Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện

Chương 80

Ánh nắng buổi sáng chiếu rọi xuống chiếc giường lớn đã được thay ga mới từ lúc nào.

Chúc Mạn chậm rãi tỉnh lại, cả người ê ẩm như vừa bị xe cán qua, trên eo còn vắt một cánh tay rắn chắc, tấm lưng áp chặt vào lồng ng.ực ấm nóng của người đàn ông phía sau.

Cô đẩy tay anh ra, định ngồi dậy.

"Hay là tổng giám đốc Chúc đưa anh đi làm nhé?"

Anh vùi mặt vào gáy cô, giọng nói khàn khàn lười biếng như cát mịn rơi vào tai, cánh tay lại siết chặt, kéo cô quay người lại, ôm trọn vào lòng.

Cô đối diện với anh, mặt dán lên lồng ng.ực ấm áp, cảm giác tiếp xúc da thịt vào ban ngày lại càng rõ ràng.

Chúc Mạn ngước lên nhìn dáng vẻ còn ngái ngủ của anh, nhịn không được chọc ghẹo:

"Tổng giám đốc Cố không cần quản lý công ty sao?"

Người đàn ông lười biếng nhếch môi cười:

"Sao nào? Anh bỏ tiền ra nuôi bao nhiêu nhân viên, chẳng lẽ không được nghỉ một hôm để ở bên bạn gái à?"

"Tiền hết rồi có thể kiếm lại, nhưng nếu mất em, anh định khóc với ai đây? Ai chịu trách nhiệm được?"

Anh vừa nói vừa cúi xuống, chóp mũi cọ nhẹ lên gương mặt cô, khiến cô ngứa ngáy không chịu nổi.

"Rồi rồi, anh nói cái gì cũng đúng, được chưa?"

Chúc Mạn chịu thua, giơ tay đẩy mặt anh ra. Nhưng không ngờ anh thật sự giống chó con, há miệng ngậm lấy ngón tay cô cắn nhẹ, khóe môi vẫn mang theo nụ cười lười nhác.

Anh không dùng sức, nhưng Chúc Mạn vẫn tức:

"Anh còn dám cắn tôi?"

"Không cẩn thận, anh sai rồi." Anh cười khẽ, thành khẩn nhận lỗi, nhưng lại là kiểu "anh sai rồi nhưng lần sau vẫn dám".

Chúc Mạn bực mình, ngửa đầu cắn mạnh lên cằm anh, để lại hai hàng dấu răng rõ ràng mới chịu buông ra.

Cô nhìn thành quả, bật cười:

"Tổng giám đốc Cố, nếu còn 'không cẩn thận' nữa, tôi sẽ 'không cẩn thận' cắn chết anh đấy."

Cố Tịch nhìn dáng vẻ vừa ngang ngược vừa quyến rũ của cô, không nhịn được cong môi, cúi xuống bên tai cô thì thầm:

"Được thôi, ngoài chỗ đó ra, em muốn cắn ở đâu cũng được."

Giọng anh trầm thấp, hơi thở nóng rực, phong thái lưu manh quen thuộc khiến Chúc Mạn đỏ mặt.

"Anh thật quá đáng." Cô đẩy anh ra, chui xuống giường.

Thật hết nói nổi.

Cô đường đường là một người đàng hoàng, không biết sao lại dính phải cái tên này.

Nghĩ đến tối hôm đó, rõ ràng anh trông cũng có vẻ đứng đắn mà?

...

Sau khi rửa mặt xong, dì giúp việc đã mang bữa sáng lên. Chúc Mạn ăn qua loa vài miếng rồi vào phòng thay đồ.

Đứng trước gương toàn thân, cô vừa mặc xong quần áo, thì người đàn ông đã tiến tới từ phía sau, ôm lấy eo cô.

"Cuối tuần này đi hẹn hò nhé? Được không?"

Anh cúi đầu, tì cằm lên hõm cổ cô, hơi thở nóng rực phả vào tai.

