Biệt thự Nam Loan, Chúc Mạn sống ở căn hộ rộng hướng biển.
Đừng nhìn lúc đi xe thấy gần, chứ đi bộ thì phải rẽ ngang rẽ dọc một đoạn đường rất dài. Hôm nay cô lại đi giày cao gót, đi một lúc lâu mới đến nơi.
Vừa đi, cô vừa ngộ ra một chuyện: Mình có bệnh.
Vừa bước vào nhà, Chúc Mạn liền đá bay đôi giày cao gót, ngả người xuống sofa, chống đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, cô cầm lấy laptop bên cạnh, mở Baidu, nhập vào thanh tìm kiếm hai chữ: Cố Tịch.
Baidu lập tức nhảy ra một đống tin đồn về anh, đủ loại hấp dẫn.
Không phải đi với cô này, thì lại mắt đưa mày liếc với cô khác, phụ nữ bên cạnh không lúc nào thiếu. Nhưng trên báo chỉ có những bức ảnh chụp nghiêng, không rõ mặt.
Tin đồn gần đây nhất—Tổng giám đốc Cố của Hoàn Vũ và tiểu hoa đán mới nổi Đường Tuyết cùng xuất hiện tại tiệc giải trí, cử chỉ thân mật.
Bức ảnh đính kèm là cảnh người phụ nữ đưa bật lửa cho anh châm thuốc. Anh dựa vào sofa, hàng mi khẽ rũ xuống. Khoảng cách chụp xa, hình ảnh hơi mờ, nhưng chỉ nhìn góc nghiêng thôi cũng đủ thấy dáng vẻ ưu việt.
Thật phong lưu, cũng thật tiêu sái.
Chúc Mạn khẽ cười, đóng laptop lại.
⸻
Sáng hôm sau, ánh nắng tràn ngập căn phòng ngủ yên tĩnh, bỗng bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.
"Hửm?" Chúc Mạn mò lấy điện thoại, đặt bên tai, lười biếng lên tiếng.
Đầu dây bên kia là giọng mẹ cô, Tần Hoa Lan: "Vẫn còn ở Hongkong à?"
"Ừm."
"Vậy thì tốt, tối nay nhà chú Dư có tiệc, con thay mặt nhà mình đi."
Thấy cô mãi không đáp, Tần Hoa Lan hỏi lại: "Nghe rõ chưa?"
"Ừm."
Chúc Mạn vừa định cúp máy, thì giọng bà lại vang lên.
"Nói chuyện với mẹ mà lúc nào cũng ừ hử qua loa. À, thằng nhóc họ Tô kia không tìm con nữa chứ? Mẹ nói cho con biết, nếu còn dây dưa với nó, mẹ đánh gãy chân con đấy. Nhà mình sau này không được có bất cứ quan hệ gì với Tô gia, nghe chưa?"
"Được rồi được rồi." Chúc Mạn còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói lười nhác đầy vẻ qua loa.
Cúp máy xong, cô ngược lại tỉnh táo hơn hẳn. Cô mở mắt, nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ sáng.
Vốn dĩ cô đã nhờ trợ lý đặt vé về Bắc Thành vào chiều nay.
Chúc Mạn nhắn tin cho trợ lý xong mới đứng dậy, kéo cửa ban công, bước ra ngoài.
Gió biển lướt qua, thổi tung mái tóc cô và tấm rèm lụa bên cửa sổ. Trước mắt là một màu xanh thăm thẳm, sóng biển lăn tăn, mùi vị đại dương phảng phất bên chóp mũi.
"Chào buổi sáng, tổng giám đốc Chúc."
Bất chợt, một giọng nói pha lẫn ý cười vang lên từ bên cạnh, mang theo chút lười nhác của buổi sáng sớm, nghe vô cùng quen thuộc.
Chúc Mạn khựng lại, quay đầu nhìn sang—quả nhiên.
Không khỏi quá trùng hợp, mới hai ngày mà đi đâu cũng đụng phải anh.
Cố Tịch nhàn nhã quan sát người phụ nữ trên ban công đối diện. Biểu cảm cô có chút gượng gạo trong giây lát.
Cô mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, mái tóc xoăn nhẹ lười biếng buông trên vai, đường nét trước ngực thấp thoáng ẩn hiện.
Ánh mắt anh lướt qua, cổ họng bỗng chốc khô khan, không khỏi khẽ ho một tiếng, cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm.
