Nụ Hôn Cứu Rỗi

Chương 8



Căn phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng kim giây của chiếc đồng hồ đặt trên bàn, tần số giống nhau, dường như đang bắt chước nhịp tim của con người.
Nhìn nhau hai giây, Ôn Túc An quay đi, cô dựa vào lưng ghế sô pha, vô tình kéo giãn khoảng cách với Lâm Tứ.
"Chuyện muốn làm thì nhiều, chỉ là tôi không có thời gian như anh."
Ôn Túc An quá tỉnh táo và từng trải nên câu nói có phần mập mờ như vậy dễ dàng bị cô chặn lại.
Nhưng Lâm Tứ cũng không quá để ý, anh đứng thẳng dậy, từ ngăn kéo bên cạnh lấy ra một tờ giấy trắng, hỏi Ôn Túc An: "Có hình cụ thể nào muốn làm không?"
Ôn Túc An thả lỏng, cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Ừm...!Trước đây tôi có nghĩ đến, nhưng bây giờ tôi không thích nữa."
Lâm Tứ kẹp một cây bút chì giữa hai ngón tay, khẽ xoay bút, "Chữ hay tranh?"
"Tranh đi, tôi cũng chẳng nghĩ được chữ nào hay để xăm lên người."
"Muốn lớn cỡ nào?"
"Tôi muốn có một hình xăm ở phía trước vai trái của mình, cũng không cần quá lớn."
"Muốn hình gì? Hoa cỏ? Động vật? Hay cô có ý tưởng nào cụ thể không?"
Ôn Túc An nhíu mày ngẩng đầu lên, ậm ừ một hồi rồi hỏi: "Có thể kết hợp tất cả vào một hình vẽ không?"
Động tác xoay bút trên tay dừng lại, Lâm Tứ híp mắt, "Em muốn xăm một cái trên vai à?"
"..."
Ôn Túc An còn muốn đưa ra vài ý kiến ​​riêng, nhưng Lâm Tứ đã hạ bút xuống, nói: "Hiểu rồi, để xem thế nào, vẽ xong sẽ cho em xem."
"Được"
Ôn Túc An chống cằm ngáp một cái, Lâm Tứ xem thời gian, cũng không còn sớm.

"Tôi vẽ xong sẽ liên hệ với em, nhưng chắc phải mấy ngày nữa mới hoàn thành.

Gần đây tôi có nhiều khách hẹn."
"Không sao, tôi không vội." Ôn Túc An cũng chú ý tới thời gian nên đứng dậy, "Vậy tôi về trước, đến lúc đó sẽ liên lạc với anh."
Lâm Tứ đứng dậy, nhặt chiếc áo khoác đen vắt hờ hững trên chiếc ghế bên cạnh, nói với Ôn Túc An: "Để tôi tiễn em."
"Không cần, đã muộn như vậy"
Ôn Túc An muốn từ chối, Lâm Tứ lại nói: "Muộn như vậy tôi làm sao dám để em trở về một mình?"
Ôn Túc An sửng sốt.

Thật ra lớn đến tuổi này cô cũng chưa từng gặp phải chuyện tồi tệ như vậy, lần trước bị hai tên say rượu chặn lại trong ngõ vẫn còn in đậm trong trí nhớ của cô.

Ôn Túc An tuy rằng can đảm nhưng thực sự trong lòng vẫn có chút hoảng hốt nếu phải đi về một mình vào giờ này.

Ôn Túc An còn đang do dự thì Lâm Tứ đã lướt qua cô, bước ra ngoài, "Đi thôi, cũng không phải lần đầu tiên."
——
Ôn Túc An đã chuyển nhà, hướng nhà mới ngược với địa điểm nhà cũ, nhưng khoảng cách đến quán bar cũng gần như nhau, có thể đi bộ là tới nơi.
Lần đầu tiên Lâm Tứ tiễn Ôn Túc An về nhà, hai người mới gặp nhau hai lần, cả hai đều xem như người xa lạ, cho nên đêm đó bọn họ một trước một sau đi, không có bất kỳ giao tiếp nào, bầu không khí khá lúng túng.

Nhưng lần này, mặc dù chỉ cách lần trước hơn một tháng, nhưng bọn họ đã thay đổi, có thể sóng vai nhau mà đi.

Lâm Tứ hài lòng với sự thay đổi này, anh đi ở phía ngoài của Ôn Túc An, cúi đầu xuống liền nhìn thấy nốt ruồi nhỏ ở cánh mũi cô.

