là dũng cảm… nhưng cũng thật ngu ngốc. Giọng nói mạnh mẽ, nhưng bắt đầu khàn dần. Kate.

“Hãy nói chuyện với tôi. Hắn lúc này không ở đây, nếu không thì hắn đã mang súng gây mê đến rồi. Cô biết là tôi đúng mà! Hắn không biết cô nói chuyện với tôi đâu. Làm ơn… tôi muốn nghe giọng cô lần nữa.”

“Xin cô đấy, hai phút thôi. Chỉ cần thế thôi. Tôi hứa với cô. Hai phút thôi. Xin cô đấy. Chỉ cần một phút thôi.”

Naomi vẫn không trả lời. Hắn có thể trở lại ngay bây giờ. Hắn có thể ở trong nhà nghe ngóng họ. Thậm chí theo dõi họ qua các bức tường.

Kate McTiernan lại nói tiếp. “Được rồi, ba mươi giây thôi. Rồi chúng ta sẽ dừng lại. Được chứ? Tôi hứa tôi sẽ dừng lại… nếu không, tôi sẽ tiếp tục cầu xin cô cho đến khi hắn trở lại…”

Ôi, Chúa ơi, làm ơn, đừng nói nữa, tiếng nói bên trong Naomi cất lên. Dừng lại đi, ngay bây giờ.

“Hắn sẽ giết tôi.” Kate hét lên. “Dù thế nào hắn vẫn sẽ làm thế! Tôi đã thấy một phần khuôn mặt hắn. Cô từ đâu đến? Đã ở đây bao lâu rồi?”

Naomi cảm thấy như nghẹt thở. Cô không thở được, nhưng vẫn ở nguyên chỗ cửa ra vào lắng nghe từng lời của người phụ nữ kia. Cô muốn nói chuyện với cô ấy khôn cùng.

“Hắn có thể đã sử dụng một loại thuốc gọi là Forane. Thuốc đó dùng trong bệnh viện. Có thể hắn là bác sĩ. Thôi nào. Chúng ta còn phải sợ gì nữa - ngoài sự tra tấn và cái chết?”

Naomi mỉm cười. Kate McTiernan can đảm, lại có khiếu hài hước. Chỉ cần nghe một giọng nói khác cũng quá tốt rồi.

Lời nói buột khỏi miệng Naomi, gần như chống lại lý trí cô. “Tôi là Naomi Cross. Tôi nghĩ mình đã ở đây được tám ngày. Hắn ẩn sau các bức tường. Hắn dõi theo mọi lúc. Chắc hắn không bao giờ ngủ. Hắn đã hãm hiếp tôi,” cô nói khá rành mạch. Đây là lần đầu tiên cô nói to những lời đó. Hắn đã hãm hiếp tôi.

Kate trả lời lại ngay lập tức. “Hắn cũng hãm hiếp tôi, Naomi. Tôi biết cô cảm thấy thế nào, kinh khủng… bẩn thỉu vô cùng. Được nghe giọng cô thật tốt quá, Naomi. Tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa.”

“Tôi cũng vậy, Kate. Bây giờ làm ơn im đi.”

Ở tầng dưới, trong phòng mình, Kate McTiernan cảm thấy quá mệt mỏi. Mệt mỏi, nhưng vẫn còn hy vọng. Cô ngồi sụp xuống dựa vào tường thì nghe thấy những tiếng nói xung quanh mình.

“Maria Jane Capaldi. Tôi nghĩ mình đã ở đây khoảng một tháng.”

“Tên tôi là Kristen Miles. Xin chào.”

“Melissa Stanfield, tôi là y tá thực tập. Tôi đã ở đây chín tuần.”

“Christa Akers, bang Bắc Carolina. Hai tháng trong địa ngục này.”

Có ít nhất sáu người trong số họ.

=== ====== ===

Phần hai: Trốn tìm
Bình Luận (0)
Comment