"Thật là trùng hợp, tổng giám đốc Cố cũng sống ở đây?" Chúc Mạn nở nụ cười xã giao.
"Thỉnh thoảng." Anh nhìn cô, ánh mắt chứa ý cười. "Đã trùng hợp như vậy rồi, hay là tổng giám đốc Chúc qua đây ăn sáng?"
"Cảm ơn, tôi không ăn sáng. Tổng giám đốc Cố cứ thong thả ngắm cảnh, tôi còn có việc."
Nói xong, cô xoay người bước vào phòng, tiện tay đóng luôn cửa ban công.
Cố Tịch nhìn theo bóng dáng cô khuất dần, nhướng mày cười khẽ.
⸻
Chúc Mạn dành cả ngày trong thư phòng. Sau khi hoàn thành kế hoạch phát triển và định hướng tương lai của Thiên Nghệ, trợ lý cũng mang theo lễ phục và chuyên gia trang điểm đến, theo đúng chỉ thị của Tần Hoa Lan.
Màn đêm buông xuống, bữa tiệc của nhà họ Dư được tổ chức tại khách sạn Vatican.
Trên đường đi, trợ lý báo cáo tình hình hợp tác mới với Hoàn Vũ. Chúc Mạn khẽ nhắm mắt, tựa lưng vào ghế, lắng nghe qua loa.
Xe dừng trước cửa lớn khách sạn Vatican. Trong đầu cô bất giác hiện lên những cảnh tượng đêm qua.
Cô áp chế suy nghĩ đó, tao nhã bước xuống xe, đi theo hướng dẫn của lễ tân vào trong.
Sảnh tiệc xa hoa bậc nhất của Vatican, tiếng nhạc du dương hòa vào không khí, rượu vang sóng sánh trong ly, ánh đèn lộng lẫy.
Cánh cửa lớn chậm rãi mở ra, một bóng hình yêu kiều lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Môi đỏ, váy đen, tóc xoăn sóng lớn.
Làn da trắng nõn phản chiếu ánh đèn, đẹp đến quyến rũ mà không chân thực.
"Tiểu thư nhà nào đây? Sao chưa từng gặp qua?"
"Không biết nữa."
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào nghi hoặc. Chúc Mạn không để tâm, trực tiếp bước qua, đi thẳng về phía vợ chồng nhà họ Dư. Dáng đi của cô đầy khí thế, mang phong thái tổng tài lạnh lùng.
Cô vượt qua đám đông, dừng lại trước mặt ông bà Dư, mỉm cười chào hỏi: "Chú, dì, chúc mừng hai người ạ."
Hai người nhìn cô, cảm thấy có chút quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra. Họ chỉ lễ phép mỉm cười: "Cảm ơn cháu."
Chúc Mạn nhìn họ, cười nhẹ: "Chú dì, cháu là Chúc Mạn."
"Ôi chao!"
Vừa dứt lời, bà Dư liền thốt lên.
Bà lập tức nắm lấy tay cô, khuôn mặt rạng rỡ vui mừng: "Hóa ra là Mạn Mạn sao! Lớn thế này rồi à, dì suýt chút nữa không nhận ra đấy!"
Ông Dư cũng cười nói: "Sáng nay mẹ cháu còn gọi cho dì, bảo rằng cháu sẽ tới, làm dì vui lắm. Vừa rồi còn đi tìm cháu khắp nơi, không ngờ cháu đứng ngay trước mặt mà dì không nhận ra."
Bà Dư nghe vậy, không nhịn được lườm ông một cái: "Thế ông nhận ra chắc?"
Ông Dư cười cười, quay sang hỏi han tình hình công việc của Chúc Mạn. Bà Dư thì càng nhìn càng thấy yêu thích cô.
Nhà họ Dư và nhà họ Chúc vốn là thế gia giao hảo với nhau. Năm xưa, cả gia đình họ Dư từ Bắc Thành chuyển đến Hongkong. Lúc anh trai và chị dâu Chúc Mạn qua đời, họ cũng từng về Bắc Thành một chuyến. Nhưng khi đó, bầu không khí nhà họ Chúc nặng nề, hai bên không có dịp trò chuyện nhiều.
Không ngờ chớp mắt đã nhiều năm trôi qua.
Chợt nhớ ra điều gì đó, bà Dư ngó nghiêng xung quanh rồi rời đi một lúc. Khi bà quay lại, phía sau còn có một người đàn ông cao lớn, tuấn tú.
