Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện

Chương 84

Hôm sau, hai người rời khỏi Ngưng Thành.

Vừa về đến tập đoàn, tin tức Cố Tịch trở lại lập tức lan truyền khắp nơi.

Anh mặc một bộ vest cao cấp phối cùng áo khoác dài, hai tay đút túi quần lười biếng, bước đi thong dong. Trợ lý Trần đi bên cạnh vừa đi vừa báo cáo công việc, anh chỉ nhàn nhạt lắng nghe.

Dọc đường, không ngừng có người chúc mừng:

"Cố tổng đi hẹn hò về rồi ạ."

"Chúc mừng Cố tổng."

...

Trong cuộc họp của tập đoàn, ánh mắt mọi người cũng vô tình hay cố ý liếc về phía anh. Ngay cả Cố Đình Húc ngồi ở vị trí chủ tọa cũng không nhịn được mà nhìn anh thêm mấy lần.

Thấy anh vẫn bộ dạng lười nhác, thờ ơ như thường, ông dứt khoát thu lại ánh mắt, coi như không thấy.

Bên phía Chúc Mạn cũng không khác mấy.

Mọi người tuy không dám trêu chọc cô lộ liễu, nhưng sau lưng thì bàn tán đã sớm lan rộng, ánh mắt họ nhìn cô toàn mang theo vẻ hóng chuyện.

Mãi đến chiều, Chúc Mạn mới bị gọi về Chúc gia ăn cơm.

Trên bàn ăn, ánh mắt bà Tần Hoa Lan cứ chốc chốc lại rơi trên người cô, không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát.

Chúc Mạn nhịn không được bật cười: "Mẹ, mẹ cứ nhìn con mãi làm gì vậy?"

"Hai hôm nay con đi đâu?" Giọng Tần Hoa Lan nhàn nhạt.

"Đi công tác." Chúc Mạn qua loa đáp.

Tần Hoa Lan nhìn cô vài giây, cũng không hỏi thêm.

Mạnh Uyển Thư nhìn Chúc Mạn ở đối diện, nhẹ giọng nói: "À đúng rồi Mạn Mạn, em họ của chị, chắc em gặp rồi trong đám cưới chị và anh hai. Cậu ấy vừa từ quân đội về nghỉ phép, là một sĩ quan, cao ráo đẹp trai, em có muốn gặp thử không?"

Nghe vậy, Chúc Mạn đoán ngay là do mẹ cô sắp xếp. Nếu không thì bình thường chị hai nào có rảnh rỗi mà lo chuyện này.

Chắc hẳn mẹ cô thua cược với cô nên bắt đầu tìm đường vòng, bây giờ đến lượt chị dâu ra tay.

Chúc Mạn bật cười: "Chị, lại là do mẹ sắp xếp đúng không?"

Tần Hoa Lan ngước lên, liếc cô một cái: "Mẹ con rảnh rỗi đến thế à?"

Mạnh Uyển Thư cười nói: "Không phải đâu. Là do cậu ấy vừa bị gia đình giục kết hôn, ông bà bảo chị giới thiệu một cô gái ưu tú cho cậu ấy làm quen. Nghĩ đi nghĩ lại, chị thấy bên cạnh mình chỉ có mỗi em là phù hợp nhất."

Thực ra, chuyện này cũng do chính cậu em họ của chị tiện miệng nhắc đến mà thôi.

"Cái này..." Chúc Mạn đang định mở miệng.

Tần Hoa Lan đã ngắt lời cô: "Chị con đã nói vậy rồi, gặp một chút thì có sao đâu? Cũng đâu phải gặp là phải quen nhau."

"Nếu không có cảm tình, thì làm bạn cũng được mà. Em họ chị thật sự rất ổn." Mạnh Uyển Thư cũng cố gắng thuyết phục cô.

Nhìn ánh mắt chân thành của chị, Chúc Mạn không tiện từ chối, nhưng cô nghĩ nếu Cố Tịch mà biết chuyện này, chắc anh sẽ "ăn tươi nuốt sống" cô mất.

Quan trọng nhất là, cô không muốn mất 20 tỷ tệ!

"Hay thế này đi chị, em giới thiệu một người bạn cho cậu ấy làm quen nhé?"

Cô chợt nhớ Hứa Thi Ý rất thích trai đẹp, vậy thì giới thiệu cho cô ấy là hợp lý nhất.

"Cũng được, vậy chị gửi WeChat của cậu ấy cho em." Mạnh Uyển Thư mỉm cười.

Tần Hoa Lan nghe vậy, không nhịn được mà lên tiếng dạy dỗ: "Người này cũng không gặp, người kia cũng không thích, rốt cuộc con muốn một người như thế nào?"

Chúc Mạn chống cằm, khẽ cong môi: "Con chẳng muốn gì cả..."

Cô còn chưa nói hết câu, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh ai đó với nụ cười lười nhác mà mê hoặc, khiến cô hơi sững lại.

Nhưng chỉ trong giây lát, cô lại thản nhiên nói tiếp: "Không muốn ai hết."

