Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh

Chương 54

Thời Noãn câm nín nhặt lát bánh lên rồi ném vào thùng rác.

Cô đang nghĩ xem mình đã làm gì khiến mẹ phải hiểu lầm.

Anh ấy có yếu chỗ nào đâu, lần nào cũng khiến cho cô xương cốt rã rời!

Mà cùng lúc đó Lục Chi Hằng cũng rơi vào trầm tư---

Hoá ra trước đây mình không thoả mãn được Noãn Noãn ư? Chẳng lẽ đây là lời nhắc khéo dành cho mình sao?

Vậy là...mấy lúc trước cô khóc lóc nói không thể chịu được nữa chỉ là giả thôi sao?

Chén canh này đúng là làm tổn thương lòng tự trọng của người ta.

Anh cau chặt mày, một lời khó nói hết, "Trước đây là lỗi của anh khi không để ý đến cảm nhận của em. Nếu như em có gì không hài lòng với anh thì cứ nói thẳng nhé, không cần phải bận lòng."

Thời Noãn lí nhí: "Em không có gì bất mãn với anh cả ạ."

"Em không cần phải ngại." Lục Chi Hằng nói rõ, "Giữa các cặp đôi thì yếu tố hài hoà trong chuyện đó rất quan trọng, em thấy anh ở trên giường..."

Đối với đàn ông mà nói thì nửa câu sau rất khó lòng mà nói ra miệng.

Có thể chê đàn ông nghèo, thiếu muối nhưng tuyệt đối không thể nói anh ta yếu, điều này đối với đàn ông là đả kích trí mạng.

Nhưng Lục Chi Hằng vẫn cắn răng nói ra, "Không thể thoả mãn được em đúng không?"

"Không có!" Thời Noãn không biết vì sao anh lại nghĩ như vậy, cô cũng hiểu được đàn ông rất để ý về chuyện này, "Mỗi lần anh đều, đều làm cho em chịu không được, thật đó."

Đem chuyện này nói thẳng ra như vậy khiến cho mặt cô nóng rần lên, cứ như thể đang bị phát sốt.

"Anh khiến cho em thoải mái sao?" Lục Chi Hằng nghiêm túc hỏi.

Thời Noãn cắn cắn môi, nhắm tịt mắt thừa nhận, "Thoải mái ạ."

"Lần nào cũng thế sao?" Anh tiếp tục truy hỏi, như thể đang nghiên cứu một hạng mục quan trọng.

"..." Thời Noãn muốn sụp đổ, chuyện không thể dừng ở đây sao?!

Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô cũng "dạ" một tiếng thật khẽ.

"Em thích anh làm thế sao?"

"...Dạ thích, thích mà." Đầu cô ngày càng cúi thấp.

Thật lòng thì Thời Noãn rất thích kiểu tiếp xúc thân mật như vậy, hai người hợp nhau như thể hoà làm một.

Có một chuyện không ổn lắm đó là anh quá khoẻ mà cô thì lại dễ đuối sức, mỗi lần đều bị anh giày vò đến cực hạn.

Lục Chi Hằng nghe thấy vậy cũng vui trở lại, nhìn chén canh trên bàn, "Còn cái này là sao?"

"Chắc là mẹ em hiểu lầm gì rồi, em cũng không biết sao."

Thời Noãn suy nghĩ rồi lại giải bày, "Lúc chiều mẹ có hỏi em vài chuyện, hỏi em và anh có làm chuyện đó chưa. Em nói dối là chưa, không biết có phải vì chuyện này mà mẹ hiểu lầm không nữa."

"Hầy--" Lục Chi Hằng thở phào nhẹ nhõm, cầm chén lên định uống thì lại bị Thời Noãn cản lại.

"Anh đừng uống, một lát nữa chúng ta lén đổ nó đi."

"Vậy sao được?" Lục Chi Hằng cong môi, "Cái này là tấm lòng của dì mà."

"Nhưng anh chẳng bị gì cả, uống vào có bị tác dụng phụ gì không ạ?" Thời Noãn lo lắng.

