Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện

Chương 63

Chúc Mạn nghe mà nổi cả da gà.

Cô hơi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt với gương mặt tràn đầy ý cười lười biếng, vẻ mặt vô lại:

"Anh không thể bình thường một chút sao?"

Vừa dứt lời, không ngờ anh lại siết chặt cô hơn.

Cô áp sát vào lồng ng.ực rắn chắc của anh, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim dồn dập và sự biến đổi của một bộ phận nào đó.

Giọng nói mang theo ý cợt nhả của người đàn ông vang lên bên tai cô:

"Anh như thế này mà còn không bình thường à? Nói chào buổi sáng với bạn gái mình cũng là không bình thường sao? Vậy Chúc tổng nói xem thế nào mới gọi là bình thường? Anh sẽ học theo, hay là Chúc tổng dạy anh đi? Hửm?"

Một tràng dài khiến Chúc Mạn cảm thấy phiền đến cực điểm.

Cô lập tức vươn tay, véo mạnh vào eo anh một cái:

"Cố tổng, anh nói nhiều quá rồi đấy."

Cô nói một câu, anh có thể tuôn ra cả trăm câu.

Phiền không chịu nổi.

Nhưng Chúc Mạn không ngờ, vừa ra tay xong, tay cô đã bị anh nắm chặt.

Sau đó, anh đột ngột xoay người, ép cô nằm dưới thân mình, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô:

"Chúc tổng, eo đàn ông không thể tùy tiện véo đâu."

"Không thể véo?"

Chúc Mạn nhếch môi cười, cố ý véo thêm một cái, giọng nói yêu kiều, mềm mại, "Tôi muốn véo thì véo đấy."

Cố Tịch nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười.

Anh cúi đầu, ghé sát cổ cô, giọng nói trầm thấp, gợi cảm:

"Chúc tổng không biết eo này dùng để làm gì sao? Còn véo nữa, anh thật sự sẽ biến thành thú đấy, đến lúc đó đừng khóc là được."

Nếu không phải lo cô còn chưa khỏe hẳn, anh đã không để cô ngủ ngon như vậy.

Sáng nay vừa thấy cô, anh đã có phản ứng rồi.

Anh cố nhịn, thế mà cô lại động tay động chân với eo anh.

Chúc Mạn nghe xong, lập tức phản bác:

"Tôi khóc lúc nào chứ?"

Cố Tịch chống tay hai bên người cô, cúi xuống nhìn cô, bật cười trầm thấp:

"Chúc tổng, em cứng miệng lắm. Nhưng đến lúc thật sự làm, em khóc còn dữ hơn ai hết."

Chúc Mạn bị anh nói đến mức mặt nóng lên, cảm thấy mất mặt, lập tức đẩy anh ra:

"Biến đi, đồ bi.ến th.ái."

Mỗi lần cô khóc không phải đều do tên bi.ến th.ái này gây ra sao?

Anh còn dám nói?

Cố Tịch cười càng rạng rỡ, anh giữ chặt cổ tay cô, áp xuống giường, sau đó cúi đầu muốn hôn cô.

Chúc Mạn nghiêng mặt tránh đi, từ chối thẳng thừng:

"Anh đã đánh răng chưa đấy?"

"Chưa đánh thì không được hôn à?" Giọng anh lười biếng mà mang theo chút lưu manh.

"Không được."

Chúc Mạn dứt khoát đẩy anh ra, tự mình xuống giường, đi về phía phòng tắm.

...

Chúc Mạn đứng trước bồn rửa mặt, cố gắng lờ đi ánh mắt trong gương.

Cố Tịch đã đánh răng rửa mặt xong từ lâu, chỉ nhàn nhã đứng đó, nhìn cô loay hoay qua gương.

Sau khi rửa mặt xong, Chúc Mạn định vòng qua anh để ra ngoài.

Vừa mới bước chân trái ra khỏi cửa, eo cô đã bị người bên cạnh ôm chặt, dễ dàng nhấc bổng lên rồi đặt ngồi lên bồn rửa mặt.

Một tay anh ôm eo cô, một tay giữ lấy gáy cô, cúi xuống hôn mạnh.

Mùi bạc hà mát lạnh trong miệng lan tỏa giữa nụ hôn nóng bỏng, hơi thở quấn quýt hòa vào nhau.

Chúc Mạn bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, đầu lưỡi nóng bỏng của anh cuốn lấy từng chút không khí trong miệng cô.

Sau đó, hai chân cô vòng lên eo anh, rồi cô lại bị bế lên giường, tiếp tục bị anh đ.è xu.ống mà hôn thật lâu.

Cho đến khi quần áo bị đẩy lên, làn da chợt cảm nhận được hơi lạnh, tiếp theo là một cảm giác nóng ẩm trên ngực—

Chiếc xe sắp mất phanh rồi.

Cô vươn tay đẩy đầu anh ra, chỉnh lại quần áo, hơi thở rối loạn, nghiến răng mắng:

"Cố Tịch, anh đáng chết thật đấy."

Cố Tịch nhìn đôi môi bị anh vừa hôn vừa cắn đến sưng đỏ của cô, đưa tay chạm vào, cười lười biếng:

"Chúc tổng nói gì cũng đúng hết."

