Cuộc họp vừa kết thúc, trợ lý Trần vẫn chưa rõ ai trong số các lãnh đạo cấp cao đã tuồn chuyện ra ngoài, nhưng tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Cả tập đoàn Hoàn Vũ bùng nổ với loạt tin đồn về tổng giám đốc nhà mình. Trên các nhóm chat nội bộ, mọi người bàn tán rôm rả:
[Trời ơi, nghe nói chưa? Tổng giám đốc của chúng ta vừa họp vừa thân mật với một người phụ nữ, giọng nói của cô ấy vang khắp cả phòng họp luôn!]
[Mẹ ơi, kịch tính vậy á?]
[Nghe nói chủ tịch tức đến mức mặt đen sì.]
[Không tức sao được? Haha, tôi nói này, tổng giám đốc cũng quá táo bạo rồi, quả nhiên danh xứng với thực, đúng chuẩn tổng tài lãng tử!]
[Nói nhỏ thôi... hình như... tổng giám đốc hơi nhanh thì phải?]
[Hả??? Tôi không tin! Đừng có bôi nhọ nam thần của tôi! Nhìn tổng giám đốc là biết ngay kiểu đàn ông mạnh mẽ và bền bỉ!]
[Đúng rồi! Đừng có nói bừa! Người ta chỉ tranh thủ họp giữa chừng thôi mà!!!]
[Hahaha cười chết tôi rồi!]
[Hóa ra tổng giám đốc ở Mỹ lâu như vậy là vì yêu đương à?]
[Mà nói mới nhớ, người phụ nữ kia chắc là Đường Tuyết nhỉ?]
[Không đâu, Đường Tuyết đang quay phim điện ảnh Tết mà?]
[Vậy là ai? Thời gian qua tổng giám đốc ít lên báo giải trí lắm, ngoài tin đồn với Đường Tuyết thì đâu còn ai nữa?]
[Đừng nói là... tổng giám đốc Chúc của Thiên Nghệ nhé? Hình như từng lên hot search hai lần thì phải?]
[Lần đầu là ở cổng khách sạn, trông có vẻ khá mờ ám, nhưng sau đó paparazzi tự đứng ra thanh minh, bảo là do góc chụp cố tình gây hiểu lầm.]
[Ôi vãi! Nếu thật thì tôi xin quỳ! Tôi mê chết kiểu couple môn đăng hộ đối thế này!]
[Nhớ lần lễ trao giải Châu Á không? Tổng giám đốc nhà mình đứng cạnh tổng giám đốc Chúc, đẹp đôi muốn xỉu! Tôi còn đang đắm chìm trong CP này thì hot search bay màu luôn!]
[Nhưng tôi thấy không giống lắm... Tôi xem livestream hôm đó, cảm giác tổng giám đốc Chúc chẳng mặn mà gì với tổng giám đốc nhà mình, nhìn tổng giám đốc có hơi...]
[Có hơi gì?]
[Hơi... theo đuổi đơn phương á (suỵt~)]
[Chuẩn, tôi cũng thấy vậy haha!]
[Nói xấu sếp, cẩn thận bị trừ lương đấy nhé!]
...
Tại văn phòng chủ tịch tập đoàn Hoàn Vũ.
Cố Đình Húc vừa nhấp một ngụm trà, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng lố bịch lúc họp, tức đến mức đặt mạnh chén trà xuống bàn. Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng thấy mất mặt.
"Thằng nhãi này đúng là coi trời bằng vung! Nó làm mất sạch thể diện của tôi rồi!"
Ông nghiến răng nghiến lợi, quay sang thư ký Cận:
"Gọi cho tổng giám đốc, bảo nó lập tức về đây ngay!"
Thư ký Cận đứng bên cạnh, tim đập thình thịch, cẩn thận gật đầu.
"Vâng, chủ tịch."
...
Lúc này, ở biệt thự.