Tần Hoa Lan hết cách với cô: "Tốt nhất đừng có gây rắc rối cho mẹ là được."

Buổi tối, Chúc Mạn thêm WeChat của em họ chị dâu do chị ấy gửi qua.

Ảnh đại diện là một lá cờ đỏ tươi chính giữa.

Anh ta chấp nhận kết bạn rất nhanh, Chúc Mạn tiện tay chuyển luôn cho Hứa Thi Ý.

Lúc đó, Hứa Thi Ý đang viết tiểu thuyết, gần đây cảm hứng dâng trào, ý tưởng nhiều vô kể, thậm chí tự mình đọc còn đỏ mặt.

[Hứa thơ mộng: ?]

[zm: Giới thiệu cho cậu một anh quân nhân đẹp trai.]

[Hứa thơ mộng: Wow~ Ai thế?!]

[zm: Em họ chị dâu tớ, nghe nói 29 tuổi, gia đình đang sốt ruột giục cưới đấy]

[Hứa thơ mộng: Thế cậu nhờ tớ đi xem mắt hộ à? Sao cậu không tự đi?]

[zm: ...]

[Hứa thơ mộng: Ôi xin lỗi, tớ quên mất nhà cậu còn có Cố tổng. Nếu cậu mà đi xem mắt thật, chắc Cố tổng tức chết quá haha.]

[Hứa thơ mộng: Được rồi, vì tình yêu của hai người, chị em tốt này sẽ thay cậu đi xem mắt vậy!]

...

Hai người trò chuyện một lúc, sau đó Hứa Thi Ý kêu bận viết tiếp, quên luôn chuyện kết bạn.

Chúc Mạn vừa định tắt điện thoại thì bỗng nhận được tin nhắn từ em họ chị dâu, lúc này cô mới biết anh ta tên là Mạnh Du.

Vừa đẩy WeChat của Hứa Thi Ý cho anh ta, điện thoại lại reo lên.

Cô nằm dài trên ghế sofa, tiện tay nhận cuộc gọi.

Giọng nói trầm ấm, lười nhác nhưng từ tính của người đàn ông truyền qua điện thoại, mang theo chút khàn khàn mê hoặc: "Nhớ anh không?"

Dường như đây đã thành câu cửa miệng của anh, mỗi lần xa nhau một chút là sẽ hỏi câu này.

"Sao đây, Cố tổng lại nhớ tôi rồi à?" Chúc Mạn cong môi.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia cười khẽ, giọng biếng nhác: "Nhớ chứ, sao không nhớ. Đến mức anh còn muốn dời cả tập đoàn đến Bắc Thành đây, em nói xem, có nhớ không?"

"Anh cũng lắm ý tưởng thật đấy." Cô bật cười, nhận xét.

Anh cười nhạt, giọng trầm thấp hỏi: "Vậy Chúc tổng thực sự không nhớ anh chút nào à?"

"Uổng công tối qua anh tận tình phục vụ em như vậy."

Nghe lời nói không đứng đắn này, Chúc Mạn không nhịn được mà nhớ đến đêm qua.

Anh cứ như ăn phải thuốc kí.ch th.ích, sức lực vô cùng dồi dào, hận không thể "xé xác nuốt trọn" cô.

Nói không sai, mỗi lần anh đều có thể khiến cô tâm phục khẩu phục.

Chiếc nhẫn bị anh ép đeo vào tay, cô vừa về nhà đã tháo ra, cất trong tủ trang sức.

"Đúng là mất nhân tính." Cô bật thốt.

Cố Tịch cười nhạt: "Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo."

Chúc Mạn hừ nhẹ, bỗng nhiên muốn chọc tức anh:

"Cố Tịch, chị dâu tôi giới thiệu cho tôi một người. Là sĩ quan quân đội, nghe nói cao ráo, đẹp trai, tốt nghiệp từ trường quân sự hàng đầu. Anh nói xem, tôi có nên đi gặp không?"

Vừa nhàn nhạt nói, cô vừa thản nhiên cầm miếng hoa quả trên bàn trà bỏ vào miệng.

Mãi sau, mới nghe thấy giọng anh trầm thấp, lạnh lẽo: "Em nói thử xem?"

Chúc Mạn vẫn bình tĩnh: "Mọi người đều bảo rất tốt, khuyên tôi nên gặp thử. Tôi đang suy nghĩ đây, nếu gặp rồi mà hai bên có cảm tình, thì tôi đành bồi thường cho Cố tổng 20 tỷ vậy. Cổ phần ở Hoàn Vũ, tôi cũng có thể không cần nữa. Dù sao từ nhỏ tôi đã sùng bái các anh lính rồi."

"Hơn nữa, lúc anh hai và chị dâu tôi cưới, tôi hình như đã gặp anh ta rồi. Còn là kiểu tôi thích nữa cơ."

"Nếu tôi thực sự đi, chắc Cố tổng sẽ không giận đâu nhỉ?"

Bình Luận (0)
Comment