Lục Chi Hằng cười, "Nếu không xét đến tác dụng kia thì đây cũng chỉ là đồ ăn mà thôi, không có sao cả."

Nói rồi anh uống sạch canh trong chén.

Thời Noãn đã hoàn thành xong nhiệm vụ Lý Đàn giao, cầm chén nhưng chưa muốn đi, "Em đi rửa mặt, anh nghỉ ngơi sớm một chút nhé."

Lục Chi Hằng níu tay cô, "Tối nay em có đến không?"

Thời Noãn ngẩn ra, sau đó mỉm cười, "Không phải tối qua anh còn nói nếu để mẹ biết chúng ta ngủ cùng thì sẽ không hay sao?"

Lục Chi Hằng bày vẻ nghiêm túc: "Sau đó anh mới thấy em nói đúng. Đến nửa đêm là phòng em rất lạnh, ngủ hai người mới ấm."

Ngưng! Đúng là người đàn ông khẩu phật tâm xà. Thời Noãn khiêu khích, "Vậy để em đi kiếm túi sưởi cho anh, ôm cái đó ngủ sẽ ấm lắm."

Lục Chi Hằng nhìn cô, "Ôm túi sưởi không dễ chịu bằng ôm em."

Thời Noãn nhịn không được mà cười nắc nẻ, "Vậy anh đừng khoá cửa nhé, đợi mẹ ngủ là em chuồn qua liền."

Câu này như thể hai người yêu nhau bí mật hẹn nhau ở rừng cây nhỏ vậy.

Thời Noãn vào phòng Hà San Thi tắm rửa.

Sau khi thoa kem dưỡng xong thì cũng đã là một tiếng sau, cô đoán là mẹ đã ngủ rồi, kết quả là ra khỏi phòng thì thấy Lý Đàn vẫn còn ngồi xem TV!

Lý Đàn thấy cô bước liền ngoái cổ lại, "Mười một giờ rồi con còn đi vòng vòng làm gì, sao không ngủ đi?"

Thời Noãn đành giả đò là đang khát, đi lại bình lọc rót một cốc nước, "Mẹ xem gì thế? Sao mà thức khuya dữ vậy?"

Lý Đàn vừa cắn hạt dưa vừa trả lời: "Mẹ đang xem tập cuối của phim, xem xong mới ngủ."

Thời Noãn hỏi, "Phim này khi nào mới hết vậy mẹ?"

Lý Đàn nhìn đồng hồ treo tường, "Chắc là nửa tiếng nữa."

Thời Noãn đành về phòng nhắn tin báo cho Lục Chi Hằng---

[Mẹ em còn đang xem TV ở phòng khách, nửa tiếng sau em mới qua được. Nếu anh mệt thì cứ ngủ trước đi, gửi anh ngàn cái hôn nồng thắm~]

Anh nhanh chóng nhắn lại: [Anh chờ em qua.]

Hà San Thi tắt đèn đi ngủ, lúc nãy đốt pháo hoa ở dưới nhà nên Thời Noãn có hơi mệt, ngáp mấy cái rồi mắt díp lại hết.

Tới khi tỉnh giấc thì đã hơn mười hai giờ. Cô nhanh chóng ngồi dậy, chuồn lẹ ra khỏi phòng.

Phòng anh cũng tối như mực, không nghe được động tĩnh gì.

Thời Noãn đoán là Lục Chi Hằng đã ngủ nên cũng không gọi anh dậy, cẩn thận xốc chăn lên rồi nhẹ nhàng nằm xuống.

Vừa mới nằm xuống thì Lục Chi Hằng - người được cho là đã ngủ say lại quay sang ôm cô.

Thời Noãn giật nảy mình, suýt thì la lên, may mà đủ lý trí để kiềm lại.

"Em tưởng anh ngủ rồi."

"Có đâu, anh vẫn đang chờ em mà."

Thời Noãn nói xin lỗi, "Vừa nãy em muốn chợp mắt một chút, không ngờ lại ngủ hơn nửa tiếng, để anh phải chờ lâu."

