Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh

Chương 72

Tâm trạng vui vẻ cộng thêm được chăm sóc tốt nên Thời Noãn phục hồi nhanh chóng.

Nhưng dù sao cũng bị thương đầu, sợ có di chứng nên cô đành phải ở lại bệnh viện, kiểm tra sức khoẻ mỗi ngày.

Lục Chi Hằng bên cạnh cô như hình với bóng. Tất cả các loại giấy tờ công việc, tài liệu họp, máy tính lẫn máy giặt đều được anh mang đến, giống như muốn ở lại phòng bệnh cùng cô vậy.

Buổi chiều anh họp video với mấy cấp dưới. Đang nói thì anh nhìn qua phía cô, cau mày, "Nghỉ giữa giờ hai phút."

Sau đó anh đứng dậy, đi lại cạnh cô giành lấy ly kem, giọng nói tuy dịu dàng nhưng không thể làm trái lời, "Em hứa với anh chỉ mười ngụm, không được chơi xấu."

Thời Noãn ngồi trên giường, cây ngay không sợ chết đứng mà giải thích, "Em mới ăn được bảy ngụm thôi, chưa được mười nữa mà."

Lục Chi Hằng nhìn cô, chậm rãi nói ra, "Nhưng anh thấy vừa rồi em ăn rất nhiều, cho nên bảy ngụm của em bằng với mười ngụm của anh."

"..." Có người nói chuyện phi lý tới vậy sao?!

Thời Noãn tủi thân bĩu môi, không phục nhìn anh.

Lục Chi Hằng cười, xoa đầu cô như đang vuốt lông cô mèo nhỏ.

"Ngoan nào. Đợi em xuất viện rồi anh sẽ mua thêm. Bây giờ người em yếu, ăn đồ lạnh sẽ không tốt cho sức khoẻ."

Anh vì nghĩ cho sức khoẻ của cô nên dùng cách dỗ như dỗ con nít, quan trọng là anh còn đang họp nên có nhiều người có thể nghe được!

Vì có nhiều nhân tố ảnh hưởng nên Thời Noãn cũng không muốn gây rối nữa. Nhưng trước đây vì sợ béo nên đã lâu chưa được ăn kem

Lần này năn nỉ dữ lắm anh mới mua cho, còn là vị dâu cô thích nhất.

"Nhưng mà..." Thời Noãn tội nghiệp nhìn que kem trong tay anh, "Còn nhiều như vậy mà anh vứt thì phí lắm. Chúng ta phải biết tiết kiệm từ cái nhỏ nhất!"

Lục Chi Hằng nhấp môi, "Em yên tâm, anh sẽ không lãng phí đâu."

Thời Noãn trừng mắt nhìn anh cắn một miếng lớn, sau đó tàn nhẫn bỏ cô lại, đi tới ngồi họp trước máy tính.

Khốn khiếp! Rõ là không thích đồ ngọt mà còn giành với cô.

Thời Noãn thương tâm ngả người xuống. Cô mở điện thoại lên, đeo tai nghe lên xem "Tom and Jerry".

Lục Chi Hằng quay lại máy tính. Anh mặc đồ Tây, tay cầm theo que kem màu hồng đã ăn được một nửa, trông vô cùng đối lập.

"Tiếp tục đi." Mặt anh nghiêm túc, không nhiều lời.

Cấp dưới sửng sốt thật lâu rồi lắp bắp báo cáo tiếp các hạng mục.

Đi họp cũng bị ăn cẩu lương. Đúng là không thể trêu vào.

_____

Cô nằm viện thêm mấy ngày, sau khi được bác sĩ xác nhận là không có gì đáng ngại là hai người lập tức thu dọn đồ đạc, chuyển về nhà.

Mặc dù điều kiện phòng bệnh VIP rất tốt nhưng cuối cùng vẫn không thấy dễ chịu như ở nhà.

Đêm đó về nhà, cô được Lục Chi Hằng giúp đỡ trong việc tắm rửa.

Khi ở bệnh viện, cô được hộ lý tắm giúp nên đây là lần đầu tiên Lục Chi Hằng nhìn thấy được toàn bộ vết thương của cô.

Thật ra anh đã sớm biết được ngã từ trên cao xuống sẽ không bị thương nhẹ.

Nhưng tưởng tượng và thấy tận mắt mang lại cảm giác vô cùng khác nhau, cái sau khiến anh thấy nghẹn lòng nhiều hơn.

Da cô vốn trắng mịn như đậu hũ mới ra lò. Vậy mà lúc này đây, dọc sau lưng, tay, đùi, mắt cá chân đều là những vết máu bầm.

Mọi khi anh đều sợ làm đau cô nên chẳng dám ôm cô mạnh hơn một chút.

"Không sao đâu. Anh đừng lo nữa." Thời Noãn thấy anh sầm mặt, biết trong lòng anh nghĩ gì.

Trước đây cô không cho anh giúp là vì sợ anh thấy sẽ đau lòng. Bây giờ đã đỡ hơn lúc đầu nhiều rồi.