Ôn Túc An cảm nhận được ánh mắt của anh, chợt ngẩng đầu.
"Nhìn cái gì?"
Lâm Tứ bị bắt quả tang đang nhìn trộm nhưng cũng không thấy xấu hổ mà chỉ vào nốt ruồi của cô, "Ở chỗ này có một nốt ruồi"
Ôn Túc An đưa tay sờ chỗ đó, khóe môi cong xuống.
"Ừ, nhưng tôi không thích nó cho lắm."
Lâm Tứ lại thấy nốt ruồi này rất đẹp, khó hiểu hỏi: "Tại sao?"
Ôn Túc An cho biết: "Bây giờ đỡ hơn rồi.

Khi còn bé, màu nốt ruồi này đậm hơn rất nhiều, lớn hơn bây giờ một chút, lúc đó tôi luôn bị người khác cười nhạo, chính vì nốt ruồi này mà tôi luôn cảm thấy mình xấu xí."
Ngực Lâm Tứ run lên, bật cười thành tiếng, Ôn Túc An cau mày nhìn anh chằm chằm.
Lâm Tứ vội vàng nói: "Tôi không có ý cười nhạo em, chỉ là cảm thấy đáng yêu."
Bây giờ đến lượt Ôn Túc An không hiểu.

Cô không hiểu chuyện này có gì đáng yêu, đang định hỏi thì Lâm Tứ đột nhiên nắm lấy cánh tay kéo cô lại.
Ôn Túc An quay đầu lại, lúc này mới phát hiện bọn họ đã đến ngã tư, đang là đèn đỏ.
"Ngày nào em cũng về muộn như vậy, không sợ sao?"
Lâm Tứ đột nhiên hỏi câu này, đánh lạc hướng sự chú ý của Ôn Túc An, cô nói: "Không phải ngày nào tôi cũng đến quán, có đến cũng về khá sớm, sự cố lần trước cũng rất hiếm xảy ra."
Đèn xanh loé sáng, Lâm Tứ chạm nhẹ vào lưng Ôn Túc An, ra hiệu cho cô đi về phía trước.
Hai người sóng vai đi tới, Lâm Tứ nói: "Đừng nói rất hiếm, cũng không thể để chuyện như thế lại xảy ra."
Lâm Tứ cụp mắt nhìn Ôn Túc An, "Cô Ôn, người xấu trên đời này nhiều lắm."
Ôn Túc An vui vẻ, trêu đùa: "Ví dụ như anh sao?"
Hai người đi đến căn hộ của Ôn Túc An, Lâm Tứ đột nhiên tiếp nhận câu nói đùa của Ôn Túc An, "Ừ, ví dụ như, tôi đã nhớ vị trí nhà cô rồi, lần sau có thể trực tiếp xông vào, sau đó..."
Ôn Túc An dừng lại, "Sau đó?"
Ôn Túc An lá gan không nhỏ, Lâm Tứ cười ha ha, cúi người tiến lại gần, Ôn Túc An cũng không có trốn tránh chút nào.
"Sau đó" Lâm Tứ cười tủm tỉm, "Sau đó nhìn xem có phải em ở nhà thường xuyên xem phim kinh dị hay không, bằng không sao lá gan lớn như vậy.

"
Ôn Túc An cười to: "Xem phim kinh dị có là gì, tôi còn có thể tham gia trò mật thất.."
"..." Lâm Tứ á khẩu.
Khi đến gần nhà Ôn Túc An, Lâm Tứ không đi theo mà dừng lại dưới lầu như lần trước.
"Về đến nhà thì gửi tin nhắn báo cho tôi."
"Ừm, đi đường cẩn thận, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Lâm Tứ đợi ở dưới lầu một lúc, đến khi nhận được tin Ôn Túc An đã về đến nhà bình an mới rời đi.
Mấy ngày sau, hai người cũng không gặp lại.

Lâm Tứ bận ba bốn ngày liền, đều là khách đến xăm, gần đây khách đến cửa hàng cơ bản đều là nữ sinh tuổi đôi mươi, tất cả đều yêu cầu được Lâm Tứ tự tay xăm.

Vài ngày sau, anh mới phát hiện ra rằng trước đó một khách hàng đã đăng hình xăm lên Internet, trong đó có một tấm hình vừa vặn chụp được Lâm Tứ đang chăm chú làm việc.

Người đăng là một blogger khá có tiếng, vì vậy mức độ lan toả của bức hình nhanh chóng lan rộng, ở dưới có vô số bình luận hỏi danh tính của người thợ xăm.


Nếu như Lâm Tứ còn ở độ tuổi hai mươi, nhất định có thể thoải mái đối phó với tình huống như vậy, thậm chí còn kết bạn với họ, nhưng hiện tại anh không có hứng thú, cũng không có khí lực.