"Hửm? Có đi không?"

Thấy cô không trả lời, anh hơi ngẩng đầu, nhìn cô qua tấm gương, bàn tay véo nhẹ vào eo cô.

Chúc Mạn giữ lấy tay anh, lười nhác nhếch môi:

"Cũng không phải không được..."

Cô hơi ngừng lại, chớp mắt cười:

"Hay là tổng giám đốc Cố khóc một trận cho tôi xem đi?"

Cô nâng giọng, có vẻ hứng thú, thật sự muốn xem thử người đàn ông này khóc sẽ như thế nào.

Cố Tịch nhìn cô, khẽ nhướng mày, khóe môi mang ý cười:

"Nói thật đấy à? Không được lật lọng đâu."

"Không lật lọng."

Cô vừa dứt lời, anh im lặng mất một lúc.

Cô quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy trong mắt anh thật sự long lanh nước, ánh lệ đọng trên hàng mi dài, lại còn nhìn cô đầy tủi thân.

Tựa như cô vừa bắt nạt anh vậy, khiến người ta vô thức muốn thương xót.

Chúc Mạn nhìn chằm chằm anh, ngây ra một giây, sau đó bật cười.

"Không lẽ anh là diễn viên?"

Cố Tịch lười nhác cười, trong mắt dường như tràn đầy cưng chiều:

"Ai bảo anh muốn hẹn hò với tổng giám đốc Chúc đâu."

Chúc Mạn nhìn anh, tim khẽ rung lên lần nữa.

Người đàn ông này đã trêu ghẹo cô quá nhiều lần, đến mức cô càng lúc càng không hiểu nổi anh nữa.

...

Mấy ngày nay, Cố Tịch cứ bám lấy nhà cô không chịu đi, dường như thật sự định cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, công việc thì xử lý trực tuyến.

Anh còn dính lấy cô hơn cả một cặp tình nhân thực sự.

Hai người ở bên nhau, ôm ấp, hôn hít, vuốt ve, rồi ngủ cùng nhau đã thành chuyện bình thường.

Chúc Mạn thậm chí còn nghi ngờ mình có phải đang quá đắm chìm trong hoan lạc hay không, nhưng lại vô thức sa vào sự bá đạo dịu dàng mà anh mang đến.

Chiều thứ Sáu, chuyên cơ riêng hạ cánh xuống Ngưng Thành.

Ngưng Thành là một thành phố vô cùng xinh đẹp.

Dạo gần đây tuyết rơi liên miên, cả thành phố như biến thành vương quốc băng tuyết mộng mơ và lãng mạn.

Nói là hẹn hò, nhưng hai người lại ở lì trong phòng khách sạn quấn lấy nhau đến tận chiều hôm sau.

Khi Chúc Mạn thay đồ xong bước ra, liền nhìn thấy Cố Tịch khoác trên người một chiếc áo phao dáng workwear màu đen—chính là mẫu áo đôi của cô.

Cởi bỏ bộ vest, trông anh càng thêm tùy ý và lười biếng.

Thấy cô bước ra, anh đi tới, trên tay cầm thứ gì đó.

Cô khoác trên mình chiếc áo phao trắng muốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh mạnh tay đội lên đầu một chiếc mũ không biết lấy từ đâu.

Cô đưa tay định gỡ xuống, nhưng bị anh giữ lại:

"Đội vào đi, tiểu thư đừng để bị cảm lạnh."

Khóe môi anh cong lên mang theo ý cười, nói xong liền nắm lấy tay cô kéo ra ngoài, không mang theo tài xế hay vệ sĩ.

Màn đêm buông xuống, cả thế giới băng tuyết chìm đắm trong ánh đèn rực rỡ.

Chúc Mạn từ nhà vệ sinh bước ra, liền nhìn thấy Cố Tịch một tay cầm chiếc phao trượt tuyết màu hồng, tay kia đút túi, đứng trong tuyết chờ cô.

