Dạo gần đây, Thiến Thiến phát hiện cứ đúng vào khoảng thời gian đó mỗi tối, Thời Noãn đều sẽ gọi điện thoại.
Tâm hồn bát quái của cô ấy cháy lên, nháy mắt ra hiệu hỏi, "Chị Noãn Noãn, có phải chị....ấy ấy rồi phải không?"
Giọng nói phấn khích, thái độ thì vô cùng mập mờ.
Mặt Thời Noãn hoang mang: "Ấy ấy là cái gì?"
"Thì là...." Thiến Thiến thấp giọng, nháy mắt thêm mấy cái, thì thầm, "Có phải chị đang hẹn hò phải không ạ? Em cam đoan là chừng nào chị chưa cho phép thì em sẽ không đi nói lung tung, ngay cả chị Lệ cũng không!"
"Không có đâu!" Thời Noãn không nói rõ được, lại cảm thấy hơi buồn cười, "Không phải em không biết, mỗi ngày chị bận quay phim như vậy, ngay cả thời gian ngủ cũng không đủ, làm gì có chuyện yêu đương ở đây. Với lại, có muốn hẹn hò thì chị hẹn hò với ai được chứ?"
Thiến Thiến suy nghĩ, thấy cô nói cũng có lý, "Nhưng mà em thấy mỗi tối cứ đúng chín giờ là chị đều gọi điện thoại, y hệt như mấy đôi tình nhân đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt đó ạ."
"Không phải." Thời Noãn nói, "Chị chỉ gọi để nhắc anh ấy đừng quên uống thuốc thôi."
Thiến Thiến: "....." Lời này, không phải là đang mắng người đó chứ?
Thoắt cái lại đến chín giờ, Thời Noãn mở danh bạ, tên của Lục Chi Hằng được xếp đầu.
"Thầy Lục" cô gọi điện thoại, "Hôm nay thầy có uống thuốc đúng giờ không đó ạ?"
Lục Chi Hằng: "Có, em xong công việc rồi sao?"
Thời Noãn đổ nước tẩy trang lên miếng bông, bắt đầu tẩy trang, "Xong việc rồi ạ, giờ em đã về khách sạn rồi ạ."
"Nhưng mà, đã hai tuần rồi bệnh của thầy vẫn chưa khỏi sao ạ.?" Cô lo lắng, "Em thấy lần này bệnh thầy có vẻ nặng lắm, không thì thầy đi bệnh viên đi ạ."
"Không cần phải đi bệnh viện, tôi khỏe hơn nhiều rồi." Lục Chi Hằng đáp.
"À, vậy là tốt rồi." Thời Noãn cười, cuối cùng cũng yên lòng.
Cô nhớ tới lời Thiến Thiến vừa nói, cẩn thận nghĩ lại, đúng là tình huống bây giờ của họ không tốt lắm, dễ gây hiểu lầm. Mà mấy ngày nay người cô liên lạc nhiều nhất, ngoại trừ chị Lệ thì chính là anh.
"Nếu như vậy thì ngày mai em cũng không cần gọi nhắc thầy nữa để tránh làm phiền thầy ạ. Thời tiết gần đây đang trở lạnh, thầy Lục nhớ chăm sóc bản thân mình thật tốt nhé, sau này thầy nhớ mua thuốc cảm, hạ sốt để sẵn trong nhà đi ạ, đề phòng là trên hết."
Lải nhải một hồi, Thời Noãn tạm biệt rồi cúp máy.
Lần này cắt đứt liên lạc chắc là sẽ không có gặp lại nữa, chỉ cần sau này cô gửi tin nhắn hay gọi điện cẩn thận một chút là được.
"Ha-----" Cô thở dài, có chút mất mác nhưng dù sao như vậy cũng tốt.
Tẩy trang xong xuôi rồi đi tắm nước nóng, học lời thoại của Bối Bối, Thời Noãn cảm thấy rằng hẳn sẽ không thời gian để nghĩ lan man nữa.
***
Tập đoàn Lục thị.
Đã khuya rồi nhưng đèn của phòng tổng giám đốc vẫn sáng.
