Nụ Hôn Của Casanova

Chương 99

Tối hôm đó, Sampson và tôi ăn tối cùng nhau tại một nơi khá đẹp tại Durham. Mỉa mai thay, tên quán lại là Nana.

Cả hai chúng tôi đều không đói lắm. Món thịt nướng quá cỡ rắc hẹ tây và cả núi khoai tây nghiền tỏi nằm chỏng chơ. Cuộc chiến với Casanova đang ở giai đoạn cuối cùng, mà chúng tôi gần như quay trở về con số không.

Chúng tôi nói về Kate. Nhân viên bệnh viện nói với tôi rằng tình trạng của cô vẫn đáng ngại. Nếu cô sống thì bác sĩ cũng cho rằng cô có rất ít cơ hội hồi phục hoàn toàn, và cũng khó hành nghề bác sĩ trở lại.

“Quan hệ của hai người vượt quá mức bạn tốt phải không?” Cuối cùng, Sampson cũng hỏi. Khi muốn cậu ấy có khả năng dò hỏi một cách rất nhẹ nhàng. Tôi lắc đầu. “Không, chỉ là bạn thôi, John ạ. Tớ có thể nói mọi chuyện với cô ấy, theo cách mà tớ gần như đã quên. Tớ chưa bao giờ cảm thấy ấm lòng nhanh đến thế khi ở bên một người phụ nữ, có lẽ chỉ trừ Maria.”

Sampson gật đầu lia lịa, chủ yếu đóng vai trò người nghe để tôi thổ lộ. Cậu ấy hiểu tôi là người như thế nào, cả trong quá khứ và hiện tại.

Máy nhắn tin của tôi vang lên khi chúng tôi vẫn đang chiến đấu với phần thức ăn ngồn ngộn trên đĩa. Tôi xuống tầng dưới nhà hàng gọi cho Kyle Craig. Anh ta đang trên đường lái xe đến thung lũng Hope.

“Chúng tôi chuẩn bị bắt Wick Sachs vì tội giết người mang danh Casanova,” anh ta nói. Tôi suýt nữa đánh rơi ống nghe. “Các anh định làm gì cơ?” tôi hét vào điện thoại. Tôi không thể tin những gì mình vừa nghe.

“Các anh định làm chuyện đó vào lúc quái quỷ nào vậy?” tôi hỏi. “Quyết định này có từ bao giờ thế? Ai là người đưa ra quyết định?”

Kyle vẫn giữ vẻ lạnh lùng như mọi khi. Người Đàn ông Băng giá. “Chúng tôi sẽ đến nhà hắn trong vài phút nữa. Lần này là quyết định của cảnh sát trưởng Durham. Tìm thấy gì đó trong nhà hắn. Bằng chứng xác thực. Đây là vụ bắt giữ liên hợp giữa Cục và Sở cảnh sát Durham. Tôi chỉ muốn thông báo để anh biết, Alex ạ.”

“Hắn không phải là Casanova,” tôi nói với Kyle. “Đừng động vào hắn. Đừng bắt Wick Sachs. “Tôi hét lên. Máy điện thoại trả tiền được đặt trong hành lang hẹp của nhà hàng, và có rất nhiều người ra vào phòng vệ sinh gần đó. Họ nhìn chằm chằm tôi, vừa khó chịu vừa sợ hãi.

“Chuyện được quyết rồi.” Kyle nói. “Cá nhân tôi xin lỗi về chuyện đó.” Rồi anh ta ngắt máy. Kết thúc cuộc trao đổi.

Sampson và tôi cấp tốc đến nhà Sachs ở ngoại ô Durham. Đô vật ban đầu khá yên lặng, rồi bỗng đưa ra câu hỏi đáng giá sáu mươi tư nghìn đô la: “Họ có đủ bằng chứng kết tội mà không hề thông báo cho cậu biết ư?” Đó là một câu hỏi khó dành cho tôi. Ý cậu ấy là: Tôi bị gạt ra ngoài lề đến mức thế sao?

“Tôi không nghĩ Kyle đã có đủ bằng chứng để bắt giữ hắn. Nếu có anh ta đã phải nói với tôi. Sở cảnh sát Durham ư? Tôi không hiểu họ định làm cái quái gì? Ruskin và Sikes thì đang bận làm việc riêng. Chính chúng ta sẽ phải đảm nhiệm vị trí của họ.”

Khi chúng tôi đến thung lũng Hope, tôi nhận ra rằng chúng tôi không phải là những người duy nhất được gọi đến hiện trường bắt giữ. Con đường ngoại ô yên tĩnh đã chật kín người. Mấy chiếc xe tải và xe con của đài truyền hình cũng đang ở đó. Xe tuần tra cảnh sát và xe của FBI đỗ khắp mọi nơi.