Chúc Mạn đang thảnh thơi nằm trên ghế sofa thưởng thức trái cây, bỗng thấy bóng dáng ai đó bước lên lầu.
Cô còn chưa kịp chạy trốn thì đã bị người kia đè xu.ống ghế, hoàn toàn không thể động đậy.
Người đàn ông một tay ôm eo cô, một tay giữ chặt bàn tay nhỏ bé của cô đang vùng vẫy. Giọng nói lười biếng, mang theo ý cười nhưng ẩn chứa sự "tính sổ" đầy nguy hiểm:
"Cố ý hại anh phải không? Giờ thì nổi tiếng rồi, có vui không?"
Vừa nói, tay anh vừa cố tình vuốt ve đôi chân thon dài của cô, vừa trêu chọc, vừa "trả đũa". Giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười ám muội:
"Giờ họp xong rồi, anh có thể toàn tâm toàn ý chiều chuộng tổng giám đốc Chúc rồi."
Chúc Mạn khẽ "hừ" một tiếng, né tránh anh.
"Cố Tịch, anh đừng quá đáng! Dù sao tối qua anh sốt, tôi cũng chăm sóc anh cả đêm đấy."
Cố Tịch nhẹ nhàng trêu đùa trên da thịt cô, cúi xuống đặt một nụ hôn lên cần cổ trắng ngần, cười khẽ:
"Sáng nay anh đã đền bù cho em rồi còn gì?"
Anh cắn nhẹ vành tai cô, giọng nói đầy mê hoặc:
"Hơn nữa, danh tiếng của anh bị em hủy hoại rồi, chẳng phải nên bồi thường cho anh chút lợi ích sao? Nếu không thì quá thiệt thòi cho anh rồi, tổng giám đốc Chúc thấy có đúng không?"
Ngay khi dứt lời, "cạch" một tiếng, anh tháo thắt lưng bằng một tay, cúi người xuống, nở nụ cười đầy ý vị:
"Muốn thử tư thế nào?"
"Không muốn, không thích cái nào cả." Chúc Mạn nghiêng đầu, né tránh ánh mắt anh, giọng điệu đầy bực bội.
Người đàn ông rõ ràng không định buông tha cô dễ dàng như vậy, bật cười trầm thấp:
"Không được, em phải thích một cái mới được."
...
"Anh đúng là b.iến th.ái, Cố Tịch."
Chúc Mạn không chịu nổi anh nữa, vừa dứt lời, tiếng cười trầm thấp của người đàn ông cùng nụ hôn nóng bỏng đã đồng thời rơi xuống.
Môi lưỡi quấn quýt, lý trí dần mất kiểm soát.
Nhiệt độ ngày càng tăng, từng đợt sóng dữ dội vỗ đến, nhấn chìm mọi thứ.
...
Tiếng nước tí tách trong phòng tắm càng làm bầu không khí thêm mập mờ.
Đến khi kết thúc, Chúc Mạn suýt nữa khuỵu xuống sàn.
Cố Tịch mỉm cười, bế cô lên theo kiểu công chúa, vừa đặt cô xuống giường, nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt long lanh quyến rũ của cô, anh lại không nhịn được mà cúi xuống, giọng trầm khàn như dụ dỗ:
"Hay là... làm thêm lần nữa?"
Chúc Mạn tức đến nổ phổi, lập tức tung một cú đá:
"Cút!"
Mặc dù cú đá này mềm nhũn, hoàn toàn không có sát thương.
Cố Tịch nhìn dáng vẻ của cô, bật cười lười biếng, sau đó xoay người ra ngoài, nhấc điếu thuốc trên bàn trà lên hút.
Khi quay lại, không còn thấy bóng dáng Chúc Mạn đâu nữa. Cùng lúc đó, anh nhận được cuộc gọi từ thư ký của ba mình:
"Tổng giám đốc Cố, chủ tịch bảo ngài lập tức về ngay."
...
Biệt thự Chúc gia – Bắc Thành.
