Nụ Hôn Ngọt Ngào - Ngân Bát

Chương 77

Châu Chi Mai cuối cùng cũng nhận ra Heveto đúng là cao thủ trong việc giả vờ đáng thương. Càng là gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, thì sự đối lập càng khiến người ta khó lòng làm ngơ.

Cô đang định giãy ra thì anh lại khẽ rít một tiếng vì đau.

Đôi mày tuấn tú của Heveto khẽ chau lại, ánh mắt sâu thẳm không rời khỏi Châu Chi Mai lấy một giây. Giống như một chú chó lớn tội nghiệp bị bắt nạt ngoài kia, đang tìm về bên chủ nhân để mong được vỗ về an ủi.

Mà oái oăm thay, Châu Chi Mai lại chẳng thể dửng dưng quay mặt làm ngơ.

Cô lập tức dừng giãy giụa dù biết rõ anh đang cố tình, tất nhiên cô vẫn lườm anh một cái.

“Anh biết em đang giận gì không?”

Heveto gật đầu, thái độ nhận lỗi vô cùng nghiêm túc.

“Nếu còn lần sau, em sẽ mặc kệ anh đấy.” Cô cũng là kiểu người ngoài cứng trong mềm điển hình.

Vết thương của Heveto nằm ở bả vai trái, nếu lệch thêm một chút nữa, viên đạn có lẽ đã xuyên vào tim.

Châu Chi Mai không phải không nhìn thấy điều đó.

Lớp băng gạc trắng đang thấm dần máu đỏ, cơn đau của anh là thật. Cô cũng tận mắt chứng kiến Hansen lấy viên đạn nhuộm máu ra khỏi cơ thể anh.

Châu Chi Mai khẽ thở dài.

Vết thương nằm trên người Heveto, nhưng nơi ngực trái của cô dường như bị hàng ngàn dây leo đầy gai quấn chặt, nghẹn thở không thể giãy thoát.

Cô nhíu nhẹ mày, dùng đầu ngón tay khẽ chạm lên lớp băng gạc của anh.

Ở vị trí tương tự, trên bả vai cô từng có một vết thương. Hơn hai năm đã trôi qua, khiến cô gần như quên mất sự tồn tại của vết sẹo đó. Thế nhưng anh luôn như mang nỗi lưu luyến đặc biệt, lần nào cũng dùng môi hôn lên vết sẹo ấy, dùng đầu lưỡi m.ơn t.rớn.

Nơi đó đã trở thành điểm nhạy cảm lạ kỳ của cô, chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ khiến cô rung động mãnh liệt.

Theo từng cái chạm nhẹ của cô, hơi thở của anh dần trở nên nặng nề hơn.

“Thật sự rất đau sao? Em gọi bác sĩ Hansen đến xem nhé?” Châu Chi Mai vừa nói vừa đưa tay định nhấn chuông gọi.

Heveto liền nắm lấy tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay mình.

Bàn tay rộng lớn ấm áp ấy bao phủ hoàn toàn tay cô, chặt chẽ như không cho một khe hở nào. Điều đó khiến Châu Chi Mai bất giác nhớ đến khoảnh khắc khi anh hoàn toàn hôn mê, tay rũ xuống không còn chút sức lực. Dù cô có gắng quấn lấy thế nào thì anh cũng không phản hồi.

Khi ấy bàn tay anh đầy máu, khiến cả tay cô cũng nhuộm đỏ.

Cô đã mất rất lâu mới rửa sạch hết máu trên tay cả hai. Mà lúc đó cô chỉ nằm yên trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, lặng lẽ như thể đang chìm vào giấc ngủ sâu không tỉnh.

Trong căn phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng rơi của chiếc kim tiêm, Châu Chi Mai chỉ còn nghe thấy tiếng máy móc y tế và hơi thở của chính mình. Rõ ràng Heveto đang ở ngay trước mắt cô, cô có thể nhìn thấy, chạm vào, nhưng lại cảm thấy anh ở cách mình một khoảng xa xôi chưa từng có.