Cấp trên chưa về tất nhiên thư ký dưới trướng cũng phải ở lại. Làm xong việc, các cô rảnh rỗi không có chuyện gì làm đành ngồi tám để giết thời gian ----
"Tổng giám đốc mới nhậm chức liều mạng thật, buổi sáng họp không biết bao nhiêu lần, giờ còn đang xem văn kiện nữa, chắc người làm bằng sắt quá!"
"Cái này giống hệt với câu trên mạng, so với chúng ta thì người có tiền cố gắng hơn rất nhiều, quan trọng là Lục tổng không chỉ có tiền mà giá trị nhan sắc còn cao. Sau khi anh ấy đến, tôi phát hiện mấy cô nhân viên bắt đầu trang điểm, xịt nước hoa, ngày nào cũng thế."
"Haizzz..." Có người thở dài, "Không biết người đàn ông cực phẩm như vậy đã có bạn gái chưa nhỉ?"
Một người khác lại cười, "Chắc là không có rồi, nếu có thì không bạn gái anh ấy đã đến đây kiểm soát anh ấy rồi sao, dù sao thì anh ấy cũng là người tình trong mộng của chín mươi phần trăm nhân viên nữ trong công ty của chúng ta."
Đang nói thì điện thoại nội bộ reo lên, thư ký nhận điện thoại, "Vâng ạ, cà phê ít đường, tôi biết rồi. Tôi sẽ lập tức mang vào cho ngài ạ."
Cô ta bưng một ly cà phê, gõ cửa hai lần, sau khi nghe thấy bên trong nói "Vào đi" thì mới mở cửa bước vào.
"Lục tổng, cà phê của ngài ạ." Cô thư ký cung kính nói.
"Cảm ơn." Giọng Lục Chi Hằng khàn khàn, cầm lấy uống một ngụm.
Cô ta nhìn trộm người đàn ông trước mặt, chỉ thấy anh càng nhìn càng đẹp trai.
So với mấy tiểu thịt tươi đang hot bây giờ thì đẹp hơn nhiều, trên người còn toát lên vẻ cấm dục.
"Ngày mai cô đem bản kế hoạch The One đến phòng thị trường, bảo họ từ ngày mai trở đi tôi phụ trách phần này." Lục Chi Hằng dặn dò.
"The One" là một công ty trang sức uy tín lâu năm trong nước, nhưng mấy năm gần đây vì kinh doanh bất chính dẫn đến tài chính bị hao hụt nghiêm trọng, khó mà chống đỡ tiếp được.
Mấy tháng trước Lục thị đã thu mua công ty này, vì muốn gây dựng lại hình tượng mà họ còn đầu tư hơn một trăm triệu cho bộ phim <Giấc mộng rực rỡ>, hi vọng có thể gia tăng độ nhận biết của thương hiệu với các bạn trẻ.
Mặc dù công ty duyệt cho dự án này, nhưng nếu so với mấy cái dự án nhà đất từ hơn trăm triệu đến vài tỷ thì cái này thực sự không tính là gì.
Cô ta không biết vì sao anh lại đột ngột giao nhiệm vụ này, chỉ có thể gật đầu nói: "Vâng, Lục tổng. Tôi sẽ hoàn thành tốt ạ."
***
Buổi chiều Thời Noãn có một cảnh quan trọng, vai Triệu Liễu Y của cô và vai nữ chính Cố Mộng Miên do Yên Mi thủ vai chính thức trở mặt.
Triệu Liễu Y thừa nhận trước mặt Cố Mộng Miên rằng mình lấy trộm bản thiết kế của cô ấy. Sau đó, các cô sẽ to tiếng ở trên cầu thang.
Vì tức giận mà Cố Mộng Miên đẩy Triệu Liễu Y, cô ta thuận thế ngã xuống, muốn mượn cơ hội này hãm hại Cố Mộng Miên.
Diễn vai lật mặt, cãi nhau vô cùng mệt mỏi, vì lời thoại không chỉ nhiều mà còn làm cho muốn líu cả lưỡi, dài vài trang giấy. Thời Noãn ăn vài miếng cơm rồi đi vào phòng ngủ ôn lại lời thoại đã học tối hôm qua.
