Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện

Chương 67

Hongkong, 10 giờ tối.

Cố Đình Húc đang dựa vào đầu giường đọc sách, bỗng thấy vợ mình vội vàng gác máy, ném điện thoại lên tủ đầu giường. Ông tò mò hỏi:

"Sao thế?"

Tịch Vận nhìn ông, không có ý định kể lại nội dung vừa nghe được trong điện thoại, chỉ buông một câu đầy bất lực:

"Con trai ông, đúng là chói tai."

Cố Đình Húc: "???"

Sao ông có cảm giác cả nhà này ai cũng có chút không bình thường vậy?

"A Tịch còn ở New York làm gì? Gọi nó về ngay đi." Ông thuận miệng nói.

Tịch Vận vừa nhấp một ngụm nước, nghe thấy câu đó liền đặt ly xuống, không nhịn được lườm ông một cái:

"Ông biết gì mà nói? Đừng có chỉ tay năm ngón."

Cố Đình Húc không hiểu nổi vì sao mình lại bị phản bác, chỉ nhún vai, dứt khoát ngậm miệng, tiếp tục đọc sách.

Ở New York.

Chúc Mạn nhìn người đàn ông trước mặt, dù hơi bệnh nhưng vẫn không mất đi chút phong độ nào. Nhớ lại câu nói không đứng đắn ban nãy của anh, cô tức giận nói:

"Anh bị bệnh à? Tôi đang gọi điện với mẹ anh, anh không biết sao?"

Thế mà trong tình huống đó, anh vẫn có thể nói ra những lời như vậy, đúng là mặt dày không ai bằng!

Cố Tịch làm bộ ngạc nhiên, lười biếng đáp:

"Vừa nãy là mẹ anh à? Ồ, vậy có nghĩa là mẹ anh biết chuyện của chúng ta rồi sao? Xong đời rồi, sau này anh không lấy được vợ mất."

Chúc Mạn nhìn không nổi bộ dạng cợt nhả này của anh, liền giơ tay bóp cổ anh:

"Cố Tịch, anh có tin tôi b.óp ch.ết anh không?"

Cô siết chặt tay, nhưng người đàn ông đối diện chỉ lười nhác nhếch môi cười.

Ngay sau đó, một cú lật người bất ngờ.

Anh siết chặt eo cô, xoay một cái, biến thành tư thế cô ở trên, anh ở dưới.

Chúc Mạn vẫn đang bóp cổ anh, cả hai không mảnh vải che thân.

Cô lập tức đỏ mặt, buông tay khỏi cổ anh, chống hai tay xuống giường định ngồi dậy.

Cố Tịch nhìn cô, chờ đến khi cô vừa nhổm dậy liền cố ý kéo eo cô xuống.

Chúc Mạn lại ngã ngồi lên hông anh.

Một tiếng "Ưm..." khẽ vang lên từ người đàn ông bên dưới.

Chúc Mạn nghiến răng ken két:

"Cố Tịch, anh chán sống rồi đúng không?"

Cố Tịch nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm ngập tràn khao khát, nụ cười vẫn đầy vẻ lưu manh:

"Đúng vậy, hay là Chúc tổng giúp ann chết luôn đi? Được không?"

Nói rồi, hai bàn tay to lớn đặt lên eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve, đầy ám chỉ.

Chúc Mạn nhìn anh, nghĩ đến không biết bao nhiêu lần bị anh trêu ghẹo không biết xấu hổ.

Không nhịn được nữa! Thật sự không thể nhịn được nữa!

Phải cho anh biết ai mới là chủ!

Cô khẽ nhếch môi cười, chậm rãi cúi xuống, hoàn toàn đổi sang một thái độ khác.

Ánh mắt mơ màng, sóng sánh nhìn anh, giọng điệu mềm mại mà quyến rũ:

"Vậy Cố tổng nói đi, muốn chết thế nào?"

Bàn tay thon dài của cô chậm rãi lướt qua lồng ng.ực rắn chắc của anh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo ma lực đầy mê hoặc:

"Là như thế này sao?"

Cô cười khẽ, ngón tay chậm rãi trượt xuống eo anh:

"Hay là thế này?"

"Hay là..."

Bàn tay cô chậm rãi dừng lại...