Thời gian như ngưng đọng lại nơi khoảnh khắc ấy, dài vô tận.

Châu Chi Mai lần đầu nghiêm túc đối diện với hai chữ “cái chết”.

Cảm giác cô độc trống trải ấy như làn sương vô hình phủ khắp không gian nhỏ bé, khiến cô gần như nghẹt thở. Bỗng dưng, cô nhớ đến câu hỏi kỳ lạ mà Heveto từng hỏi hôm nào, “Nếu anh chết, em có nhớ anh không?”

Và cô đã trả lời ra sao?

Cô nói sẽ tìm một người đàn ông khác, người đó chắc chắn sẽ đẹp trai hơn anh, tính tình cũng tốt hơn anh, sẽ không phát điên vô cớ như anh.

Thế nhưng sự thật là, cô chẳng thể buông bỏ anh.

Người đàn ông này dù mang đầy tai tiếng, ngạo mạn đến cực điểm, nhưng lại có một sự tồn tại không thể thay thế, khiến cô chẳng thể nào quên được.

Nếu như tình yêu của những người bình thường là những ngày nắng ấm nhẹ nhàng, thì tình yêu của anh chính là thanh dao sắc bén, từng nhát từng nhát cứa vào trái tim cô, dù vết thương có lành lại, vẫn để lại sẹo.

Điều duy nhất mà Châu Chi Mai chắc chắn là bản thân cô sắp bị Heveto hành hạ đến phát điên.

Cảm giác này, cô không muốn trải qua lần thứ hai nữa.

Giờ đây Heveto lại như một đứa trẻ không chịu nghe lời, cố chấp nắm chặt tay cô.

Thật khiến người ta vừa tức vừa buồn cười.

Châu Chi Mai không vùng vẫy nữa, lại liếc anh một cái.

Đầu ngón tay Heveto nhẹ nhàng vu.ốt ve bàn tay cô, giọng nói khàn khàn trầm ấm: “Đau… nhưng Hansen đến cũng vô ích, anh chỉ cần em.”

“Em đâu phải bác sĩ, anh muốn em làm gì?”

“Có lẽ… em có thể ôm anh một cái.”

“Không đời nào.”

“Chi Chi…”

Trái tim vừa bị đóng băng vì giận dỗi của Châu Chi Mai dường như mềm nhũn chỉ trong khoảnh khắc. Cô bước lại gần Heveto, theo thói quen vòng tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào lồng ng.ực anh, khẽ cọ nhẹ.

Lúc này cô không muốn nói gì, càng không muốn tranh cãi với anh.

Mái tóc dài mềm mại của cô khẽ quét qua ngực Heveto, đem đến từng đợt tê dại ngưa ngứa đến khó nhịn.

Heveto cúi đầu, dùng phần cằm góc cạnh chạm nhẹ vào mái tóc Châu Chi Mai, giống như một con mãnh thú dữ tợn đang cố nén bản năng, nhẹ nhàng an ủi con mồi yêu dấu.

Trong không gian yên tĩnh ấy, cả hai không ai lên tiếng suốt mấy phút liền.

Nhưng lần này, Châu Chi Mai lại cảm thấy như thể sương mù đã được xé toạc, lòng dạ bỗng chốc yên ổn trở lại. Cô nghe thấy hơi thở đều đặn của Heveto, tiếng tim đập mạnh mẽ, cả hơi ấm nóng rực từ cơ thể và nhịp thở của anh.

Anh vẫn còn sống… như thế là đủ rồi.

Châu Chi Mai ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt vẫn còn vương chút không vui, dường như chợt nhớ ra điều gì, liền chất vấn người trước mặt: “Nói đi, tiếp theo anh còn định làm chuyện điên rồ gì nữa?”

Heveto nhìn sâu vào mắt cô: “Nếu anh muốn cưới em, thì có được xem là kế hoạch điên rồ không?”

Châu Chi Mai lập tức tỉnh táo, hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ: “Anh nằm mơ đi!”

Thực ra, ý định kết hôn đã lởn vởn trong đầu Heveto không chỉ một ngày hai ngày.