Lúc đó cô tím xanh cả người. Khi cởi quần áo ra, hộ lí nhìn thấy cũng sợ hãi la lên.

Thời Noãn cười, giải thích với anh: "Mấy cái vết này trông đáng sợ vậy thôi chứ không đâu chút nào cả."

"Anh cũng biết da em mỏng mà, đụng cái gì cũng bị bầm."

Lục Chi Hằng chỉ "Ừ" một tiếng, không nhìn cô, cúi đầu ấn sữa tắm ra tay.

Dù có tin hay không tin thì anh vẫn tắm cho cô hết sức cẩn thận. Động tác dịu dàng như thể đang nắm trong tay vật báu mong manh dễ vỡ.

Giường ở nhà vô cùng êm ái. Lục Chi Hằng vừa ôm cô vào là Thời Noãn lập tức cảm thấy thân quen.

Vừa ngã đầu vào gối cô đã ngủ ngay lập tức, chất lượng giấc ngủ tốt hơn so với khi còn ở bệnh viện.

Lục Chi Hằng rửa mặt sơ, tắt đèn sau đó rón rén vén chăn chui vào.

Trong đêm tối, người con gái quay lại đối diện với anh, tay vòng qua người anh theo thói quen.

Sau đó, cô cười ngọt ngào, thoả mãn nói mớ một câu, "Thật tốt khi được về nhà."

Lục Chi Hằng đắp lại chăn, ôm cô sát vào lòng, cười dịu dàng: "Không phải tốt khi được về nhà, mà là vì nhà có Noãn Noãn nên mới tốt."

_____

Đúng bảy giờ sáng hôm sau Lục Chi Hằng thức giấc. Nhưng vì không muốn làm người trong lòng tỉnh dậy nên anh vẫn nằm im một tư thế.

Anh với tay lấy điện thoại ở bên cạnh, xem mấy tin tức quan trọng. Vừa đúng lúc tắt máy thì trên Weibo xuất hiện tin mới---

"Chuyện tình cảm của Thời Noãn đã được tiết lộ. Người đàn ông thần bí nhiều lần mang hoa tươi đi thăm bệnh."

Bên dưới tựa đề là một vài bức ảnh hơi nhoè, chụp một bóng lưng.

Lục Chi Hằng thấy vậy vô cùng vui vẻ. Nhớ tới lúc trước anh khổ cực muốn công khai quan hệ của họ nhưng chẳng thành, lần này thì lại dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà nhìn kỹ một lúc thì Lục Chi Hằng nhíu chặt mày.

Tên đàn ông trong ảnh có phải anh đâu? Rõ ràng là Cố Hoài!

Một ngày hai mươi bốn tiếng thì hết hai mươi ba tiếng anh ở bệnh viện, vậy mà mấy tên chó săn kia không thèm chụp. Cố Hoài mang hoa đến chưa được ba lần thì lại chụp tới tấp.

Mắt nhìn của bọn phóng viên này bị sao thế? Có thể đừng loạn như vậy mà hãy tỏ vẻ chuyện lên có được không?

Đọc mấy cái bình luận ở dưới càng tức hơn---

"Mặc dù trước mắt chưa biết đối tượng hẹn hò của Noãn Noãn là ai, nhưng em biết đàn ông mà chị nhìn trúng sẽ không thua kém mấy. Rưng rưng nước mắt chúc chị hạnh phúc 99(*) [che mặt]"

(*) 99: nghĩa là vĩnh cửu.

[Chị gái vẫn luôn kín tiếng trong giới giải trí. Chúc hai người hạnh phúc nhé [hoa hồng] [hoa hồng]"

"Mặc dù không thể nhìn rõ diện mạo của anh ấy qua tấm ảnh nhưng cũng có đại khái rút ra được là đối phương cao khoảng 1m85, kết hợp với phong cách quần áo cũng như khí chất của anh ấy...Chẳng lẽ chỉ có mình tôi thấy có khả năng người đó là Cố Hoài - tổng giám đốc của Tinh Hãn sao? [lâm vào trầm tư.jpg]"

"Đồng ý với lầu trên. Tôi nhớ hình như bộ phim cổ trang đầu tiên của Thời Noãn được Cố Hoài đầu tư. Chẳng lẽ vì thế mà họ quen biết rồi hẹn hò à? [vỗ tay] [vỗ tay]"

"Cho mấy người xem một bức chính diện của Cố tổng nè. Rất đẹp, sao mà mấy tiểu thịt tươi đang nổi có thể so sánh với anh ấy được. Noãn Noãn nhà ta hẹn hò với anh ấy đúng là xứng đôi."

Thấy dòng bình luận bắt đầu lệch hướng, Lục Chi Hằng nhanh tay gõ chữ bình luận.

"Đây là bạn gái của tôi, xin hãy xoá cái tin đồn nhảm này, nếu không thì tối nay luật sư của tôi sẽ gửi đơn kiện đến các người."

Ấn gửi chưa đến ba giây thì đã bị một chuỗi bình luận "Chúc hạnh phúc bền lâu" ồ ạt tràn xuống làm nó bốc hơi.

Lục Chi Hằng: "..."

