Nụ Hôn Của Casanova

Chương 73

Thật không may, màn đêm California mới buông xuống có thể cực kỳ nguy hiểm cho những người liên quan. Khi chúng tôi đến căn hộ áp mái của Rudolph tại Beverly Comstock thì đã thấy đâu đâu cũng có mặt cảnh sát L.A. Và Cục Điều tra Liên bang cũng ở đó. Cảnh sát đang gây huyên náo chốn này.

Chúng tôi nhìn thấy đèn xanh đỏ nhấp nháy khẩn cấp cách mấy dãy nhà. Cảnh sát địa phương nổi giận một cách chính đáng khi bị đẩy ra ngoài rìa cuộc đuổi bắt tội phạm của FBI. Đó là một cảnh lộn xộn rất khó chịu, rất nhạy cảm, đậm chất chính trị. Đây không phải lần đầu tiên FBI hớt tay trên cảnh sát địa phương. Hồi ở Washington tôi cũng đã chứng kiến chuyện này rồi. Rất nhiều lần.

Các cơ quan truyền thông của Los Angeles đã tề tựu đông đủ. Báo chí, truyền hình, phát thanh địa phương, thậm chí một số nhà sản xuất phim cũng có mặt ở hiện trường. tôi cảm thấy không thoải mái khi nhiều phóng viên nhận ra tôi và Kate.

Họ gọi chúng tôi trong khi chúng tôi đang vội vã chen qua hàng rào cảnh sát và chướng ngại vật. “Kate, hãy cho chúng tôi vài phút.” “Cho chúng tôi một manh mối đi!” “Tiến sĩ Cross, Rudolph có phải là Kẻ Lịch Thiệp hay không?” “Chuyện gì xảy ra ở Big Sur?” “Có phải đây là căn hộ của kẻ giết người không?”

“Giờ xin miễn bình luận,” tôi vừa nói vừa cố gắng cúi thấp đầu, cụp mắt xuống.

“Cả hai chúng tôi,” Kate tiếp lời tôi. Các kỹ thuật viên cứ luôn chân luôn tay trong mỗi căn phòng của căn hộ áp mái trông xa xỉ này. Không hiểu sao thám tử Los Angeles có vẻ thông minh hơn, khôn khéo hơn, giàu có hơn cảnh sát đến từ các thành phố khác.

Các phòng trang trí khá sơ sài, như thể không có ai sống tại đây. Đồ nội thất chủ yếu bằng da, nhưng cũng có nhiều món làm bằng crôm và đá cẩm thạch. Tất cả đều góc cạnh - không một đường cong. Tranh ảnh trên tường khá hiện đại và phảng phất nét buồn chán. Một vài bức giống như của Jackson Pollock và Mark Rothko. Căn nhà trông giống viện bảo tàng - nhưng lại có rất nhiều gương mặt cùng những bề mặt sáng bóng.

Có một số chi tiết thú vị, có thể là những manh mối về Vị Khách Lịch Thiệp.

Tôi chú ý tới tất cả mọi thứ. Ghi lại. Ghi nhớ.

Phòng ăn được trang trí bằng bạc thật, đồ sứ, đồ gốm xịn, khăn trải bàn bằng vải lanh đắt tiền. Kẻ Lịch Thiệp biết cách sắp bàn.

Đặt ở đầu bàn là giấy viết thư và phong thư theo quy cách trang trọng viền bạc thanh lịch. Luôn luôn là Kẻ Lịch Thiệp.

Cuốn Từ điển bỏ túi về rượu vang của Hugh Johnson nằm trên bàn ăn.

Trong số cả tá comple đắt tiền của gã có hai bộ tuxedo. Tủ quần áo nhỏ, hẹp, và cực kỳ gọn gàng. Nó giống thánh địa quần áo hơn là tủ quần áo.

Kẻ Lịch Thiệp hết sức kỳ quặc mà chúng tôi đang săn đuổi.

Sau khi khám xét nơi ở của Kẻ Lịch Thiệp khoảng một tiếng, tôi đến chỗ Kate. Tôi đã đọc báo cáo của các thám tử địa phương. Tôi cũng lân la trò chuyện với hầu hết các kỹ thuật viên, nhưng cho đến nay họ vẫn chưa thu thập được gì. Dường như ai nấy đều bó tay. Các thiết bị laser mới nhất đã được đưa từ trung tâm thành phố Los Angeles đến. Rudolph nhất định phải để lại manh mối đâu đó. Nhưng gã không để lại gì! Cho đến nay, đây là điểm giống nhất với Casanova.

“Cô thế nào rồi?” tôi hỏi Kate. “Tôi e là một tiếng đồng hồ vừa rồi mình mải nghĩ quá.”

Chúng tôi đứng bên cửa sổ, nhìn ra đại lộ Wilshire và cả câu lạc bộ golf ngoại ô Los Angeles. Xung quanh khoảng tối mười tám lỗ là hàng dãy xế hộp bóng loáng và bao ánh đèn tỏa ra từ các tòa cao ốc. Tấm biển quảng cáo nhức mắt của hãng Calvin Klein nhấp nháy rực rỡ trên phố. Tấm biển có hình một người mẫu khỏa thân trên sofa. Cô gái khoảng mười bốn tuổi. Nỗi ám ảnh, bức quảng cáo tuyên bố. Đối với nam giới.

“Tôi đỡ hơn rồi,” Kate nói. “Cả thế giới bỗng biến thành cơn ác mộng gớm ghiếc, Alex ạ. Họ phát hiện được gì chưa?”

Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu của hai chúng tôi qua cửa sổ tối, lắc đầu. “Thật phát điên lên mất. Rudolph cũng gây ra ‘tội ác hoàn hảo’. Chắc các kỹ thuật viên cuối cùng phải tìm cách ghép xơ vải trên quần áo của gã với mọt hay vài hiện trường vụ án, nhưng Rudolph cẩn thận tuyệt đối. Tôi nghĩ rằng gã có kiến thức về chứng cứ pháp lý.”

“Ngày nay có rất nhều sách viết về vấn đề này phải không? Bác sĩ thường ghi nhớ thông tin kỹ thuật khá tốt, Alex à.”

Tôi gật đầu đồng tình với lời phát biểu của cô. Tôi cũng nghĩ như vậy. Kate có đầu óc của một thám tử. Trông cô mệt mỏi. Tôi tự hỏi liệu nhìn tôi có kiệt sức như đang cảm thấy không đây.

“Đừng nói đến điều đó.” Tôi gượng cười. “Tôi sẽ không đến bệnh viện ngay bây giờ đâu. Mặc dù vậy tôi nghĩ đêm nay chúng ta cũng chẳng còn việc gì làm nữa. Chúng ta đã để sổng mất gã, khốn kiếp, chúng ta để sổng cả hai tên.”
Bình Luận (0)
Comment