Hứa Thi Ý đầy hứng thú quan sát hai người này giả vờ khách sáo với nhau.
Chẳng mấy chốc, tay hai người cũng buông ra.
Trong không khí náo nhiệt của bữa tiệc, mấy người bọn họ rõ ràng đã trở thành tâm điểm, khiến không ít người vừa uống rượu vừa nhìn về phía này.
Ở không xa, chị dâu của Chúc Mạn, Mạnh Uyển Thư, đang đứng cùng người nhà họ Chu trò chuyện vui vẻ.
Rất nhanh, Chúc Mạn và Chu Vân Khiêm cũng bị mời qua bên đó.
Sau một hồi xã giao, Chúc Mạn đi cùng Mạnh Uyển Thư vào nhà vệ sinh.
Cô lười biếng tựa vào bức tường đá cẩm thạch xa hoa, ánh đèn màu lạnh ấm đan xen phản chiếu lên người, toát lên sự hờ hững vô tâm.
Mạnh Uyển Thư vừa rửa tay vừa cười:
"Đừng nói chứ, bây giờ em giống hệt Hoàng đế tuyển phi thời cổ đại ấy."
"Trước là thiếu gia nhà họ Du, giờ lại đến thiếu gia nhà họ Chu, gia thế nhân phẩm đều không thể chê. Nếu em còn không thích, mẹ lại tiếp tục tìm cho em một người khác. Không ngoa chút nào đâu, trong thư phòng của mẹ vẫn còn một xấp ảnh đàn ông trẻ tuổi tài giỏi đấy."
Chúc Mạn thờ ơ nhếch môi:
"Chờ bà ấy quen rồi sẽ không hành em nữa."
Cùng lắm đến một người cô phá hỏng một người.
Hai người vừa cười vừa bước ra ngoài.
Hành lang dài rộng yên tĩnh, giọng nói không lớn nhưng nghe lại đặc biệt rõ ràng.
"Chị đoán, mẹ sốt sắng giới thiệu cho em hết người này đến người khác, chủ yếu là sợ em và vị Cố tổng ở Hongkong kia dính dáng không rõ ràng. Nhưng chị nghĩ, với tính cách của em, chắc cũng không thực sự có quan hệ gì với loại thiếu gia phong lưu đó chứ?" Mạnh Uyển Thư cười nhạt, phân tích.
Chúc Mạn không đáp, chỉ nhếch môi đầy thờ ơ.
Đúng lúc này, điện thoại của Mạnh Uyển Thư bất chợt đổ chuông.
Cô ấy liếc nhìn rồi nói với Chúc Mạn:
"Em đi trước đi, chị nghe điện thoại."
"Được." Chúc Mạn gật đầu, cất bước rời đi.
Không ngờ rằng, vừa rẽ qua góc hành lang, cô liền chạm mặt một vị thiếu gia phong lưu nào đó.
Người đàn ông lười nhác tựa vào tường, trên tay kẹp một điếu thuốc chưa châm.
Nghe thấy tiếng giày cao gót, ánh mắt anh thờ ơ liếc qua, sau đó nhếch môi cười đầy ung dung, cứ như đang cố tình đợi cô vậy.
Chúc Mạn chẳng định chào hỏi, lúc đi ngang qua người anh, người đàn ông này đột nhiên đưa tay ôm lấy cô, đẩy cửa phòng phía sau, kéo cô vào bên trong.
Trong ánh sáng lờ mờ, Chúc Mạn bị dồn vào tường, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nóng rực, thẳng thắn của người đàn ông đối diện.
"Hôn một cái?"
Giọng nam trầm thấp khàn khàn, mang theo chút cợt nhả và trêu chọc.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, bàn tay anh siết chặt eo cô, hơi thở nóng rẫy phả vào gương mặt, khiến người ta bỗng dưng cảm thấy nóng lên.
Chúc Mạn đưa tay đẩy anh ra:
"Cố tổng, mời tự trọng."
Vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng cười khẽ của người đàn ông:
"Lâu ngày không gặp, ngay cả hôn cũng không cho sao? Chúc tổng nhẫn tâm quá đấy, tôi còn giữ thân như ngọc ở Hongkong vì cô mà."
Trong giọng điệu của anh thậm chí còn mang theo chút uất ức.
Chúc Mạn thực sự khâm phục người đàn ông này mặt không đỏ tim không đập nhanh, lạnh nhạt nói:
"Cố tổng, anh lại vượt quá giới hạn rồi."
Không phải đã nói rồi sao? Mối quan hệ giữa hai người bọn họ chỉ giới hạn trên chiếc giường tự nguyện của cả hai.