Chàng trai cao 1m90, vóc dáng chuẩn như người mẫu, mặc gì cũng toát lên vẻ phong trần lãng tử, giữa đám đông càng thêm nổi bật.

Chúc Mạn còn chưa bước tới, đã thấy có hai cô gái trẻ đi về phía anh.

Nhìn qua có vẻ là sinh viên, diện mạo tươi tắn, trên tay cầm điện thoại, cười rạng rỡ như đang hỏi xin WeChat của anh.

Nhìn cũng khá xứng đôi đấy chứ.

Tự nhiên thấy chói mắt quá.

Cô dừng lại trên bậc thang, hai tay đút túi áo phao, thản nhiên quan sát.

Không nằm ngoài dự đoán, đúng là hai cô gái kia đến xin WeChat thật.

"Chào anh trai?"

Cố Tịch nghe tiếng, lười biếng nâng mắt, ánh nhìn lạnh nhạt tùy ý.

Nhìn thấy gương mặt anh ở khoảng cách gần, hai cô gái càng thêm kích động và hồi hộp:

"Chuyện là... em là sinh viên Đại học Tuyết Thành, có thể kết bạn WeChat với anh trai không?"

Nghe hai chữ "anh trai", Cố Tịch khẽ nhíu mày.

"Xin lỗi, tôi đang đợi bạn gái."

Giọng anh lạnh lùng xa cách, nói xong còn thản nhiên giơ chiếc phao trượt tuyết màu hồng trong tay lên như minh chứng.

Hai cô gái thoáng thất vọng, nhưng cũng đã sớm đoán được.

Một người đẹp trai như vậy, sao có thể không có bạn gái?

Nhưng dù vậy, vẫn không muốn bỏ cuộc ngay.

"Vậy... anh trai có thể chụp ảnh chung với bọn em không?"

Chúc Mạn vừa đi tới, liền nghe thấy câu này, trong lòng càng thêm khó chịu.

Cố Tịch hơi nhíu mày, còn chưa kịp trả lời, vòng eo bỗng bị một bàn tay mềm mại ôm lấy từ bên cạnh.

Giọng nói êm dịu nhưng ẩn chứa sự ghen tuông lặng lẽ vang lên, như một lời tuyên bố chủ quyền:

"Anh lại lén lút thả thính mấy cô gái nhỏ à?"

Cố Tịch vừa nghe thấy giọng này, khóe môi lập tức cong lên, cười đến không giấu được.

Anh thuận tay ôm eo cô, cúi xuống nhìn vào đôi mắt long lanh mang theo chút tức giận của cô, cười khẽ:

"Dù cho anh có gan lớn gấp trăm lần cũng không dám đâu."

"Thật không?" Chúc Mạn khẽ nhéo eo anh, hừ nhẹ một tiếng.

Rồi cô xoay người, ánh mắt chuyển sang hai cô gái trước mặt.

Hai cô gái vừa nhìn thấy mặt cô, lập tức đứng sững tại chỗ, bị nhan sắc của cô làm cho choáng váng.

Kinh diễm, động lòng người, lại thêm nét lạnh lùng xa cách khiến người ta tự ti.

Mà khi cô đứng cạnh người đàn ông bên cạnh, từ chiều cao, diện mạo đến khí chất, tất cả đều xứng đôi đến hoàn hảo.

"Em gái, muốn kết bạn WeChat với anh ấy à? Tôi có thể cho hai em mà."

Chúc Mạn khẽ cười, đưa tay định lấy điện thoại ra.

"Không cần đâu chị!"

"Hai người đẹp đôi quá!"

Hai cô gái vội vàng xua tay, ngượng ngùng nói một câu rồi nắm tay nhau chạy mất.

Chúc Mạn nhìn bóng lưng hai cô gái, rồi buông anh ra, hừ khẽ:

"Tổng giám đốc Cố, được mấy em gái gọi 'anh trai' sướng lắm nhỉ?"

Bình Luận (0)
Comment