Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện

Chương 118

Người quản gia vừa dứt lời, Chúc Mạn liếc mắt nhìn sang thì thấy mẹ mình đang đứng cùng mấy quý bà.

Trong đó có cả bà Cố, hai người hình như đang vừa nói vừa cười gì đó.

Chúc Mạn liếc nhìn ai kia, hơi nhướn mày một cái.

Cố Tịch cũng trông thấy, hai người đứng sóng vai nhau, anh một tay đút túi, một tay cầm ly rượu, hơi nghiêng đầu cúi người lại gần cô.

Khóe môi Cố Tịch khẽ nhếch, giọng điệu lười biếng: "Em nói xem mẹ anh với mẹ em đang nói gì thế? Có khi nào đang bàn chuyện cưới xin của chúng mình không?"

Chúc Mạn cười, đẩy nhẹ đầu anh: "Anh nghĩ đẹp thật đấy."

"Thì phải nghĩ theo hướng tốt chứ, nghĩ gì được nấy mà." Người đàn ông cười lười biếng.

Hai người cứ thân mật như chốn không người, mấy người bên cạnh nhìn mà chẳng thể tiếp tục chịu nổi nữa.

Thời Kỳ nhìn hai người họ, tặc lưỡi hai tiếng: "Hay là chúng ta đi thôi, 1 2 3 4 5 6 7, tổng cộng bảy cái bóng đèn."

Cậu ta còn giơ tay ra đếm từng người một cách nghiêm túc.

"À không, là tám cái bóng đèn." Cậu ta bổ sung.

Ngay trước mắt còn có một quản gia đang đứng chờ, vậy mà Thời Kỳ lại quên không tính vào.

Không hổ là người làm quản gia, cũng chẳng vội vàng gì, lặng lẽ đứng chờ bên cạnh, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.

Mấy hành động thân mật của hai người cũng bị không ít người nhìn thấy, túm năm tụm ba, trong chốc lát, đề tài bàn tán đều đổ dồn vào họ.

"Ê, cảm giác vị Chúc tiểu thư này với Cố tổng bên Hongkong hình như không bình thường chút nào nha?"

"Nhưng nghe nói Cố tổng kia không phải đã có bạn gái rồi sao? Còn công khai tuyên bố nữa, chẳng lẽ chia tay rồi?"

"Ai mà biết được chứ, nhưng tôi nghe nói hai người này là quan hệ hợp tác đó."

"Nếu tôi nhớ không lầm, hình như trước đây hai người này từng lên hot search rồi đúng không? Vậy có khi nào cô bạn gái được anh Cố công khai trước kia chính là Chúc đại tiểu thư không? Mấy người không thấy miêu tả giống lắm à? Với cả hình như hai người họ đều đeo nhẫn nữa đó."

Một câu nói khiến không ít người nhìn về phía họ.

Quả thật có thể thấy được đường nét chiếc nhẫn.

"Với lại, trong tiệc sinh nhật của Chúc tiểu thư, nhà họ Cố thế mà lại đến đủ cả nhà, bình thường đâu có nghe nói nhà họ Chúc với nhà họ Cố có qua lại gì đâu? Vậy mà lão phu nhân nhà họ Chúc với phu nhân nhà họ Cố lại vừa nói chuyện vừa cười. Mọi người nói xem, có khi nào hai người này là thật, sắp có tin vui rồi không?" Có người bổ sung.

"Nghe vậy thì chắc chắn rồi còn gì!"

...

Trong những tiếng xì xào bàn tán, quản gia liếc nhìn tiểu thư nhà mình, không nhịn được nhắc:

"Tiểu thư?"

Lúc này Chúc Mạn mới nhớ ra mẹ mình đang tìm, liền gật đầu cho có, nói lời tạm biệt mấy người bên cạnh, rồi nhấc chân bước đi.

Mới đi được mấy bước, đã nghe thấy tiếng người nào đó theo sau: "Đã thế thì anh cũng đi chào hỏi mẹ vợ tương lai một cái."

"Chuẩn bị tinh thần trước đi." Chúc Mạn cười liếc anh một cái, tiếp tục bước tới trước.