Bây giờ anh ta đang làm cái quái gì vậy?
Chúc Mạn vừa dứt lời liền đưa tay đẩy anh ra lần nữa.
Cố Tịch giữ chặt bàn tay mềm mại của cô, nụ cười mang theo vẻ lười nhác pha chút lưu manh.
"Ở đây không có ai."
Nói xong, anh lại siết cô chặt hơn, cúi đầu tìm kiếm đôi môi cô.
Nụ hôn của anh, từ đôi mắt cô dần trượt xuống, cuối cùng dừng lại nơi bờ môi, bá đạo và nóng bỏng.
So với sức lực của ann, Chúc Mạn chẳng đáng là gì.
Người đàn ông này khỏe như trâu, giam chặt cô trong vòng tay, thậm chí vừa hôn vừa đề phòng cô.
Mấy lần cô muốn cắn anh, anh đều linh hoạt né được, rồi lại càng hôn sâu hơn.
Mãi đến khi hôn đến mức cô gần như đứng không vững, ann mới chịu buông ra, giọng khàn khàn thì thầm bên tai cô với vẻ không đứng đắn:
"Chúc tổng càng ngày càng ngọt rồi."
Chúc Mạn tức điên.
Bên tai bỗng chốc tê rần, khiến cô theo phản xạ muốn né tránh.
Anh lúc nào cũng vậy, luôn mang đến cảm giác bá đạo và buông thả đến mức khiến người ta không thể kiểm soát được.
Chúc Mạn tức giận, nghiêng đầu, hung hăng cắn lên cổ ann, một lúc lâu sau mới chịu buông ra.
"Tách!"
Cô đưa tay bật công tắc đèn trên tường.
Trong nháy mắt, ánh sáng chói mắt bất ngờ khiến cả hai cùng hơi nheo mắt, sau đó đồng loạt mở ra, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Cả hai không ai động đậy, vẫn duy trì tư thế lúc trước.
Cố Tịch cúi mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Ánh đèn rọi xuống khuôn mặt cô, hàng mi dài cong vút in bóng trên mí mắt, đôi môi vì mất đi lớp son mà lộ ra sắc hồng nhạt, kết hợp với chiếc váy trắng càng tôn lên vẻ dịu dàng đến lạ.
Thế nhưng trên gương mặt cô lại mang theo sự lạnh lùng, cao quý và nét bực bội khó chịu.
Sự đối lập này khiến cô càng thêm quyến rũ.
Cố Tịch khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt ẩn chứa ý vị khó lường:
"Nghe nói Chúc tổng đang đi xem mắt?"
Chúc Mạn hơi bất ngờ.
Gì đây? Thành tích xem mắt huy hoàng của cô đã truyền đến tận Hongkong rồi sao?
"Chuyện này có liên quan gì đến Cố tổng chứ?" Cô nhếch môi đầy khinh thường.
Cố Tịch nhìn cô, bật cười lười nhác.
Anh siết chặt tay hơn, kéo cô vào lòng:
"Tất nhiên là có liên quan rồi. Nếu Chúc tổng xem mắt thành công, vậy tôi phải làm sao đây?"
Anh ngừng lại một chút, ghé sát vào tai cô:
"Không thể cùng Chúc tổng ân ái triền miên nữa sao?"
Chúc Mạn không nhịn được, mặt thoáng đỏ lên:
"Anh có biết xấu hổ không vậy, Cố Tịch?"
"Chỉ cần có Chúc tổng là đủ rồi, cần gì sĩ diện nữa?"
Cố Tịch cúi mắt nhìn cô, cười cợt đầy hàm ý, sau đó giữ chặt sau gáy cô, cúi xuống phủ kín môi cô bằng một nụ hôn sâu mãnh liệt.
Lúc Chúc Mạn quay lại bữa tiệc, Hứa Thi Ý nhìn chằm chằm vào mặt cô, đánh giá suốt một lúc lâu.
Đôi mắt đẹp của cô ấy tràn ngập vẻ nghi hoặc và hóng hớt:
"Khoan đã, chị em, son môi của cậu bị ai ăn mất rồi?"
Rõ ràng lúc nãy cô rời đi vẫn là một đôi môi đỏ rực nóng bỏng quyến rũ, thế mà bây giờ lại nhạt màu hẳn?
Chúc Mạn cầm ly rượu, định uống một ngụm, nhưng câu nói của Hứa Thi Ý khiến cô khựng lại.
Cô khẽ nhếch môi.
Son môi của cô...
Bị chó ăn mất rồi!