Chúc Mạn vừa mới về Bắc Thành, buổi tối liền bị gọi về biệt thự Chúc gia dùng bữa.
Trùng hợp là cuối tuần, mấy nhóc con cũng có mặt, ríu rít trò chuyện không ngừng.
Chúc Mạn chống đầu, mắt cụp xuống, vừa ăn vừa thi thoảng ngáp, khiến Tần Hoa Lan nhìn cô mấy lần, cuối cùng lạnh nhạt lên tiếng:
"Mẹ nghe giám đốc đầu tư của Thiên Nghệ nói, đáng lẽ dự án SEA đã bị Hoàn Vũ cướp mất, con làm thế nào lấy lại được?"
"Tất nhiên là dựa vào thực lực rồi." Chúc Mạn hờ hững đáp qua loa.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng hừ lạnh từ mẹ mình:
"Mẹ tin con chắc?"
Chúc Mạn ngẩng đầu, nở nụ cười:
"Không thì sao?"
Không thì thế nào?
Lẽ nào lại nói thẳng ra rằng, con gái bà đã đánh đổi một năm tự do để lấy về dự án này sao?
Thôi đi, cô sợ mẹ mình sẽ tức đến mức nhập viện mất.
Thấy bà không nói gì, Chúc Mạn hài lòng, nhắc nhở đầy đắc ý:
"Mẹ, đừng quên vụ cá cược giữa chúng ta nhé."
Tần Hoa Lan chẳng buồn để ý đến cô, chỉ hừ nhẹ một tiếng.
—
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Cố ở Hongkong.
Khi Tịch Vận nhìn thấy con trai mình, bà có chút kinh ngạc:
"Sao con lại về rồi?"
Không phải đang hẹn hò với tiểu thư nhà họ Chúc sao?
"Ừm." Cố Tịch hờ hững đáp, rồi ngồi xuống.
Nghe giọng điệu lười biếng của anh, Cố Đình Húc ngẩng đầu khỏi cuốn sách, vừa nhìn thấy anh đã thấy bực:
"Nó mà còn không về sao? Ngày ngày ở bên ngoài dây dưa với đủ loại phụ nữ, chẳng có chút quy củ nào cả, làm mất hết thể diện của tôi!"
Tịch Vận nghe vậy, có chút mơ hồ:
"Nói gì vậy? Ai chọc giận ông thế, sao nổi nóng dữ vậy?"
Cái gì mà "dây dưa với phụ nữ"?
Cô gái nhà người ta rõ ràng là một tiểu thư thanh lịch, đoan trang, ngay cả lúc gọi điện thoại cũng đặc biệt lễ phép – chính là tiểu thư Chúc gia đó thôi!
"Bà tự hỏi nó xem nó đã làm cái trò gì đi! Khiến tôi mất mặt đến mức không ngẩng đầu nổi trong tập đoàn nữa!"
Cố Đình Húc càng nói càng tức, không nhịn được mà ném thẳng tờ báo trong tay về phía con trai.
Tịch Vận không hiểu nổi chồng mình bị làm sao, dứt khoát ngồi xa ra một chút, im lặng quan sát.
Bà chưa bao giờ thấy ông ấy nói nhiều như vậy.
Cố Đình Húc trút hết một tràng dài, nhưng vẫn không nói thẳng ra chuyện gì đã xảy ra, chỉ một mực trách mắng, giáo huấn.
Cố Tịch chỉ lười biếng tựa vào ghế sofa, nhàn nhã nghe, chẳng rõ có lọt tai được chút nào không.
Bên cạnh, Cố Thu cầm một đĩa trái cây, vừa ung dung ăn, vừa cười hả hê, thỉnh thoảng còn thêm dầu vào lửa:
"Đúng đó, ba nói rất đúng, anh thật quá đáng."
"Phải đấy, đúng là làm mất hết thể diện nhà họ Cố."
"Thật quá quắt mà."