Chẳng mấy chốc, trong phòng bao chỉ còn lại hai người.
Chúc Mạn đứng dậy từ chiếc ghế cao, đi về phía chiếc sofa, rồi dừng lại.
Người đàn ông dùng đôi chân dài chặn lại lối đi, thấy cô đến gần mà hoàn toàn không có ý định nhường đường, ánh mắt nóng bỏng và dò xét rơi trên người cô.
Chúc Mạn nhìn lại anh, anh vẫn không có phản ứng gì, cô từ từ nâng chân lên, rồi thẳng thừng ngồi xuống đùi anh đối diện với anh.
Hai cơ thể lập tức hòa quyện trong hơi ấm và hơi thở của nhau.
Chúc Mạn đưa tay ôm lấy cổ của người đàn ông, nở một nụ cười dịu dàng, giọng nói vừa mềm mại vừa quyến rũ: "Cố tổng thấy em hát có hay không?"
Quyến rũ nóng bỏng, mê hoặc tâm trí, Cố Tịch nhìn cô, dưới thân đột ngột có phản ứng.
Cố Tịch hít thở sâu, môi khẽ động, ánh mắt sâu thẳm và đầy nguy hiểm: "Có ý gì?"
"Ý gì là ý gì chứ?" Chúc Mạn khẽ nhếch môi, biết rõ còn hỏi, hơi thở phả vào môi anh, vừa khêu gợi vừa d.ục v.ọng.
Cố Tịch nhìn cô, kiềm chế sự xao động trong lòng, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: "Vừa rồi em hát gì vậy?"
Chúc Mạn khẽ cong môi cười: "Thích anh đó."
Cổ họng Cố Tịch đột nhiên khô khốc, anh khẽ nheo mắt, ngón tay vô thức lướt lên eo cô, giọng trầm thấp: "Thích ai?"
"Anh đó." Chúc Mạn vẫn mỉm cười đáp lại anh.
Người phụ nữ trước mặt mỉm cười rạng rỡ, yết hầu của Cố Tịch khẽ chuyển động. Anh không biết cô đang đùa hay là nói thật.
Anh kìm nén cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, từ cổ họng thoát ra hai chữ: "Trêu đùa anh?"
Nhìn vẻ mặt anh, Chúc Mạn khẽ cong môi, hơi nghiêng đầu, ghé sát tai anh, giọng nói nhẹ nhàng mà quyến rũ: "Em nói, em, thích anh, Cố tổng nghe không hiểu tiếng Trung sao?"
Hơi thở ấm áp đầy mập mờ mang đến từng đợt tê dại và ngứa ngáy.
Khoảnh khắc đó, sự kích động và hưng phấn không thể diễn tả bằng lời tràn ngập khắp cơ thể Cố Tịch. Anh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm, cổ họng khẽ động, chậm rãi thốt ra mấy chữ: "Nói lại lần nữa."
Chúc Mạn cười ngọt ngào, đưa tay chạm nhẹ vào mặt anh: "Tham lam vậy là không được đâu nha~"
Cố Tịch ngay lập tức mất hết phòng thủ, mũi anh chạm nhẹ vào cô, giọng nói trầm thấp, mang theo chút ghen tuông: "Chẳng phải em đã có bạn trai rồi sao?"
Chúc Mạn không nhịn được cười: "Đó là anh họ bên nhà chú em, không phải bạn trai."
Cố Tịch: "......"
Anh nhìn cô, ánh mắt có chút sâu xa: "Anh họ? Được lắm, lại lừa anh à?"
Chúc Mạn mím môi, chưa kịp nói gì, thì lại nghe thấy giọng anh: "Bỏ đi, lừa thì lừa."
Cố Tịch nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nóng bỏng không che giấu, giọng nói trầm ấm lại đầy dụ dỗ: "Vậy bây giờ em có muốn làm bạn gái anh không?"
Chúc Mạn nhẹ nhàng mỉm cười, giọng điệu chậm rãi, bình thản: "Em phải suy nghĩ đã."
"Tại sao?" Người đàn ông rõ ràng không vui.
Chúc Mạn chỉ vào đôi môi bị cắn rách, bắt đầu tính sổ: "Em chỉ đùa một chút thôi, mà anh lại làm em thành thế này? Anh còn cho em vào danh sách đen nữa, còn chưa kịp nói hết, anh đã chặn em rồi?"
Cố Tịch: "......"
Anh nhìn kết quả mình gây ra, đưa tay, ngón tay vừa chạm nhẹ lên đôi môi của cô, nhưng ngay lập tức bị một cái 'chat' vô tay.
Cố Tịch nhìn cô, kéo cô vào lòng, thì thầm xin lỗi bên tai cô: "Anh đúng là đồ điên, anh sai rồi, anh sẽ không làm vậy nữa, nếu còn làm thế, anh sẽ——"
"Anh sẽ làm sao?" Chúc Mạn nhướng mày nhìn anh, muốn xem anh sẽ nói gì.
Cố Tịch nhếch môi lười biếng: "Anh sẽ đưa hết cổ phần của anh ở Hoàn Vũ cho em, được không?"
"Về nhà anh sẽ bảo trợ lý Trần soạn thảo một bản hợp đồng." Anh nói xong, lại bổ sung thêm.
Nghe anh nói vậy, khóe miệng Chúc Mạn không khỏi cong lên: "Chủ tịch Cố và dì Cố nếu nghe thấy lời này, thì dù không đánh chết anh, họ cũng sẽ đuổi anh ra khỏi nhà."
Đúng là đứa con phá gia chi tử.
"Vậy em nuôi anh không?" Người đàn ông ôm cô, nhẹ nhàng chạm lên má cô, cười một cách lười biếng và thản nhiên.
Chúc Mạn nhìn anh, ánh mắt mỉm cười quyến rũ: "Vậy anh nói mấy lời ngon ngọt đi."
Cố Tịch ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của cô, vừa dụi vào cô vừa nói những lời ngọt ngào:
"Anh yêu em."
"Anh thích em."
"Làm bạn gái anh nhé?"
"Anh làm bạn trai em nhé?"
"Cho anh một cơ hội được không em?"
Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói lười biếng nhưng đầy ma lực và nghiêm túc, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ vào trái tim cô, không tự chủ khiến cô lún sâu vào.
Chúc Mạn nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười càng lúc càng rõ rệt.
Cô gật đầu một cách chậm rãi, nụ cười quyến rũ và xinh đẹp: "Được rồi, vậy cho anh một cơ hội đó."
Cô vừa nói xong, thấy người đàn ông từ từ mỉm cười, hai cánh tay lập tức siết chặt, ôm chặt cô vào lòng.
Cô thật sự cảm nhận được nhịp tim của anh đập mạnh mẽ và nhịp tim của chính mình cũng đập không ngừng.
Cố Tịch chôn mặt vào cổ cô, cố gắng kiềm chế sự kích động và trái tim đang đập loạn, giọng nói trầm thấp có chút bất mãn: "Bên em lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu cho anh danh phận rồi, tra nữ."
Chúc Mạn: "......"
Cô đây là vừa xác nhận mối quan hệ xong đã bị mắng rồi sao?