"Không sao." Lục Chi Hằng thì thầm, "Vừa khéo em đã nghỉ ngơi tốt, bây giờ chúng ta có thể thử nghiệm một chút?"

"Thử nghiệm gì ạ?" Thời Noãn ngờ nghệch.

"Thử nghiệm xem chén canh của dì..." Lục Chi Hằng liếm mút vành tai cô, chất giọng trầm thấp vang lên, "Có thật sự hiệu quả không."

Anh hoàn toàn không giống như đang nói đùa. Thời Noãn sửng sốt, sốt sắng nói: "Anh điên rồi sao? Chúng ta đang ở nhà đó!"

Lục Chi Hằng vuốt ve lưng cô, nụ hôn dịu dàng mà nóng bỏng kéo từ vành tai đến đôi môi mềm mại của cô.

Dường như anh đã đoán được trước, đáp, "Đừng sợ, phòng em cách âm rất tốt. Chỉ cần em không rên quá lớn thì sẽ không sao."

Cái chuyện mãnh liệt này anh bảo cô phải kiềm chế sao đây?

Gương mặt Thời Noãn đỏ ửng như người say rượu, khẩn trương đến độ mấy ngón chân đều co hết lại, run run nói, "Chuyện này quá nguy hiểm, nếu bị phát hiện là chúng ta sẽ chết thảm đấy!"

Lục Chi Hằng không nói một lời, chỉ hôn vào những nơi nhạy cảm nhất của cô.

Những ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh như đang đàn một bản nhạc, khiến cô dần động tình phải bật ra những tiếng rên khe khẽ.

Đợi đến khi người cô ướt đẫm mồ hôi và muốn nữa thì anh lại dừng tay!

Thời Noãn đang phiêu bị ngừng đột ngột thì hoang mang mở mắt nhìn anh.

Cô hừ khẽ một tiếng như mèo con vừa dứt sữa, không biết rằng giọng mình lúc này quyến rũ chết người.

Lục Chi Hằng ôm cô, mắt loé lên ý cười, "Anh nghĩ lại thấy em nói rất đúng, nếu bị phát hiện thì sẽ không tốt, nên thôi, chúng ta ngủ đi vậy."

Thời Noãn: "?!"

Đã thế này rồi bảo cô ngủ sao cô ngủ được.

Hai mắt cô ướt sũng, làm nũng với anh, "Lục Chi Hằng..."

"Em không muốn ngủ sao?" Anh biết rõ mà còn hỏi.

"Không đâu mà." Cô lí nhí.

Giọng Lục Chi Hằng khàn đi, cười trêu tức cô, "Nếu không ngủ thì chúng ta làm gì đây hả?"

Thời Noãn mấp máy môi, "Em muốn."

Nhưng vì sợ bị phát hiện nên cô nói thêm, "Chúng ta làm nhẹ nhàng thôi, không gây ồn ào là được mà."

"Được." Anh hứa với cô.

Trong đêm tối, tình cảm mãnh liệt như hoa nở rộ, rực rỡ vô cùng.

Trong phòng tối đen không thấy gì. Cả hai người đều cố gắng kiềm chế, không dám gây ra tiếng động. Lỡ mà có ngâm vài tiếng thì tình huống lập tức trở nên nguy hiểm như giẫm phải vạch ranh giới.

Nóng bỏng nhưng phải dằn lòng, kích thích cộng thêm vui vẻ khiến mọi xúc cảm trên cơ thể được phóng đại tới cực hạn, biến đêm nay trở thành bữa tiệc thịnh soạn.

Một đêm không ngủ.

Lúc kết thúc cô mơ màng nhìn đồng hồ, thấy đã là bốn giờ sáng. Mặt trời nhanh chóng ló dạng khiến Thời Noãn vừa say giấc nồng đã bị gọi dậy.

Sáng hôm sau Thời Noãn ngồi tại bàn ăn với cặp mắt gấu trúc, lưng eo nhức mỏi, ngáp liên tục.

