Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện

Chương 116

Chúc Mạn nghĩ, mẹ cô đã không hỏi thì cô cũng lười nói. Hai người trong lòng đều hiểu rõ, chẳng cần vạch trần ra làm gì.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Dạo này, Cố Tịch không còn gửi hoa nữa, mà trực tiếp cử người mỗi ngày mang đồ ăn đến cho cô — cơm trưa, trái cây, tráng miệng, mỗi ngày một kiểu, trợ lý của cô cũng nhàn hạ hẳn.

Một tuần trước sinh nhật Chúc Mạn, bà Tần Hoa Lan chính thức gửi thiệp mời dự tiệc tối.

Lúc này, Hongkong - Cố gia.

Tịch Vận cũng nhận được thiệp mời từ nhà họ Chúc.

Bà nghĩ nát óc, không biết nên chuẩn bị món quà gì mới đủ thể hiện sự coi trọng, gọi điện cho con trai thì mới biết nó lại ra nước ngoài, chỉ nhận được vài câu uể oải, thờ ơ đáp cho có lệ.

Rằng bà muốn sao thì làm, miễn là bà vui.

Tịch Vận tức muốn đánh nó, đành gọi con gái ngoan về để bàn bạc.

"Mẹ à, chị Chúc người ta có bạn trai rồi, mình quan tâm thế này có phải hơi quá không ạ?" Cố Thu tựa người lên sofa, vừa ăn vừa lẩm bẩm, có chút không hiểu cho lắm.

Tịch Vận liếc nhìn cô: "Chẳng phải vì anh con sao? Mẹ còn tận mắt thấy nó ôm người ta đi dạo phố, vui vẻ không tả được."

"Cái gì cơ?"

Thế giới của Cố Thu như sụp đổ.

Hai người này chia chia hợp hợp, lúc nào cũng vượt ngoài dự đoán của cô!

Tịch Vận không tiếp tục chủ đề đó, ngược lại hỏi lại cô: "Mà con thì sao, mẹ gọi về một chuyến mà còn chần chừ đủ kiểu, cũng không thấy suốt ngày nhắc đến Dư Tư Nghiên nữa, sao thế, yêu đương ở Bắc Thành rồi hả?"

"Đâu có ạ, chỉ là dạo này con bận học thôi, chẳng phải ba mẹ muốn con lo học hành cho tốt à?" Cố Thu tùy tiện chống chế.

Tịch Vận cũng không truy hỏi nữa.

Dù sao thì hai đứa nhỏ này xưa giờ cũng chẳng mấy khi chịu về nhà, bà đã quen rồi, chỉ cần không suốt ngày nhắc đến Dư Tư Nghiên nữa đã là tiến bộ lớn rồi.

Buổi tối, khi Cố Đình Húc về đến nhà, được thông báo rằng sẽ phải tham dự tiệc sinh nhật của nhà họ Chúc.

"Tiệc sinh nhật, tôi không đi đâu." Ông thuận miệng nói.

Tịch Vận lập tức bác bỏ: "Sao lại không đi, vậy chẳng phải sẽ khiến người ta tưởng nhà mình không coi trọng sao? Nhất định phải đi."

Cố Đình Húc không dám cãi lại.

...

Chúc gia đã bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm, bên trong bên ngoài đều được trang hoàng tinh tế và xa hoa, đủ để thấy sự dụng tâm của bà Tần Hoa Lan.

Thời gian thoắt cái đã trôi qua, tiệc sinh nhật của Chúc Mạn rơi đúng vào tối thứ Bảy.

Hôm đó, khi màn đêm dần buông xuống, cánh cổng trang nghiêm và tráng lệ của Chúc gia từ từ mở ra, từng chiếc xe sang lần lượt tiến vào.

Toàn bộ Chúc gia chìm trong ánh sáng rực rỡ và không khí tráng lệ.

Sảnh tiệc phía Đông được dát vàng lộng lẫy, cột hành lang, chân đèn, tranh tường và đèn chùm đan xen ánh sáng, cùng nhau tôn lên vẻ hào hoa đến cực điểm.

Khách khứa tới lui đắm chìm trong giai điệu nhạc giao hưởng cổ điển, đàn ông áo vest chỉnh tề, phụ nữ váy dạ hội sang trọng, trong tiếng cụng ly rộn ràng, vừa chuyện trò vừa cười nói vui vẻ.

Chúc An Viễn và Mạnh Uyển Thư bận rộn đón tiếp khách khứa trong bữa tiệc.