Đọc được một lúc cửa phòng bị đẩy ra, cô thấy Thẩm Luật Thông cầm kịch bản đi vào.
Anh ta nói với cô, "Cho tôi mượn phòng xem kịch bản nhé."
Thời Noãn cảm thấy kì lạ.
Quan hệ giữa cô và anh ta không tệ lắm, nhân lúc này trêu chọc: "Nam chính sao không ở phòng nghỉ riêng mà tới đây chen chúc với tôi trong cái phòng nhỏ đơn sơ này vậy?"
Trong đoàn làm phim, Thẩm Luật Thông và nữ chính Yên Mi dùng chung một phòng nghỉ vô cùng hào nhoáng, còn những người giống như Thời Noãn thì chỉ có một phòng đơn chưa tới mười mét vuông.
Thẩm Luật Thông lắc đầu, bày ra vẻ có nỗi khổ mà không nói ra được, "Cửa thành bị cháy, cá gặp tai ương.(*)"
(*): Tương tự như câu
"Giận cá chém thớt" vậy ý.
Thời Noãn không rõ: "Hả? Là ý gì?"
Thẩm Luật Thông thở dài, "Cô không thấy hot search buổi sáng sao? Bây giờ cô ta còn đang nã đạn, gặp ai cũng phát hỏa như muốn đốt cho cái phòng đó cháy rụi luôn vậy."
"Vì để bảo toàn tính mạng, tôi chỉ có thể đến đây tị nạn. Mặc dù hơi nhỏ nhưng vẫn an toàn, không bị dính đạn."
Nghe anh ta nói, Thời Noãn cũng nhớ ra được top một hot search sáng nay trên weibo.
Ông chủ của công ty điện ảnh Hoa Thành Mai, chồng của Yên Mị bị phóng viên chụp ảnh đi chơi ở hộp đêm cùng tình nhân.
Có điều Yên Mi cũng là tiểu tam đảo chính, cướp lấy vị trí chánh cung của vợ cả, đã thế còn lên mặt với người ta, bây giờ ở những bình luận ở weibo cô ta toàn là những lời chế giễu của dân mạng, "Quả nhiên trời cao không bỏ qua cho ai cả."
Chồng thì đi trệch đường ray(*), cô ta còn bị dân mạng cười vào mặt.
(*): Ý chỉ việc ngoại tình.
Thời Noãn cười, nhìn Thẩm Luật Thông, "Anh có cần phải khoa trương như vậy không?"
"Tôi thề với trời là tôi không có nói quá đâu!" Thẩm Luật Thông ngồi xuống ghế, cầm lấy hộp dâu tây, "Trợ lý rót nước cho cô ta, chắc là còn hơi nóng nên cô ta ném thẳng cái ly xuống đất."
"Mẹ nó, mấy miếng kính vỡ bay lên mém chút nữa là rạch nát mặt tôi rồi. Cô xem, kĩ năng diễn của tôi không được tốt, trước mắt là còn phải dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm! Nếu mặt tôi bị rạch, thì làm sao có thể tồn tại trong giới giải trí này được nữa!"
Thời Noãn bị cái tính ngay thẳng của anh ta chọc cho cười không dứt.
Thẩm Luật nhíu mày, tò mò hỏi: "Nhưng mà cô nói xem làm sao cô ta có thể bày ra cái vẻ thùy mị nết na mười năm như một trước mặt fan hâm mộ được vậy nhỉ?! Mới quăng có cái ly thôi mà đã khiến tôi muốn mắc bệnh tim luôn rồi!"
Thời Noãn vô cùng đồng cảm, anh ta nghiêng đầu nhìn kịch bản trên tay cô hai lần, sau đó lo lắng hỏi: "Tôi nhớ hình như chiều nay cô có cảnh cãi nhau với cô ta hả?"
Ánh mắt anh ta chân thành, thở dài, nghiêm túc nói: "Tôi có lòng nhắc cô một câu, sau khi đóng xong cảnh đó, cô nhớ phải cẩn thận trăm đường nhé, đừng để bị dính đạn."