Chúc Mạn cúi mắt, nhìn người đàn ông dưới thân, đôi mắt anh ngày càng trở nên nguy hiểm. Cô khẽ mỉm cười, rồi chậm rãi vươn tay ôm lấy bờ vai anh, ghé sát bên tai thì thầm:

"Cố tổng không được động, để tôi, biết chưa?"

Giọng nói mềm mại mà quyến rũ như một liều thuốc kí.ch th.ích, khiến hầu kết Cố Tịch khẽ nhấp nhô. Anh nhếch môi cười lười nhác, giọng nói khàn đặc vì kiềm chế:

"Nghe Chúc tổng hết."

Không khí trở nên mờ ám đến cực điểm.

Chúc Mạn nhìn anh, bật cười khẽ, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên hầu kết gợi cảm của người đàn ông, đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc.

Cô có thể cảm nhận hơi thở anh dần trở nên gấp gáp. Nhìn bộ dạng này của anh, cô cong môi thích thú, bàn tay nhỏ nhắn vuốt nhẹ lên vùng cơ bụng rắn chắc.

Ngón tay mềm mại m.ơn tr.ớn, nhưng lại chỉ lướt qua mà không thật sự chạm vào.

Hô hấp của người đàn ông ngày càng nặng nề.

Chúc Mạn nhìn vào đáy mắt sâu hun hút của anh, nụ cười càng thêm yêu kiều. Không theo ý anh, bàn tay cô đổi hướng, trượt lên trên, lướt nhẹ qua lồng ng.ực cường tráng. Đầu lưỡi cô lại chậm rãi chạm vào nơi đó...

Cố Tịch nhìn cô gái ngang nhiên khiêu khích mình, h.am mu.ốn trong mắt cuồn cuộn như sóng lớn, nhưng anh vẫn nhẫn nhịn, để mặc cô chơi đùa.

Nhưng anh không ngờ, cô lại bất ngờ ra tay!

Một dòng điện nóng bỏng xẹt qua đại não, đôi mắt anh lập tức tối sầm.

Chúc Mạn chỉ tùy tiện trêu đùa một chút, sau đó liền thu tay lại, mỉm cười yêu kiều nhìn anh, giọng nói vừa mềm mại vừa mê hoặc:

"Cố tổng thoải mái không?"

Cố Tịch nhìn bộ dáng phong tình vạn chủng của cô, cổ họng khô khốc, thấp giọng nói ra hai chữ:

"Tiếp tục."

"Tiếp tục cái gì cơ?"

Chúc Mạn cười nhạt, giả vờ không hiểu.

Dưới ánh nhìn nóng rực không kiềm chế nổi của anh, cô đột nhiên cúi xuống, cắn lên xương quai xanh của anh, bàn tay lại một lần nữa chậm rãi vuốt ve.

Anh rốt cuộc không nhịn được nữa.

Một cái lật người, cô đã bị đ.è xu.ống giường.

Ánh mắt anh sâu như vực thẳm, giọng nói trầm thấp đến cực điểm:

"Chơi đủ chưa? Đến lượt anh."

Cố Tịch sớm đã bị cô trêu chọc đến không thể kiềm chế.

Lời vừa dứt, nụ hôn mang theo sự nóng bỏng và h.am m.uốn không chút che giấu liền hung hăng rơi xuống, chiếm đoạt từng hơi thở.

Dòng điện nóng rực chạy dọc cơ thể, phòng tuyến từng chút một sụp đổ.

Nhưng ngay khoảnh khắc cuối cùng, Chúc Mạn chớp thời cơ, nhân lúc anh mất cảnh giác, một cước đạp ann văng ra, nhanh chóng quấn chăn, xoay người xuống giường chạy biến.

Cô lao thẳng vào phòng tắm, tiện tay khóa trái cửa.

Cố Tịch bị đá đến ngây người trong vài giây.

Đến khi hoàn hồn, cô đã trốn mất.

Thật đúng là "sự nghiệp chưa thành đã chết giữa đường".

Anh khẽ li.ếm môi, cười khẽ một tiếng, áp chế ngọn lửa trong người, bước đến cửa phòng tắm, chậm rãi gõ nhẹ.

"Chúc Mạn, em có dám ra ngoài không?"

Bên trong vang lên tiếng cười nhàn nhạt của cô:

"Không dám, Cố tổng không phải bảo tôi chỉnh chết anh sao? Thế này đủ chưa?"

Bình Luận (0)
Comment