Vì trước đây anh không dùng Weibo nên chưa có xác nhận danh tính nên đa số mọi người không biết anh là ai.

Anh lại nhẫn nại gửi tiếp mấy cái nữa. Rốt cuộc cũng được chú ý, có điều lần này người ta trả lời là---

"Trời sáng rồi, anh trai tỉnh lại đi, đừng có mơ mộng nữa!!!"

"Tuổi trẻ thật tốt khi có thể mơ mộng. Tôi vẫn thường ảo tưởng rằng Aragaki Yui(*) là vợ của tôi đó, hí hí."

(*) Aragaki Yui là một thần tượng, diễn viên, ca sĩ, người mẫu Nhật Bản. Với vẻ đẹp của mình, cô là một trong những thần tượng được yêu thích nhất tại Nhật Bản.

"Hahaha, tui rất thích xem dân mạng nói điêu nói xàm."

Lục Chi Hằng trầm tư, hiểu được tranh luận với mấy người này cũng như không nên không thèm phí thời gian ở đây nữa, tự mình làm sáng tỏ mọi chuyện.

Nhưng vấn đề lớn nhất là làm sao để mọi người thấy được Weibo của anh đăng tin.

Sau đó, anh gửi năm chữ vào nhóm chat công ty: [Có chuyện cần giúp đỡ.]

Thời Noãn ngủ một giấc, tỉnh dậy thấy Lục Chi Hằng đang chăm chú xem điện thoại.

Thấy cô tỉnh, anh nói cho cô biết, "Em ở trên hot search nè."

Thời Noãn không còn mơ màng, choáng ngợp, "Sao vậy anh?"

Lục Chi Hằng đáp: "Có phóng viên chụp hình Cố Hoài đến bệnh viện thăm em, hiểu lầm là bạn trai em."

"Hả?!" Thời Noãn nhổm dậy tìm điện thoại. Cô mở nguồn, dở khóc dở cười, "Chuyện gì đây trời? Em phải đính chính lại mới được!"

"Không cần." Lục Chi Hằng cười, "Anh đã nói rõ cho họ biết rồi."

"Anh nói gì vậy?" Cô hỏi.

"Em tự xem đi. Anh đi làm bữa sáng cho." Anh nói rồi xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.

Điện thoại cuối cùng cũng sáng. Có vài cuộc gọi nhỡ nhưng Thời Noãn không để ý, chỉ vội mở Weibo lên xem hot search.

Cô và Lục Chi Hằng quả nhiên dắt tay nhau leo lên top 1 hot search, thêm vào đó vị trí thứ hai là: Nhận thưởng Lục Chi Hằng.

Thời Noãn: "???" Cái quỷ gì đây?

Cô bấm vào, chỉ thấy anh đăng lên Weibo một tấm ảnh chụp chung của họ. Có điều cách hành văn có vẻ như không liên quan gì đến công bố chuyện tình cảm.

Anh tổ chức một hoạt động rút thưởng lớn.

Lục Chi Hằng v: Chia sẻ tin này kèm theo một câu chúc phúc. Tối mai sẽ rút thăm chọn ra tám mươi tám người may mắn. Mỗi người nhận một chiếc iPhone XS Max @Xổ số Weibo.

Bên dưới còn có nhiều người bình luận thêm giải thưởng--

Cố Hoài v: Ngủ dậy thấy hot search muốn hú tim. Tôi chỉ đi thăm bệnh mà thôi!! Mấy người đừng có làm lớn chuyện, có biết mém chút là tôi bị đập tơi bời rồi không?! Không cần nói nhiều, cứ chia sẻ tin này, tôi sẽ chọn ra một trăm người, mỗi người được một vạn.

Hoắc Minh v: Hahahaha, tôi cũng đến giúp một tay đây. Treo thưởng một chiếc BMW nhé.

Tiếp đó, tất cả những công ty dưới trướng Lục Chi Hằng đều tiếp thêm giải thưởng.

Lúc Thời Noãn vào xem thì lượt chia sẻ là chín mươi vạn, bây giờ xem lại thì đã vượt qua con số một trăm vạn, tất cả đều chúc phúc cho họ.

Cô cũng để lại một bình luận.

Thời Noãn v: Sao không nói trước với em, để em nhận được bất ngờ lớn như vậy // Lục Chi Hằng v: Chia sẻ tin này kèm theo một câu chúc phúc. Tối mai sẽ rút thăm chọn ra tám mươi tám người may mắn. Mỗi người nhận một chiếc iPhone XS Max @Xổ số Weibo.

Không lâu sau, điện thoại báo một tiếng, cô thấy Lục Chi Hằng đã trả lời bình luận của cô: Chúc mừng cô gái đã trúng thưởng. Em nhận được quyền sử dụng anh vĩnh viễn.

Mấy dân mạng nãy giờ đang ăn dưa bèn lau miệng: Cẩu lương này chất lượng thật! Người có tiền yêu nhau đúng là khiến cho người ta gato quá đi thôi.

Đồng thời họ cũng không quên cầm điện thoại lên, chia sẻ không ngừng tay.
Bình Luận (0)
Comment