Thời Noãn: ".....QAQ"
Trong nháy mắt, Thời Noãn cảm thấy rằng cô mới là người cần được thông cảm.
Buổi chiều, Thời Noãn đến trường quay sớm nửa tiếng.
Thời tiết giữa tháng mười một đã hoàn toàn trở lạnh, cô đi giày cao gót, bên trong mặc quần áo mỏng cùng tất chân, bên ngoài khoác một chiếc áo lông thật dày.
Nhưng vẫn còn rất lạnh. Gió quật vào người, khí lạnh từ khắp nơi đổ tới.
Khi nghe đạo diễn hướng dẫn, Thời Noãn cầm trên tay túi giữ nhiệt, cả người lạnh đến nỗi run cầm cập.
"...Được rồi, tổng thể thì là như vậy, không có gì phức tạp, chủ yếu là tôi muốn lúc nữ phụ lật mặt thì không phải chỉ đứng đó trừng mắt mà còn phải thể hiện được ra bên ngoài, tự cô phải nắm bắt được cảm xúc đi nhé."
"Dạ em hiểu rồi ạ, cảm ơn đạo diễn Lâm." Cô vừa nói xong thì thấy các staff đang cung kính dẫn đường cho một người đàn ông vô cùng quen mắt.
Sau đó, đạo diễn vui vẻ tiếp đón, niềm nở: "Lục tổng, ngài tới rồi."
Thời Noãn:!
Rốt cuộc đây là kiểu duyên phận kì lạ gì đây, ở cái chỗ quay phim khỉ ho cò gáy này mà cô cũng có thể gặp được Lục Chi Hằng sao?!
Thời Noãn cảm thấy có vẻ như ông trời cố ý đối nghịch với cô.
Lúc cô thích Lục Chi Hằng thì trăm phương ngàn kế mới gặp được anh một lần. Nhưng bây giờ hình như bất cứ lúc nào cũng chạm mặt nhau, cũng không phải là cô không thích.
Chừng nào còn sót lại lương tâm thì chừng đó Thời Noãn không thể thốt ra rằng cô không thích anh đến. Nhưng mà cô cũng đã quyết định rồi, cứ để thời gian từ từ làm phai nhạt đi tình cảm này của cô là được.
Mỗi lần gặp anh là tâm trạng cô như có ai ném hòn đá nhỏ vào mặt hồ yên tĩnh, gợn sóng liên tục.
Có hơi vui vẻ, nhưng cũng biết được rằng như vậy không ổn.
Thời Noãn còn đang ngơ ngác tại chỗ, suy nghĩ về những chuyện đâu đâu thì Lục Chi Hằng đã bước tới.
Anh đứng trước mặt cô, dáng người cao ráo, âu phục sạch sẽ được ủi phẳng lì, ở tay áo sơmi còn có một chiếc cúc.
Bớt đi vài phần nho nhã của thầy giáo, lại thêm vài phần cao quý, ung dung của thương nhân. Không có gì thay đổi, chỉ là khuôn mặt kia vẫn đẹp trai như vậy.
"Lục.....tổng." Thời Noãn học theo cách xưng hô của đạo diễn nhưng lại thấy nét mặt anh trầm xuống, lập tức sửa lại, "Xin chào thầy Lục."
Lúc này vẻ mặt Lục Chi Hằng mới dịu lại..
Trong lòng Thời Noãn tự khen ngợi mình có năng lực quan sát nét mặt để nói chuyện, nghi hoặc hỏi anh, "Thầy Lục, sao thầy cũng tới đây vậy ạ?"
Lục Chi Hằng còn chưa trả lời thì đạo diễn Lâm đã chủ động giới thiệu, "Đây là Lục tổng, tổng giám đốc Lục thị. Trước đây Lục thị thu mua The One nên hôm nay Lục tổng đến đây quan sát tiến độ quay phim của chúng ta."
Bây giờ Thời Noãn mới hiểu rõ.
Những trang sức các cô đeo trong bộ phim <Giấc mộng rực rỡ> đều được The One tài trợ. Cho nên nói theo cách khác thì Lục Chi Hằng là người đầu tư cho bộ phim này!