Bà Dư nhìn Chúc Mạn, nụ cười càng tươi: "Mạn Mạn, còn nhớ anh trai Tư Nghiên của con không? Hồi nhỏ hai đứa hay chơi cùng nhau lắm."
Chúc Mạn quay sang, Dư Tư Nghiên mỉm cười với cô: "Mạn Mạn?"
"Anh Tư Nghiên." Cô cũng nhàn nhạt đáp lại.
Bà Dư quan sát hai người một lượt, cười đầy ẩn ý: "Hai đứa hơn mười năm không gặp rồi, trò chuyện nhiều một chút nhé. Dì với chú đi chào hỏi mọi người, Tư Nghiên, chăm sóc Mạn Mạn giúp mẹ nha."
Nói xong, bà kéo ông Dư rời đi.
Ông bà Dư vừa đi, Dư Tư Nghiên liền lấy một ly rượu từ bàn bên cạnh đưa cho Chúc Mạn, cười nói: "Đúng là lâu lắm không gặp. Giờ tốt nghiệp rồi nhỉ?"
"Ừm." Cô nhấp một ngụm rượu, gật đầu.
"Bây giờ làm gì?"
"Làm chân sai vặt trong công ty nhà."
Dư Tư Nghiên nhìn cô, khóe môi hơi cong lên: "Khiêm tốn quá đấy."
"Uống một ly?" Chúc Mạn nâng ly với anh ta, cười nhạt.
"Được."
Hai ly rượu chạm khẽ vào nhau, Dư Tư Nghiên hơi ngửa đầu, uống cạn.
Không khí trong bữa tiệc dần trở nên náo nhiệt.
⸻
Bên kia bữa tiệc, Bùi Vân Thâm liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt sâu không lường được, trêu chọc nói: "Chúc tiểu thư này có duyên với đàn ông phết, một là Thịnh Tiêu, hai là Dư Tư Nghiên, còn một người nữa..."
Cố Tịch thờ ơ quét mắt nhìn hắn, Bùi Vân Thâm cười đầy ẩn ý: "Còn một người nữa, chính là cậu."
Vừa dứt lời, một tiếng cười nhẹ vang lên.
Bùi Vân Thâm nhìn thoáng qua người đang uống rượu: "Giả vờ cái gì chứ, ánh mắt cậu gần như đục thủng người ta luôn rồi."
"Tôi có giả vờ à?"
Cố Tịch hờ hững uống một ngụm rượu, ánh mắt lười nhác rơi trên người phụ nữ cách đó không xa.
Chúc Mạn cảm giác có ánh mắt vẫn luôn đặt trên người mình. Cô nghiêng đầu nhìn sang, lại thấy Thịnh Tiêu đang đi về phía mình.
Cậu đi đến bên cạnh cô và Dư Tư Nghiên, liếc mắt nhìn hai người: "Hai người quen nhau à?"
Dư Tư Nghiên cười nhạt: "Lớn lên cùng nhau."
"Wow, thanh mai trúc mã à?" Cậu nhìn Chúc Mạn, cười hì hì, "Trước đây tớ còn định giới thiệu hai người quen nhau đấy, Tư Nghiên là anh em chí cốt của tớ đó."
"Ồ." Chúc Mạn liếc cậu một cái, mặt không cảm xúc.
Thịnh Tiêu lập tức hiểu ý, im bặt không nói thêm.
Dư Tư Nghiên nhìn cô, mỉm cười.
Ba người trò chuyện một lúc, Dư Tư Nghiên bị nhóm bạn kéo đi chỗ khác.
Chỉ còn lại Thịnh Tiêu và Chúc Mạn.
Cậu hơi nghiêng người về phía cô, tò mò hỏi: "Hôm qua cậu với Cố Tịch làm gì thế?"
Chúc Mạn liếc cậu ta, nhướng mày.
"Tớ nghe thấy hết rồi. Bảo sao cậu không cần tớ sắp xếp người đưa về. Không phải tớ đã nói rồi sao, Cố Tịch không đáng tin, thật sự không bằng Dư Tư Nghiên đâu."
"Cậu bị bệnh à?"
"Cậu đừng không tin, để tớ nói cậu nghe..."
Thịnh Tiêu còn chưa kịp thao thao bất tuyệt, đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Chúc Mạn chặn lại.
"Đừng ép tớ đánh cậu ngay giữa đại sảnh."
Thịnh Tiêu lập tức câm nín, ngoan ngoãn im lặng.