Lý Đàn mang bữa sáng lên, thấy vẻ mặt ngái ngủ của cô thì trách móc: "Tối hôm qua con lại lướt điện thoại tới khuya phải không? Cứ ỷ mình còn trẻ không quan tâm tới sức khoẻ đi rồi về già mới biết hậu quả nhé!"

"Lúc trước mẹ gửi mấy mẩu tin qua con có đọc không hả? Có biết bao nhiêu người trẻ tuổi chết vì thức khuya, bài học xương máu ngay trước mắt đó mà sao con còn dám thức tiếp vậy, lướt điện thoại vui tới vậy sao?"

Thời Noãn ấm ức đáp: "Con sai rồi mẹ ơi, sau này con không thức khuya nữa đâu."

Nghe thấy lời hứa của cô, Lý Đàn lại nói tiếp, "Biết sai là tốt, con phải học tập Chi Hằng đi kìa. Cậu ấy làm việc và nghỉ ngơi rất có giờ giấc, tối qua chưa tới mười một giờ là đã tắt đèn đi ngủ. Con có thấy sáng nay trông cậu ấy tươi tắn hơn con không!"

Lý Đàn nhìn Lục Chi Hằng, nói thêm, "Chi Hằng, bình thường dì không ở bên nó, con nhớ nhắc nhở nó chút, đừng để con bé ngã bệnh nhé."

Lục Chi Hằng lập tức đáp: "Dạ, con biết rồi thưa dì."

"Mẹ, mẹ ngồi xuống ăn cơm luôn đi." Thời Noãn cười gượng, quay lại trừng mắt nhìn Lục Chi Hằng.

Cơm nước xong xuôi, Thời Noãn phụ mẹ rửa chén trong bếp.

Lý Đàn hạ thấp giọng hỏi cô, "Tối qua Chi Hằng có uống chén canh mẹ đưa không? Thằng bé nhận xét thế nào?"

Thời Noãn trả lời: "Anh ấy có uống ạ, mùi vị thì...anh ấy bảo cũng ngon."

Lý Đàn gật đầu, hài lòng mỉm cười, "Mẹ biết rồi. Chuyện ở đây cứ để mẹ làm, con ra chơi với Chi Hằng đi."

Thời Noãn quay đi, thấy có con ba ba ở trong chậu thì thuận miệng hỏi, "Trong nhà mình đâu có ai thích ăn ba ba đâu mẹ?"

"Mẹ hầm cho Chi Hằng." Lý Đàn đeo găng tay vào, mở vòi nước rửa chén.

"Một chén cật heo sao mà đủ để bồi bổ cho cậu áy, mẹ đã chuẩn bị sẵn thực đơn cho mười mấy ngày sau rồi. Nhân dịp này có cậu ấy ở nhà mình thì mẹ làm cho cậu ấy ăn."

Thời Noãn vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng không dám nói thật, chỉ có thể khéo léo khuyên can: "Mẹ không cần phải bồi bổ cho anh ấy đâu, mỗi ngày phải làm như vậy thì mẹ sẽ vất vả lắm đó! Đáng ra bây giờ mẹ phải đi ra quảng trường nhảy với mấy dì ở lầu dưới mới đúng."

Lý Đàn thở dài, mặt buồn rầu: "Không phải là vì muốn tốt cho con sao. Nếu như không chăm sóc tốt cho thân thể nó thì sau này chỉ khổ cho con thôi."

"Mẹ, thật ra..." Trong lòng Thời Noãn rối bời, không biết nên tháo bỏ khúc mắc này như thế nào.

Lý Đàn thấy cô đứng ngây ra ở đấy thì đẩy cô ra ngoài, "Trong đây nhỏ lắm, con đừng có đứng chắn đường như vậy. Noãn Noãn à, bây giờ con còn nhỏ, có một số chuyện con không biết cũng không sao, sau này chắc chắn con sẽ hiểu nỗi lòng của mẹ."

Thời Noãn bị giam ngoài cửa khóc không ra nước mắt.

Tối qua cô đã chịu không nổi rồi, còn bồi bổ cho anh nữa thì cô biết làm sao đây?!
Bình Luận (0)
Comment