Mấy ngày sau anh đều sẽ ở lầu hai, ngoại trừ nhận mấy vị khách cũ anh sẽ không bước xuống studio.

Dù sao mọi việc cũng dần lắng xuống, mấy ngày nay cũng không còn nhiều thiếu nữ đến tìm Lâm Tứ để xăm.

Vừa đúng lúc anh hoàn thành bản vẽ hình xăm cho Ôc Túc An, liền nhắn cô đến xem.

Hôm đó Ôn Túc An cũng ở trong quán bar, nhận được tin liền đến thẳng tiệm xăm, bên trong không có người, Lâm Tứ để Ôn Túc An ngồi chờ, mình lên lầu lấy bản vẽ cho cô.

Một lúc sau, Lâm Tứ cầm một tờ giấy bản thảo đi xuống.
Ôn Túc An cao hứng, lập tức cầm bản thảo lên xem, vừa nhìn thấy liền sững sờ.
Trong hình là một người phụ nữ đang nhìn về phía trước, tay ôm chú mèo tam thể, trên tóc cài một bông hồng.

Có hoa, có người, có cả một vật nuôi nhỏ.
Tất cả trong một bản vẽ.
Nhìn kỹ một chút, Ôn Túc An liền nhìn ra manh mối.
"Anh không phải đang vẽ tôi chứ?"
Ôn Túc An thoạt nhìn đã cảm thấy người phụ nữ trong tranh rất quen mắt, cho đến khi cô chú ý đến một nốt ruồi nhỏ trên một bên mũi thì mới chắc chắn đó chính là cô.

Vậy...
"Con mèo này là Lai Phúc sao?"
Lâm Tứ dựa vào sô pha uống nước, nhìn vẻ mặt sửng sốt của Ôn Túc An, mỉm cười: "Xem ra tay nghề vẽ của tôi không tệ."
"Anh thực sự không phải là một sinh viên nghệ thuật?"
"Không phải"
Ôn Túc An thật ghen tị, trình độ nghiệp dư mà đã tốt như vậy.

Vì không có gì để sửa nên Ôn Túc An muốn xăm luôn hôm nay, Lâm Tứ đồng ý.
Ôn Túc An ngồi trên ghế xem Lâm Tứ chuẩn bị.

Bàn tay anh rất rộng, ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng, móng tay cắt tỉa gọn gàng.

Ôn Túc An hiếm khi thấy được một bàn tay đẹp như vậy, không kìm được nên chăm chú nhìn thật lâu.
"Còn nhìn nữa tôi sẽ tính phí."
Ôn Túc An lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt, bình tĩnh nói: "Thì tôi vốn định sẽ trả tiền mà."
Lâm Tứ đi tới, mở ghế ngồi xuống, "Nhìn một cái tính cô một trăm tệ, giảm giá cho cô, còn tổng cộng tám trăm tệ."
Ôn Túc An á khẩu: "Tôi làm gì mà nhìn nhiều như vậy?"
"Tôi nói có là có.

Xem ra cô ngấp nghé bàn tay tôi từ lâu rồi đúng không, cô Ôn, cô bị lật tẩy rồi."
Ôn Túc An bị nói đến á khẩu, nhân lúc Lâm Tứ vươn tay lấy dụng cụ, trực tiếp véo một cái trên mu bàn tay anh.
Tay cô tuy nhỏ nhưng lực tay lại rất lớn.
Lâm Tứ lười so đo với con gái, liền để Ôn Túc An nằm lên giường, nói cô để lộ bả vai.
Ôn Túc An muốn xăm ở phía trước vai trái, hôm nay cô mặc áo sơ-mi, bây giờ nghĩ kỹ lại có chút ngượng ngùng.

Lâm Tứ không thúc giục cô, chỉ nhìn cô chậm rãi cởi nút áo, ánh mắt bình thản, không có một chút d*c vọng nào
Hai người nhìn nhau một lúc, Ôn Túc An liền cởi một nửa khuy áo, may mà bên trong cô còn có áo ba lỗ nên sẽ không đến mức tr@n trụi.
Ôn Túc An cột cao tóc, nói với Lâm Tứ: "Tôi ổn."
Ôn Túc An rất trắng, bờ vai tròn lẳn.

Lâm Tứ khẽ nuốt nước miếng, sau đó lấy một cái chăn mỏng đắp ngang người cô.