Đạo diễn Lâm rất có mắt nhìn, cười: "Thời Noãn, nếu em quen biết Lục tổng thì cứ ở ngay tiếp chuyện với ngài ấy nhé."
"Dạ." Thời Noãn được đạo diễn dặn dò, dẫn Lục Chi Hằng vào một căn lều để nghỉ ngơi.
Sau khi ngồi xuống, Lục Chi Hằng nhìn thấy cô mặc đồ hơi mỏng, chân chỉ mang một đôi tất liền nhăn mày lại, "Trời lạnh mà em mặc ít như vậy không sợ bị cảm sao?"
"Không đâu ạ, trước khi tới đây em đã uống trà gừng và chuẩn bị túi giữ nhiệt rồi ạ!" Thời Noãn cười cười, nói: "Với lại cảnh lần này không khó, chắc là chỉ cần quay vài lần là được thôi ạ."
Lục Chi Hằng thả lỏng nhưng nét mặt vẫn không vui, "Hôm nay cảnh của em là gì?"
Thời Noãn trả lời, "Chủ yếu là cãi nhau với nữ chính thôi ạ, bọn em đứng ở trước cổng công ty cãi nhau, rồi em cố ý đẩy nữ chính."
Vừa nói xong thì cô cúi mặt, nhếch miệng, có chút buồn bực, "Thầy Lục, hình như....em lại phải diễn vai ác độc nữa rồi ạ, hình tượng em trong lòng thầy chắc sẽ giảm nữa rồi."
Lục Chi Hằng cong môi, nhớ tới tấm ảnh cô gửi riêng cho anh lần trước, nhìn cô khẽ cười, nói thật lòng: "Không sao, tôi nhớ rõ dáng vẻ đáng yêu của em mà."
Tai Thời Noãn đỏ lên, không phải vì lạnh mà là vì cô đang xấu hổ.
Cô chớp mắt, câu này của anh nghe thật trêu người, làm cô không biết phải đáp lại như thế nào.
Những lời này còn thuộc trong phạm vi thầy trò sao?
May là Thiến Thiến chạy đến cứu cô, "Chị Noãn Noãn, hệ thống ánh sáng và đạo cụ được chuẩn bị tốt hết rồi, bây giờ chị chuẩn bị quay phim nhé."
"Ừ." Thời Noãn lập tức đứng lên, đưa túi giữ nhiệt đang ôm trong ngực cho Lục Chi Hằng, "Thầy Lục dùng cái này đi ạ, vẫn còn ấm lắm."
Cô nói xong liền chạy đi quay phim, dường này không cảm thấy rằng việc này có hơi không đúng.
Lục Chi Hằng nhìn túi giữ nhiệt màu hồng nhạt in hình Hello Kitty trong tay.
Đây là lần đầu tiên trong đời Lục Chi Hằng dùng một món đồ đáng yêu như vậy, lại còn ở nơi đông người.
Nhưng món đồ này là cô đưa cho anh, cho nên anh thấy cũng không sao, ôm vào rất ấm, còn có lông mềm mại vô cùng dễ chịu.
Một lúc sau, trợ lý riêng của Lục Chi Hằng, Tôn Huy đem cà phê đến, cái cằm muốn rớt xuống khi thấy anh ôm túi sưởi nhiệt trong tay, "Lục tổng, đây, đây là cà phê của ngài ạ."
Đồng thời trong lòng Tôn Huy gào thét----
Cái người đang ôm món đồ in hình Hello Kitty, còn nở nụ cười dịu dàng là tổng giám đốc lạnh lùng thường ngày sao?
Rốt cuộc là Lục tổng đã tìm được món đồ đó ở đâu vậy? Đến cả đứa con trai bảy tuổi của anh ta cũng vô cùng ghét một món đồ nữ tính như vậy.
Ở trường quay nhiều người như vậy mà anh không ngại sao? Hay là tâm hồn thiếu nữ ẩn sau vẻ bề ngoài lạnh lùng mạnh mẽ đang muốn bùng nổ ra ngoài?
Lục Chi Hằng nhìn thấy điệu bộ úp úp mở mở của anh ta, "Có chuyện gì nữa sao?"