Cố Tịch không nhanh không chậm đi phía sau bên cạnh cô, cười hỏi: "Sao vậy? Muốn hẹn hò với con gái bà mà cũng bị ăn đòn à?"

"Sao? Không cho đánh chắc?" Chúc Mạn hỏi lại.

Người đàn ông cười lười biếng: "Đánh chứ, đánh thoải mái, da anh dày, muốn đánh thế nào cũng được, vì vợ, liều luôn."

Chúc Mạn bật cười, tốt bụng nhắc nhở: "Mẹ em ăn mềm không ăn cứng, bà nói gì, anh cứ thuận theo, bà sẽ không nói tiếp được đâu."

"Sao, sợ anh bị mắng à?"

"Sợ anh khóc."

Khoảng cách không xa, hai người vừa đi vừa trò chuyện suốt, cũng chẳng quan tâm người khác có nghe thấy không.

Đến gần rồi, Chúc Mạn lười nhác gọi một tiếng: "Mẹ."

Nghe tiếng gọi, ánh mắt của mấy quý bà đều đổ dồn sang, liền thấy phía sau bên cạnh Chúc tiểu thư còn có một người đàn ông đi cùng.

Một trước một sau, nhìn vào lại thấy cực kỳ xứng đôi.

Không khỏi khiến người ta tò mò thêm vài phần.

Tần Hoa Lan nhìn hai người đang bước tới, nhất thời không nói gì.

Ánh mắt bà cứ nhàn nhạt rơi lên người Chúc Mạn.

Chúc Mạn đối diện với ánh nhìn đó, chỉ hơi cong môi cười nhẹ.

Tịch Vận cầm ly rượu, liếc nhìn Tần Hoa Lan bên cạnh, đưa cho con trai mình một ánh mắt như lời cảnh cáo.

Lúc đến bà còn đặc biệt nhắn cho nó mấy tin liền, chỉ để nhắc nhở nó phải thu lại cái kiểu lười nhác kia đi.

Thằng nhóc chết tiệt ấy chỉ trả lại cho bà một dấu chấm câu.

Làm bà tức muốn chết.

Cố Tịch thấy ánh mắt của mẹ mình, môi khẽ nhếch cười: "Mẹ."

Các quý bà nghe vậy mới hiểu ra — thì ra người này chính là vị Cố tổng lừng danh của Hongkong đây sao.

Tịch Vận chẳng thèm để ý đến con trai, quay sang nhìn Chúc Mạn, vui vẻ hẳn lên: "Mạn Mạn, sinh nhật vui vẻ nhé."

"Cảm ơn dì ạ."

"Chúc mừng sinh nhật nhé, Chúc tiểu thư."

"Mạn Mạn càng ngày càng xinh đẹp đấy."

...

Một tràng lời chúc mừng sinh nhật cùng những lời khen ngợi vang lên, Chúc Mạn mỉm cười cảm ơn từng người.

Xong xuôi, cô bước tới gần, nhìn mẹ mình – người đã gọi cô đến nhưng lại không nói lấy một lời, mỉm cười hỏi: "À đúng rồi, mẹ, mẹ gọi con đến có chuyện gì vậy?"

Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Tần Hoa Lan – người vẫn im lặng nãy giờ.

"Chào dì Chúc, cháu là Cố Tịch."

Cố Tịch đối diện với ánh mắt của bà, bình tĩnh và điềm đạm chào hỏi, trên gương mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.

Chúc Mạn liếc nhìn anh, rồi lại nhìn sang mẹ mình.

Cô có hơi muốn bật cười.

Tần Hoa Lan nhìn người thanh niên trước mặt – người đang mập mờ không rõ với con gái mình, khẽ nhếch môi: "Cố tổng, trước đây tôi thấy cậu rất nhiều lần trên các bản tin, quả nhiên giống như lời đồn, trẻ tuổi tài cao, lại phong độ tuấn tú."

Chúc Mạn nghe mấy lời khách sáo này của mẹ mình mà suýt bật cười.