Cố Thu đi cùng bố mẹ và dì, không khí tiệc tùng sôi nổi, âm nhạc vang vọng khắp hội trường.

"Chủ tịch Cố, bà Cố, bà Tịch, hoan nghênh hoan nghênh."

Chúc An Viễn và Mạnh Uyển Thư đang được mọi người vây quanh, thấy người vừa đến, liền mỉm cười bước lên chào hỏi.

"Chủ tịch Chúc, bà Chúc."

"Sớm đã nghe danh chủ tịch Chúc trẻ tuổi tài cao, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền."

"Chủ tịch Cố quá lời rồi, Cố tổng mới thật sự là tuổi trẻ tài cao."

Mấy người vừa cười vừa xã giao.

Cố Thu không thích mấy màn khen qua khen lại như vậy, chỉ lễ phép chào một câu rồi lặng lẽ tách ra.

Một mình rảnh rỗi, cô đang định tìm vài người quen, thì bất chợt, một bóng người lướt qua tầm mắt khiến cô ngẩn người, vội vàng quay đi.

Trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Không hiểu sao anh ấy lại tới đây.

Cố Thu đang nghĩ đến chuyện rời đi, vừa mới nhấc chân được hai bước, ai ngờ sau lưng liền vang lên giọng điệu lười nhác quen thuộc của anh trai cô:

"Cố Thu."

Cô giả vờ không nghe thấy, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Vì vội vàng, cô vô tình giẫm phải vạt váy lễ phục của mình, cả người nghiêng về phía trước, suýt nữa thì ngã sấp mặt.

Cố Tịch tất nhiên là nhìn thấy, nhưng còn chưa kịp ra tay, thì bên cạnh đã có người nhanh hơn một bước, sải chân dài tiến đến, động tác dứt khoát đến mức anh suýt không nhìn rõ đó là ai.

Cố Thu vốn nghĩ bản thân sẽ mất mặt trước bao nhiêu người.

Không ngờ lại kịp đến như vậy, cánh tay bỗng bị một cảm giác ấm áp phủ lên, một bàn tay vững vàng đỡ lấy cô, giúp cô đứng vững lại.

Cố Thu vừa định cảm ơn, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc và dễ nghe vang lên: "Không sao chứ?"

Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.

Cô khẽ nhắm mắt, chậm rãi gỡ tay anh đang nắm lấy cánh tay mình ra, sau một hồi đấu tranh tâm lý, mới từ từ quay người lại, khẽ nói một câu:

"Cảm ơn anh, anh Thâm."

Vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng cười nhẹ:

"Không có gì."

Cô vẫn không dám nhìn thẳng vào anh, cũng cố gắng lờ đi ánh mắt nóng rực ấy, mà chuyển tầm mắt sang anh trai mình.

Anh trai cô mặc một bộ vest xám đậm được may đo riêng, cả người toát lên vẻ quý tộc, hai tay đút túi quần, đứng cạnh một người đàn ông khác cách đó vài bước, nhàn nhạt nhìn cô:

"Lén lút làm gì thế?"

Cố Thu: "..."

Em gái suýt nữa ngã bể đầu không thèm đỡ thì thôi, còn mở miệng châm chọc cô.

Cô thật sự không hiểu, ngoài cái gương mặt ra thì anh mình có chỗ nào khiến chị Chúc để ý nổi chứ?

"Anh dùng con mắt nào thấy em lén lút?" Cố Thu không phục.

"Hai con mắt đều thấy."

Giọng điệu lười biếng kia vừa vang lên, đã khiến cô tức đến nghiến răng.

Cô đang định đáp trả thì vô tình liếc thấy một bóng người không xa, mắt liền sáng lên, không thèm để ý tới anh trai nữa, xách váy đi về phía đó.

Phía bên này, Hứa Thi Ý bực bội liếc Thời Kỳ bên cạnh — chuyện liên hôn còn chưa giải quyết xong, giờ cô tạm thời chẳng muốn nói chuyện với cậu ta.

Cô cầm ly rượu champagne, đưa mắt nhìn lướt qua bữa tiệc, vừa hay bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

Thịnh Tiêu cũng nhìn thấy cô và Thời Kỳ, mỉm cười nâng ly chào hai người, rồi cùng Dư Tư Nghiên đi tới.

"Chị Thi Ý."

Trong không khí nhạc giao hưởng du dương, giọng của Cố Thu vang lên bên tai Hứa Thi Ý.