"Không, không ạ." Tôn Huy cười gượng, "Lục tổng, ngài...ngài vui vẻ là được rồi, không cần quan tâm đến người đời đâu ạ, làm người quan trọng nhất là phải được hạnh phúc mà."
Lục Chi Hằng: "...."
Một phút trước khi bắt đầu quay phim Yên Mi và mấy người trợ lý mới xuất hiện.
Mặt cô ta u ám, trong mắt ẩn ẩn đốm lửa, giống như có thể phun lửa ra bất cứ lúc nào.
Thời Noãn nhớ tới lời Thẩm Luật Thông, linh cảm được cảnh lần này có lẽ không dễ quay. Một lúc sau sự thật đã chứng minh được suy nghĩ của cô vô cùng chuẩn xác.
Lần này là quay cảnh tình bạn của Triệu Liễu Y và Cố Mộng bị rạn nứt.
Yên Mi không phải chỉ phải thể hiện sự uất ức của Cố Mộng khi biết được bản thiết kế của mình bị lấy trộm mà còn phải thể hiện ra được vẻ kinh ngạc và khổ sở khi phát hiện ra bạn thân nhất phản bội mình.
Nhưng cái nào cô ta cũng không diễn được.
"Cắt---" Đạo diễn Lâm nhíu mày nhìn máy quay, hô, "Yên Mi, cô tự mình đổi lời thoại quá nhiều, khẩu hình không hề khớp với lồng tiếng."
"Cắt! Yên Mi, cô diễn vai nữ chính hiền lành, sao mà con mắt còn trừng dữ hơn Thời Noãn đóng vai nữ phản diện vậy hả?!"
Một cảnh cãi nhau có năm phút mà quay cả một tiếng đồng hồ còn chưa xong.
Thời Noãn mặc đồ công sở, không thể chống chọi được cái lạnh, bị gió thổi cho lạnh cóng cả người.
Trong lòng cô thầm hy vọng lần này sẽ quay xong, kết quả là biểu cảm của Yên Mi thì hoàn hảo nhưng lại quên lời thoại!
Thời Noãn: "...."
Lục Chi Hằng nhíu mày, nói vài câu với Tôn Huy, anh ta hiểu ý nhanh chóng chạy đến chỗ đạo diễn nói thầm.
Đạo diễn Lâm đứng lên, đi lại chỗ Yên Mi, giọng nói bất mãn, "Cô đừng có để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc, vì cô mà tiến độ của cả đoàn chậm lại đấy."
"Tôi sẽ chú ý." Mặt Yên Mi vẫn lạnh lùng nhưng thái độ thì đã dịu lại một ít.
Đạo diễn Lâm gật đầu, cầm loa hô, "Được rồi, tổ hậu cần dọn dẹp thiết bị lại đi, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ hai mươi phút."
Thiến Thiến tranh thủ đem áo lông và khăn quàng choàng lên người cô diễn viên nhà mình.
Thời Noãn đi vào lều nghỉ ngơi, vừa ngồi xuống một ly nước ấm đã xuất hiện trước mặt, cô vội vàng nhận lấy, "Cảm ơn thầy Lục."
Nước vẫn còn bốc hơi nóng, Thời Noãn nhận lấy uống vài ngụm, tay cũng không còn lạnh buốt nữa.
Nhưng chân thì vẫn còn lạnh, phía trên cô còn được khoác áo lông nhưng ở dưới thì chỉ mang tất mỏng, gió lạnh cứ thế thổi vào.
Lục Chi Hằng trả lại túi giữ nhiệt, cởi áo khoác ra đưa cho cô, "Lấy cái này đắp chân lại đi."
Thời Noãn bất ngờ, lắc đầu từ chối, "Thầy vừa khỏi bệnh, không thể hứng gió như vậy được ạ. Em chịu lạnh quen rồi, gió thổi nhiều một chút cũng không sao đâu ạ."
Tôn Huy làm việc ở công ty nhiều năm như vậy đương nhiên cũng biết quan sát sự việc, bây giờ trong lòng đã rõ ràng----
Tổng giám đốc đang coi trọng cô diễn viên nhỏ này! Đây không phải là lúc tốt nhất để vuốt mông ngựa sao, làm sao mà anh ta có thể bỏ lỡ được!