Ai mà chẳng biết, điều khiến người ta ấn tượng nhất về người đàn ông này, chính là tiếng tăm đào hoa nổi như cồn, lắm mối nhưng chẳng mối nào bền. Mà cũng chính vì thế, trong mắt mẹ cô, anh chính là điển hình của kiểu người "không đứng đắn."

Chúc Mạn hứng thú nhìn người đàn ông đối diện, muốn xem anh sẽ phản ứng ra sao.

Chỉ thấy anh khẽ cười, lần đầu tiên tỏ ra lễ phép và nghiêm túc như vậy: "Dì nói quá lời rồi, mấy tin tức trên mạng thật giả lẫn lộn, không thể tin hết được đâu ạ."

Tần Hoa Lan mỉm cười: "Cố tổng đúng là khiêm tốn, nhưng với thân phận như cậu, tôi nghĩ chắc chẳng có tòa soạn nào dám tùy tiện bịa tin cả, đúng không?"

Bên này vừa dứt lời, sự chú ý của cả buổi tiệc đã đổ dồn về phía họ.

Từ nãy đến giờ, Hứa Thi Ý và Cố Thu cùng mấy người nữa đã lặng lẽ đi tới, đứng bên rìa hóng chuyện từ đầu.

Cố Thu nghe những lời kia, tiện tay kéo người bên cạnh một cái: "Nghe cũng có lý đúng không?"

"Đúng vậy."

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, cô ngẩng đầu lên liền bắt gặp một đôi mắt mang ý cười nhàn nhạt đang nhìn mình.

Kéo nhầm rồi, người cô định kéo là chị Thi Ý mà.

Cố Thu bỗng nhiên thấy căng thẳng lạ lùng.

Cô vội buông tay, cười gượng một tiếng rồi dời ánh mắt đi chỗ khác.

Không khí bỗng trở nên có chút vi diệu.

Cố Tịch liếc nhìn người phụ nữ đối diện đang khoanh tay, cười tươi như hoa nhìn mình, khóe môi khẽ nhếch, rồi dời ánh mắt đi, thần sắc bình thản: "Dì nói đúng, thật sự là trước đây cháu chưa hiểu chuyện."

Không thể cãi lại, thì nhận sai thôi.

Chỉ một câu nói, lại khiến Tần Hoa Lan nhất thời không biết nên nói gì tiếp.

Cố Thu nhìn bộ dạng của anh trai mình, không nhịn được bật cười.

Đúng là hả giận quá đi!

Lần này cô nhìn cho kỹ rồi mới tiến lại gần: "Nói thật đó chị Thi Ý, đây là lần đầu tiên em thấy anh trai em 'rén' như vậy luôn á."

Hứa Thi Ý cũng bật cười: "Dù sao cũng sắp cưới vợ rồi."

Nên "rén" thì nên "rén" thôi.

"Đúng rồi mẹ, mấy 'thành tích vẻ vang' của Cố tổng trên mạng có hết, mẹ mà hứng thú thì cứ từ từ lên mạng mà tìm hiểu, không phải mẹ gọi con có việc à?"  Chúc Mạn cất giọng lười biếng, nói vu vơ như chẳng để tâm mấy.

Tần Hoa Lan liếc cô một cái.

Lên mạng? Thật sự coi bà là đồ ngốc chắc? Trên mạng còn cái gì nữa đâu?

"Xin lỗi mọi người nhé, có chút việc, tôi xin phép." Tần Hoa Lan nói xong liền liếc Chúc Mạn một cái, rồi xoay người bước lên lầu.

Chúc Mạn chậm rãi chuẩn bị đi theo, trước khi đi còn không quên liếc nhìn ai kia một cái.

Sau khi người đi rồi, Cố Tịch lập tức trở thành đối tượng bị trêu chọc của cả nhóm.

Mẹ anh, em gái anh, còn có cả mấy thằng anh em thân thiết.

Anh lười biếng, thản nhiên nhìn Cố Thu và Bùi Vân Thâm, vẻ mặt ung dung: "Cười cái gì? Hai con chó độc thân."

Cố Thu: "..."

Bùi Vân Thâm: "..."

Bình Luận (0)
Comment