Chúc Mạn hất tay anh ra, đưa tay sờ môi mình, rồi nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt lười nhác, bất cần đời, trực tiếp vươn tay nhéo tai anh.

Cô không hề nương tay.

Cố Tịch cúi đầu, bật ra một tiếng rên khe khẽ, nhưng vẫn cười khẽ bên cổ cô:

"Đau."

Chúc Mạn hài lòng, cười khẽ:

"Đau mới đúng."

"Đúng đúng, anh sai rồi, đại tiểu thư bớt giận nào."

Anh đưa tay giữ lấy tay cô đang véo tai mình, giọng điệu vừa lười biếng vừa nịnh nọt.

Lúc này, Chúc Mạn mới chịu buông tay.

Cố Tịch đứng dậy, xoa xoa tai bị nhéo đến nóng bừng, nhìn cô, cười nhạt:

"Chúc tổng đúng là nhẫn tâm thật."

Chúc Mạn lười quan tâm anh.

Hai người xuống tầng, bữa sáng phong phú đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.

Sau khi ăn xong, Chúc Mạn thoải mái nằm trên sofa nghe điện thoại.

Cuộc gọi đến từ giám đốc bộ phận đầu tư của Thiên Nghệ, báo rằng SEA chủ động liên hệ lại, bày tỏ mong muốn tiếp tục đàm phán về thương vụ sáp nhập. Để thể hiện sự chân thành và xin lỗi, họ còn tự hạ thấp điều kiện.

Chúc Mạn lười biếng đáp một tiếng, dặn anh ta sắp xếp rồi cúp máy.

Cúp máy xong, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết hôm nay cũng không tệ.

Cô bấm gọi trợ lý, bảo cô ấy đặt vé chiều nay về nước.

Còn chưa nói hết câu, điện thoại đã bị ai đó rút mất.

Anh thản nhiên tắt máy.

Chúc Mạn ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, giọng điệu không vui:

"Anh làm gì đấy?"

Cố Tịch lười biếng ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ nhướng mày nhìn cô:

"Về sớm vậy làm gì?"

"Công ty có việc. Trả điện thoại cho tôi."

Chúc Mạn nhìn anh, trong mắt có chút mất kiên nhẫn.

Cố Tịch không đưa điện thoại cho cô, mà trực tiếp ôm eo cô, ánh mắt mang theo ý cười:

"Chúc tổng nuôi toàn người vô dụng à? Không có sếp ở vài ngày là không vận hành nổi sao?"

Chúc Mạn tức muốn chết:

"Vô dụng là người của công ty anh ấy!"

Cố Tịch cười, tiện tay ném điện thoại sang một bên, hai tay ôm lấy cô, nhấc bổng đặt cô ngồi trên đùi mình.

Anh ghé sát, mũi cọ nhẹ lên má cô:

"Thế thì được rồi, ở lại Mỹ thêm một thời gian đi, được không?"

Cảm giác nhột nhạt khiến Chúc Mạn né sang bên cạnh, rồi cười khẽ:

"Ở lại à? Cố tổng rảnh rỗi thế này, Hoàn Vũ chưa phá sản đúng là kỳ tích đấy."

Cố Tịch nhìn cô, giọng nói lười nhác mà chắc chắn:

"Không phá sản được, yên tâm."

Ba anh đâu có rảnh rỗi cả ngày. Nói thật, có anh hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy.

Chúc Mạn hừ nhẹ một tiếng:

"Vậy nếu Thiên Nghệ của tôi phá sản thì sao?"

Cố Tịch cười lười nhác:

"Phá sản thì anh giúp em cứu lại, cứu không được thì anh lập cho em một công ty còn tốt hơn Thiên Nghệ, hài lòng chưa, đại tiểu thư? Nếu vẫn chưa hài lòng, anh nhường luôn chức tổng giám đốc Hoàn Vũ cho em ngồi, thế nào?"

Chúc Mạn bị mấy lời ba hoa này chọc cười, cô đưa tay nâng mặt anh lên, đánh giá rồi hờ hững cười khẽ:

"Để tôi xem xem, đầu óc Cố tổng có vấn đề gì không đây?"

Cô thực sự nghiêm túc quan sát đầu anh, rất muốn đập ra xem thử trong đó chứa cái gì.

Sao mặt có thể dày đến mức này được chứ?

Cố Tịch mặc cho cô nhìn ngắm, khóe môi hơi cong lên:

"Chúc tổng thấy có vấn đề gì không?"

"Vấn đề rất nghiêm trọng. Tôi khuyên anh nên đến khoa thần kinh khám thử."

Chúc Mạn bình thản kết luận, cô dám chắc đầu óc anh tuyệt đối có vấn đề.

"Được, nếu Chúc tổng đi cùng, anh lập tức đi ngay."

Giọng điệu anh vừa lười nhác vừa thản nhiên.

"Anh đi chết đi." Chúc Mạn bực bội nói.

Không ngờ anh lại bật cười, giọng điệu lười biếng kéo dài:

"Được thôi, nhưng Chúc tổng phải hôn anh một cái trước đã."

Chúc Mạn thà chết cũng không hôn anh, vừa định mỉa mai vài câu thì cằm đã bị anh nắm lấy.

Giây tiếp theo, nụ hôn nồng nhiệt ập xuống.

Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở rơi vào vòng xoáy đắm chìm.

Bình Luận (0)
Comment