“Cảnh tượng này thật quá hỗn loạn. Trông giống như một buổi đại tiệc vậy.” Sampson nói khi chúng tôi ra khỏi xe. “Cảnh tồi tệ nhất mà tôi từng chứng kiến, tôi nghĩ vậy. Cảnh lộn xộn nhất.”

“Ngay từ đầu đã thế rồi,” tôi đồng ý. “Một cơn ác mộng liên quan đến nhiều cấp thẩm quyền.” Tôi run lên như kẻ nghiện rượu ngất ngư giữa cái giá lạnh mùa đông trên đường phố D.C. Tôi rùng mình từng cơn. Tôi không hiểu gì hết. Tôi bị gạt ra ngoài lề đến mức thế sao?

Kyle Craig nhìn thấy tôi đang tới. Anh tiến lại nắm chặt cánh tay tôi. Tôi có cảm giác anh sẵn sàng chặn đứng tôi lại nếu cần.

“Tôi biết anh đang bực bỏ mẹ. Tôi cũng vậy,” là những lời đầu tiên anh nói. Dường như Kyle cảm thấy có lỗi, nhưng cũng tức giận phát điên. “Đây không phải hành động của chúng tôi, Alex. Lần này Durham đã qua mặt chúng tôi. Tay cảnh sát trưởng đó đã tự mình quyết định. Cũng có cả áp lực chính trị từ văn phòng nghị viện bang về vấn đề này. Tôi ngửi thấy có mùi thối đến nỗi muốn dùng khăn tay bịt mũi miệng lại.”

“Họ tìm thấy cái quái gì trong nhà hắn chứ?” tôi hỏi Kyle. “Bằng chứng xác thực gì? Không phải là những cuốn sách bẩn thỉu chứ?”

Kyle lắc đầu. “Đồ lót phụ nữ. Trong nhà hắn có chỗ giấu quần áo. Còn có cả một chiếc áo phông Đại học Bắc Carlifornia của Kate McTiernan. Casanova rõ ràng cũng giữ đồ lưu niệm. Cũng giống như Kẻ Lịch Thiệp ở L.A.”

“Hắn không làm đâu. Hắn khác với Kẻ Lịch Thiệp,” tôi nói với Kyle. “Hắn giam các cô gái cùng bao nhiêu quần áo của họ tại nơi ẩn náu. Hắn cẩn thận đến ám ảnh. Kyle ơi, chuyện này thật điên rồ. Đây không phải là câu trả lời. Đây chỉ là một sự nhầm lẫn khủng khiếp.”

“Anh cũng không chắc chắn mà,” Kyle nói. “Những giả thuyết hay cũng không thể ngăn chặn chuyện này xảy ra.”

“Thế còn suy nghĩ logic và chút khả năng phán đoán thì thế nào?”

“Tôi sợ rằng cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”

Chúng tôi bắt đầu tiến về hiên sau nhà Sachs. Máy quay truyền hình đang hoạt động tích cực, quay bất cứ thứ gì di chuyển. Một cảnh tượng đầy kịch tính; thảm họa cấp độ một sờ sờ trước mắt.

“Họ khám xét căn nhà này vào cuối buổi chiều nay,” Kyle nói khi chúng tôi bước đi. “Mang chó đến. Chó nghiệp vụ từ Georgia.”

“Họ nghĩ thế quái nào mà lại làm thế? Tại sao đột nhiên khám xét nhà Sachs? Chết tiệt.”

“Họ được cung cấp manh mối, và họ có lý do để tin vào điều đó. Đó là những gì họ cho tôi biết. Tôi cũng bị gạt ra ngoài vụ này, Alex ạ. Tôi cũng chẳng thích thú gì hơn anh đâu.”

Tôi hầu như không thể nhìn thấy gì ở cách tôi tầm nửa mét. Mắt tôi mờ nhòa. Vì căng thẳng. Cả giận dữ nữa.

Tôi muốn hét lên, muốn gào to với ai đó. Tôi muốn đấm vỡ ngọn đèn trên mái hiên nhà Sachs. “Họ có nói với anh gì về người chỉ điểm ẩn danh đó không? Chúa ơi, Kyle. Chết tiệt thật! Chỉ điểm bí mật. Ôi, chết tiệt thật!”

Wick Sachs bị giam giữ bên trong ngôi nhà xinh đẹp của chính mình. Cảnh sát Durham dường như muốn đưa khoảnh khắc mang tính lịch sử này lên những phương tiện truyền hình của địa phương và quốc gia. Phần thưởng dành cho họ. Thời khắc mang tên Đại lộ Danh vọng của cảnh sát Bắc Carolina.

Họ đã bắt sai người, mà lại muốn đem hắn công bố với toàn thế giới.
Bình Luận (0)
Comment