Nụ Hôn Của Casanova

Chương 87

“Cậu đến đây đúng lúc đấy,” tôi khẽ lẩm bẩm với Sampson. Chúng tôi bước ra khỏi xe rất từ từ và cẩn trọng.

“Có vẻ thế,” cậu ta nói. “Giờ thì bình tĩnh đi. Đừng để chúng ta bị bắn hoặc nện vài cú, Alex. Tớ không thích hoàn cảnh trớ trêu ấy đâu.”

Tôi nghĩ mình biết chuyện gì đang xảy ra, và điều ấy khiến tôi giận sôi lên. Sampson và tôi bị coi là “nghi phạm”. Tại sao chúng tôi lại là nghi phạm? Bởi vì chúng tôi là hai gã da màu đi lại trên đường phố đồi Chapel lúc mười giờ buổi sáng khốn kiếp này.

Tôi biết Sampson cũng đang tức giận, nhưng theo cách riêng của cậu ấy. Cậu ấy chỉ cười nhạt, lắc lắc đầu. “Hài chưa,” cậu ấy nói. “Còn trò hay tuyệt cú nữa kìa.”

Một thám tử đồi Chapel nữa xuất hiện để hỗ trợ cộng sự. Mấy tên đực rựa dáng vẻ xì ngầu, tuổi chưa đến ba mươi. Tóc hơi dài. Ria mép đậm. Cơ thể chắc nịch, cơ bắp nhờ tập luyện đều đặn. Nick Ruskin và Davey Sikes tương lai.

“Anh nghĩ chuyện này có gì đáng cười à?” Giọng nói của tay cảnh sát thứ hai khá kỳ quái, nhỏ đến mức khó khăn lắm tôi mới nghe thấy. “Anh nghĩ mình hài hước lắm hả anh bạn?” Y hỏi Sampson. Y lôi một cây dùi cui bằng chì ra đặt gần ngang hông, sẵn sàng tấn công.

“Tốt nhất tôi nên tiến lên,” Sampson nói, cố gắng nhịn cười. Cậu ta không sợ dùi cui.

Da đầu tôi ngứa ngáy, mồ hôi chảy từ từ xuống lưng. Tôi không thể nhớ được gần đây mình có cảm giác kích động như thế này không, và thấy chẳng thích thú chút nào. Mọi chuyện tồi tệ tôi gặp phải kể từ khi đến nơi này lại đâu vào đấy. Những người da đen kích động không còn lạ lẫm gì với miền Bắc hay miền Nam Carolina nữa.

Tôi dợm giải thích với viên cảnh sát chúng tôi là ai. “Tên tôi là…”

“Im ngay, thằng ngu!” Một trong hai kẻ giáng một đòn mạnh vào phần lưng dưới của tôi trước khi tôi kịp nói hết câu. Không đủ mạnh để lại một vết bầm tím, nhưng choáng váng như một cú đấm trúng gáy. Thực sự thì tôi cảm thấy khá đau.

“Tao thấy thằng này nhìn hãm bỏ mẹ. Mắt hắn đỏ ngầu,” gã cảnh sát tuần tra giọng trầm nói với tên cộng sự. “Nó đang phê đây mà.” Y đang nói về tôi.

“Tao là Alex Cross. Tao là thám tử cảnh sát, tổ sư chúng mày!” Tôi đột ngột thét vào mặt y. “Tao đang tham gia điều tra vụ Casanova. Gọi cho thám tử Ruskin và Sikes ngay. Gọi Kyle Craig của FBI đi!”

Đồng thời, tôi quay nhanh người tung một cú vào cổ họng của tên đứng gần nhất. Y gục xuống như hòn đá rơi. Tên cộng sự nhảy về phía trước, nhưng Sampson đã hạ tên đó trên vỉa hè trước khi hắn kịp làm bất cứ điều gì ngu ngốc. Tôi tước khẩu súng lục ổ quay của tên thứ nhất dễ dàng hơn là tước vũ khí của một tên tội phạm bí ẩn mười bốn tuổi tại D.C.

“Quỳ gối chống tay xuống đất hả?” Sampson nói với “nghi phạm”. Giọng nói trầm sâu của cậu ấy không hề vui vẻ. “Mày làm trò khốn đó với bao nhiêu người rồi? Có bao nhiêu người bị mày gọi là ‘bạn’ và bị mày làm nhục như vậy rồi? - bọn mày thì hiểu cái đếch gì về cuộc sống của họ. Làm tao buồn nôn.”

“Chúng mày biết thừa kẻ giết người hàng loạt Casanova không phải là người da màu,” tôi nói với hai tên cảnh sát đồi Chapel đã bị tước vũ khí. “Chúng mày vẫn chưa nghe phần cuối của tình tiết đặc biệt này, các quý ông ạ. Cái đó thì tin tao đi.”

“Gần đây có rất nhiều vụ cướp tại khu phố này,” tên giọng trầm lên tiếng. Y bất ngờ tỏ vẻ hối lỗi, định chơi trò tìm lối thoát của các doanh nghiệp tư nhân Mỹ, cái trò lùi một bước để tiến hai bước cũ rích.

“Quên lời xin lỗi đểu giả của chúng mày đi!” Sampson nói, rút súng ra khiến hai tay thám tử kia tự cảm thấy bị sỉ nhục.

Sampson và tôi trở lại xe. Chúng tôi giữ súng của hai tay thám tử. Quà lưu niệm trong ngày của chúng tôi. Cứ để chúng giải thích với sếp khi trở lại trụ sở cảnh sát.

“Mấy thằng khốn!” Sampson nói khi chúng tôi lái xe đi. Tôi đập mạnh cườm tay vào vô lăng. Đập lần thứ hai. Cảnh tượng tồi tệ vừa rồi đã làm tôi tức giận nhiều hơn tôi nghĩ, hay có lẽ bởi lúc đó tôi đã quá mệt mỏi tả tơi.

“Mặt khác,” Sampson nói, “chúng ta đã hạ hai gã choai choai đó ngon ơ. Những kẻ phân biệt chủng tộc nhãi nhép đó làm adrenaline trong tớ chảy rần rật, máu sôi lên sùng sục. Cứ để ma quỷ xui khiến. Thế cũng tốt. Giờ tớ có lợi thế nhất định rồi.”

“Thật tốt khi lại được nhìn thấy phần xấu trong cậu,” tôi nói với Sampson. Cuối cùng tôi đã phải cười. Cả hai cùng mỉm cười. Rồi cùng cười phá lên trong xe.

“Rất vui được gặp cậu, Da Nâu. Cậu sẽ rất vui khi được biết mình vẫn còn giữ nguyên phong thái đó. Giọng điệu không tồi chút nào. Thôi vào việc đi. Cậu biết đấy, tôi rất tiếc cho gã điên ấy nếu chúng ta bắt hắn hôm nay - phải nói thêm rằng chuyện đó rất có khả năng đấy.”

Sampson và tôi cũng là song sinh. Một cảm giác dễ chịu hơn bao giờ hết.
Bình Luận (0)
Comment