Chỉ là lúc này đây, anh càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng mình.

Còn với Châu Chi Mai, cô chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.

Với kế hoạch của Heveto, Châu Chi Mai chỉ có thể nói đúng là điên thật.

Thời buổi này, ai mà dám lấy chồng chứ?

Chẳng phải là tự đẩy mình vào hố lửa hay sao?

Sống yên ổn chẳng tốt hơn à?

“Chi Chi, anh…”

Heveto định nói thêm gì đó, nhưng bị Châu Chi Mai đưa tay bịt miệng lại: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, em đi lấy chút gì cho anh ăn.”

Cả hai đến giờ vẫn chưa ăn tối.

Bây giờ là mấy giờ rồi chứ?

Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, bụng Châu Chi Mai đã sớm réo cồn cào vì đói.

Heveto cũng là người bằng xương bằng thịt, vừa trải qua một phen thế này, cần phải nhanh chóng bổ sung thể lực và dinh dưỡng.

Không lâu sau, Châu Chi Mai giúp Heveto mặc vào bộ đồ bệnh nhân, nhìn anh lúc này cô không nhịn được mà phì cười.

Có lẽ vì bị thương, Heveto trông vô hại đến bất ngờ. Trên cánh tay anh vẫn còn kim truyền dịch, thuốc kháng viêm đang nhỏ giọt. Giống như một con dã thú to lớn bị xích lại, ít nhất trong chốc lát chẳng thể vùng vẫy được.

Vừa mới phẫu thuật xong, việc ăn uống cũng phải thanh đạm. Mà vốn dĩ đồ ăn của người da trắng đã không ngon, đúng là làm khó người ta thật.

May mà Châu Chi Mai không bị thương, có thể ăn uống thoải mái đủ thứ.

Thế nên bữa ăn tiếp theo, đúng là vừa mệt vừa buồn cười.

Heveto thuận tay trái, mà vết thương lại nằm đúng bên vai trái, anh liền nhân cơ hội này giả vờ đáng thương, bắt đầu cuộc sống cơm dâng đến miệng, áo mặc tận tay.

Trước đồ ăn ngon, tâm trạng của Châu Chi Mai cũng tốt hơn nên không buồn so đo với anh. Cô dùng nĩa xiên trái cây và rau củ đưa đến miệng anh, nhưng Heveto lại lắc đầu, tỏ ý không muốn ăn.

Châu Chi Mai liền nghiêm mặt lại: “Không được kén ăn, em bảo ăn là phải ăn.”

Trông cô có vẻ dữ dằn, như con hổ giấy, nhưng lại trị được anh ngoan ngoãn nghe lời.

Heveto ăn từng miếng một mà chẳng biết mùi vị gì, đôi mắt không rời khỏi Châu Chi Mai. Ánh nhìn anh tràn ngập dịu dàng và lưu luyến, trông hạnh phúc đến lạ thường.

Khi hai người đã thật sự nhận rõ tình cảm của nhau, trái tim luôn treo lơ lửng của Heveto dường như cuối cùng cũng được đặt xuống đất. Anh không còn che giấu hay dò xét gì nữa, trong mắt cô, anh buông bỏ tất cả những góc cạnh cứng rắn, như một lớp vỏ giáp vừa rơi xuống, là một phiên bản hoàn toàn mới và cũng là hình ảnh chân thật nhất của anh.

“Này!” Châu Chi Mai giật tay lại như bị điện giật, “Không được li.ếm tay em!”

Heveto chớp mắt một cách vô tội, hàng mi dài khẽ lay động: “Trên tay em có sốt cà chua.”

“Đừng kiếm cớ.”

Cô còn không hiểu anh sao?

Ánh mắt hắn nhìn cô cứ như thể một cái lưỡi ướt mềm, chỉ hận không thể từ đầu đến chân mà li.ếm sạch cô một lượt.

Châu Chi Mai thuận tay dùng ngón tay vừa bị Heveto li.ếm véo má anh một cái: “Ngoan ngoãn ăn cho đàng hoàng đi.”