Cô quay đầu lại, không chỉ thấy Cố Thu đang đi tới, mà còn thấy cả anh trai cô — Cố đại tổng tài, cùng thiếu gia Chu gia, Chu Vân Khiêm.

Không ngờ, mấy người đàn ông có liên quan đến Chúc Mạn đều đến cả, hôm nay đúng thật náo nhiệt.

Hứa Thi Ý mỉm cười vẫy tay với Cố Thu:

"Thu Thu."

Cố Thu không ngờ lại gặp lại Dư Tư Nghiên, nụ cười nơi khóe môi cũng nhạt đi đôi chút, trái tim lại khẽ nhói lên.

Bùi Vân Thâm nhìn thấy hai người kia đang nhìn nhau cách đó không xa, khẽ cau mày.

Thật là chướng mắt.

"Vừa rồi còn căng thẳng hơn cả tôi?"

Một giọng nói vang lên bên cạnh. Bùi Vân Thâm quay đầu, liền thấy Cố Tịch đang nhàn nhã liếc anh.

Bùi Vân Thâm: "..."

"Chẳng qua là phong độ quý ông ăn sâu vào máu thôi." Anh cười nhàn nhạt.

Cố Tịch liếc anh một cái, sau đó bước về phía Cố Thu.

Dư Tư Nghiên nhìn sang.

Ánh mắt hai người giao nhau, nhàn nhạt, chẳng thể nhìn ra điều gì khác.

Hứa Thi Ý không ngờ mấy người này lại cùng lúc kéo tới một đống, vừa chào hỏi, vừa nâng ly, cảnh tượng có chút kỳ lạ mà lại hài hòa đến bất ngờ.

Tầng hai biệt thự – khu sảnh tiệc.

Chu Khả Đường thấy Chúc Vô Dạng đang lười biếng tựa vào lan can, chẳng biết đang nhìn gì, bèn đi đến, bắt chước dáng bé, cũng tựa người vào lan can nhìn xuống:

"Chăm chú nhìn gì vậy?"

"Tìm người." Chúc Vô Dạng đáp lại hai chữ.

Chu Khả Đường nghiêng đầu nhìn bé, tò mò hỏi:

"Tìm ai thế?"

Chúc Vô Dạng không trả lời thẳng, mà giơ tay chỉ về một hướng:

"Cậu cảm thấy trong đám người đó, ai là người hợp với cô mình nhất?"

Chu Khả Đường nhìn theo, trong không khí nhộn nhịp của bữa tiệc, liếc một cái đã thấy mấy người đàn ông cao trên mét tám lấp ló trong đám đông.

Nhìn kỹ hơn, thấy cả chú út nhà mình cũng đứng trong đó.

Cô bé bật cười ngọt ngào:

"Tớ thấy vẫn là chú út tớ hợp với cô cậu nhất."

Trước đó cô bé đã từng nghe bà nội mình và bà nội Chúc định mai mối cho chú út và cô Dạng Dạng ở bên nhau.

Nghe nói còn từng đi xem mắt rồi, chỉ là không biết vì sao cuối cùng lại không thành.

Cô bé còn thấy tiếc thay nữa kìa.

"Còn cậu thì sao?" Chu Khả Đường hỏi ngược lại Chúc Vô Dạng.

Chúc Vô Dạng mỉm cười, chỉ tay:

"Tớ thấy là người cao nhất, đẹp trai nhất kia kìa."

Chu Khả Đường liếc mắt nhìn theo, lập tức lắc đầu quầy quậy:

"Không không không, tớ không thấy vậy, tớ thấy vẫn là chú út tớ hợp nhất!"

Chu Khả Đường đã thuyết phục Chúc Vô Dạng suốt một lúc lâu về vấn đề này.

Chúc Vô Dạng chỉ dựa vào lan can, tai trái ra tai phải, không để ý nhiều lắm.

Khi Chu Khả Đường tiếp tục nói, cô bé vô tình liếc nhìn về phía xa.

Cô bé chạm nhẹ vào người Chúc Vô Dạng, ra hiệu bảo bé nhìn qua.

Chúc Vô Dạng quay lại nhìn, và lập tức thấy bà nội mình đang đứng ở đấy, cũng đang nhìn xuống, có vẻ đang quan sát cái gì đó, vẻ mặt có chút suy tư.

Chúc Vô Dạng bỗng có một linh cảm, có thể bà nội cô và người mà bé đang quan sát là cùng một người.

Bình Luận (0)
Comment