(*): Nịnh bợ.
Anh ta nhanh chóng cởi áo khoác ra, cẩn thận đưa, "Lục tổng, ngài dùng của tôi đi ạ, tôi khỏe lắm, không sợ lạnh đâu."
Lục Chi Hằng không thèm nhìn.
Anh lấy áo khoác từ trên tay Thời Noãn, quỳ xuống đắp lên đùi cho cô, còn cẩn thận che lại những chỗ bị hở ra.
Tôn Huy phải cố gắng dữ lắm mới có thể không thốt ra tiếng!
Âu phục đắt tiền cứ thế mà đem đi đắp chân? Tay áo còn bị rơi xuống đất dính đầy bụi nữa kìa!
Người nghèo như anh ta thật sự vô cùng đau lòng.
Thời Noãn cũng ngạc nhiên không ít, cô cúi đầu là có thể nhìn thấy người đàn ông quỳ một gối bên cạnh mình.
Khuôn mặt anh rất đẹp, động tác vô cùng kiên nhẫn, ánh mắt lại ôn nhu như nước.
Không xong rồi, lòng cô lại hoảng hốt rồi, tựa như có chú nai con đang chạy loạn khắp nơi.
"Cảm ơn thầy Lục." Mặt cô ửng hồng, nói lí nhí.
Bây giờ Thời Noãn hơi choáng váng, bên trong cái đầu nhỏ của cô đang có một trận chiến kịch liệt-----Anh đã như vậy rồi, liệu cô có thể đánh bạo....tự mình đa tình lần này không?
Nhưng cô lại sợ là hoa trong gương, trăng trong nước, rồi cũng sẽ như công dã tràng. Cô suy nghĩ cả hai mươi phút mà vẫn không quyết định được.
Không sao, không vội, mấy chuyện này tốt nhất nên từ từ mà nghĩ cho kĩ. Lỡ đâu lại giống như lần bị từ chối kia thì cô sẽ khóc cả bảy ngày bảy đêm mất.
Lúc bắt đầu quay lại, tâm trạng của Yên Mi đã tốt hơn nhiều. Lời thoại trôi chảy, biểu cảm cũng đạt.
Thời Noãn vui vẻ, chắc là lần này sẽ quay xong nhanh.
Cô hất cằm lên, dáng vẻ kiêu ngạo, "Cố Mộng, cô quá ngây thơ rồi. Bề ngoài lẫn gia thế đều tầm thường, nếu không vì Tiêu Khải thì sao tôi có thể đồng ý làm bạn với cô chứ?"
"Nói thật với cô, bản thiết kế là tôi lấy, cũng là tôi tặng nó cho đối thủ của cô."
Nước mắt Yên Mi xuất hiện, vẻ mặt không thể tin được, "Hóa ra cô là người như vậy, là do mắt tôi mù nên mới coi cô là bạn tốt!"
Sau đó, theo kịch bản thì bọn cô xây xát với nhau, sau đó lúc nam chính xuất hiện thì Thời Noãn sẽ cố ý té xuống cầu thang, hãm hại nữ chính.
Tất nhiên là không nhảy thật rồi, chỉ làm động tác giả làm dáng một chút thôi.
Nhưng mà lúc bọn cô còn đang giữ lấy tay đối phương thì chân Yên Mi bước về trước, ngã xuống cầu thang cao một mét.
Trường quay trở nên ồn ào, nhân viên vội vàng chạy tới kiểm tra vết thương, trợ lý Yên Mi đỡ cô ta, khẩn trương: "Chị Yên, chị không sao chứ ạ?"
Cô ta quát nhân viên: "Mấy người còn đứng ngơ ra ở đó làm gì? Mau gọi xe cấp cứu đi!"
Thật ra thì mọi người ở trường quay đều thấy được, lúc đó là do Yên Mi không cẩn thận mà té.
Thời Noãn cũng thề với trời lúc đó cô không có đẩy cô ta, cũng không biết thế nào mà buổi tối cô và cô ta nắm tay nhau lên hot search.