Anh đeo khẩu trang lên, bắt đầu vào công việc.
"Nếu đau quá thì cho tôi biết."
Ôn Túc An cảm thấy hơi sợ hãi, cô nuốt nước miếng, hỏi: "Nếu đau quá thì có thể ngừng giữa chừng không?"
Chiếc khẩu trang che đi nửa khuôn mặt Lâm Tứ, đôi lông mày sâu thẳm và đôi mắt khẽ nhướng lên, ánh mắt sắc bén.
Dù đẹp mắt nhưng nhìn anh không có chút phong thái dịu dàng nào của nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình.

"Không." Anh lạnh lùng trả lời.

"..."
Động tác của Lâm Tứ rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng sẽ hỏi Ôn Túc An cảm thấy thế nào, chờ khi cô thả lỏng mới phát hiện thật ra cũng không đau lắm.

Sau khi quen dần, Lâm Tứ bắt đầu làm việc, lúc xăm anh thường rất ít nói chuyện, thời gian chầm chậm đi qua, trong phòng chỉ có tiếng máy chạy.
Ôn Túc An có chút buồn chán, tán gẫu với Lâm Tứ: "Tôi thấy đại đa số thợ xăm đều có hình xăm trên người, sao anh không có?"
Đây là câu hỏi mà Ôn Túc An luôn để trong đầu từ sau khi biết Lâm Tứ là thợ xăm, bởi sau một thời gian quen biết, Ôn Túc An chưa từng nhìn thấy hình xăm nào trên người Lâm Tứ.
Một giọng nói trầm trầm phát ra từ sau chiếc khẩu trang, nghe như bị bóp nghẹt, "Có, nhưng tôi xăm ở nơi cô không nhìn thấy."
Ôn Túc An không nghĩ nhiều, ngước mắt nhìn lên, Lâm Tứ cũng đồng thời rũ mắt, hai người lại lẫn nữa nhìn vào mắt nhau.
Khóe mắt Lâm Tứ giật giật, anh mập mờ trêu chọc, "Em muốn xem ở đâu?"
Ôn Túc An lúng túng.
Cô ho khan hai tiếng, quay đầu đi không nói gì.
Thiết kế có vẻ đơn giản, nhưng để có được một hình xăm trên cơ thể không phải là việc có thể thực hiện trong ba đến năm phút, hai người trò chuyện câu có câu không, bên ngoài Lương Hạnh đã trở về.
"Có khách không?"
Giọng nói của Lương Hạnh truyền vào, Lâm Tứ nhướng mắt, đột nhiên vươn tay kéo chăn trên người Ôn Túc An đắp kín, giây tiếp theo màn cửa bị vén lên.
"A, nữ thần!" Lương Hạnh biết Ôn Túc An tới xăm hình, chỉ không ngờ lại gặp đúng hôm nay.

Ôn Túc An tươi cười chào hỏi.
Lương Hạnh nhoẻn miệng cười, nghiêng người nhìn, 80% nội dung trên bức tranh đều được tái hiện trên vai Ôn Túc An, Lương Hạnh muốn xem cho rõ, nhưng vừa cúi xuống nhìn đã bị Lâm Tứ vỗ mạnh vào đầu không thương tiếc.
"Cậu đang nhìn cái gì vậy?" Lâm Tứ nhíu mày nhìn.
Lương Hạnh vô tội che trán, "Làm sao vậy, anh được nhìn còn tôi thì không?"
"Tôi không có ý đồ xấu như cậu."
Lương Hạnh nghe vậy không vui, "Anh so với tôi..."
Lâm Tứ đá vào mông Lương Hạnh, nói với anh ta: "Ồn quá, mau biến đi."
Lương Hạnh một tay che trán, một tay ôm mông, không dám nổi giận trước mặt Lâm Tứ, khịt mũi, uất ức đi ra ngoài.
Ôn Túc An nhìn Lương Hạnh chạy ra ngoài, có chút lo lắng: "Anh ấy không sao chứ?"
Lâm Tứ dừng việc đang làm, tức giận nhìn Ôn Túc An.
"Không thấy cậu ta đang giả vờ sao?"
Lâm Tứ căn bản không dùng lực, nhưng Lương Hạnh lại giống như bị ăn đòn rất nặng, cố tình khổ sở trước mặt Ôn Túc An.
"Vậy cũng không thể đánh anh ta." Ôn Túc An thay Lương Hạnh oán trách.
Lâm Tứ hít sâu một hơi, đặt công cụ trong tay xuống, gỡ mặt nạ ra.

Lâm Tứ cúi đầu, mái tóc che trán, sự lạnh lùng đã vơi đi một nửa.

"Đau lòng cho cậu ta sao?" Lâm Tứ cười, "Vậy tại sao lúc nãy véo tôi mạnh tay thế?"
"Không có lương tâm.".


Bình Luận (0)
Comment