Heveto ngoan ngoãn nuốt xuống những món ăn khó trôi kia.

Có lẽ vì thời gian trước sống ở Trung Quốc quá lâu, vị giác của anh đã bị chinh phục bởi những món ăn đậm đà đầy màu sắc nên giờ đây bất chợt phát hiện đồ ăn kiểu phương Tây thật quá dở. Không trách được, anh bắt đầu hơi kén chọn. Vì vậy cũng dễ thấy anh đã gầy đi trông thấy trong khoảng thời gian gần đây.

Dưới sự ép buộc của Châu Chi Mai, Heveto đành phải ăn hết chỗ thức ăn đó.

Châu Chi Mai cũng hiểu hương vị của mấy món này chẳng ngon lành gì, nhưng giờ đã khuya, chẳng tiện làm gì khác, đành để anh tạm chịu thiệt vậy.

“Ăn chút tráng miệng nhé?” Cô dùng thìa múc một ít kem mình vừa ăn, đưa tới sát môi anh.

Heveto ngoan ngoãn nếm thử một miếng, nhưng nhìn vẻ mặt anh thì rõ ràng cũng không thích mấy.

Vốn dĩ anh chẳng mê gì đồ ngọt, ngoại trừ vị ngọt từ môi cô.

“Ngày mai em sẽ nấu cho anh vài món bổ dưỡng.” Châu Chi Mai đầy hứng khởi, cảm thấy tay nghề nấu nướng của mình hiện giờ cũng không tệ.

“Bổ dưỡng?” Heveto hơi nhướng mày, ánh mắt dần trở nên thâm sâu khó lường. Anh dùng tay phải chưa bị thương nắm lấy cổ tay cô, không chờ đợi gì mà kéo cô vào lòng, “Em chắc là… còn muốn anh ‘bổ’ thêm?”

Châu Chi Mai ngã vào người Heveto, gần như ngay lập tức cảm nhận được điều đó.

Mặt cô đỏ bừng, suýt nữa thì mắng hắn là đồ cầm thú.

Chuyện này cũng có cảm giác được sao?

“Heveto, anh vừa mới phẫu thuật xong, cần nghỉ ngơi cho đàng hoàng.” Châu Chi Mai nghiêm túc cảnh báo, ngón tay còn chỉ vào ngực hắn, trông vô cùng đứng đắn.

Thật ra lúc đầu Heveto cũng chẳng có ý định làm gì cả, nhưng nghe cô nói thế lại bỗng nổi lên h.am m.uốn làm một chuyện gì đó.

“Này! Tay anh đàng hoàng lại đi!” Châu Chi Mai dựa vào người Heveto, không dám giãy mạnh, sợ làm đau vết thương của hắn.

“Thế nào là đàng hoàng?”

“Nơi nào không nên sờ thì đừng sờ.”

“Nơi nào là không nên sờ?”

Heveto gần như vùi gương mặt điêu khắc của mình vào người cô, mùi hương mềm mại thơm tho ấy còn dễ chịu hơn hàng ngàn lần so với những món ăn nhạt nhẽo kia.Anh mở miệng định hái lấy trái dâu chín mọng. Thực tế thì anh cũng đã làm vậy, chỉ là cách một lớp vải, khiến cho mùi vị càng thêm mơ hồ.

“Khụ khụ…” Hansen không biết đã đứng ngoài cửa phòng bệnh nhìn cảnh tượng này bao lâu, cuối cùng cũng khẽ hắng giọng, nhắc nhở cặp đôi đang quấn lấy nhau trong ngọt ngào.

Châu Chi Mai giật nảy mình như chiếc lò xo, lập tức đẩy Heveto ra.

“Á…—”

Vô tình làm động tới vết thương của anh.

Còn Heveto thì vẫn mặt dày như thường, còn khẽ mím môi như vẫn còn dư vị chưa tận hưởng hết.

Hansen vừa đi vào vừa cười như kẻ xem trò vui: “Không sao đâu, cậu ta chết không nổi đâu.”

Hai má Châu Chi Mai nóng bừng, theo phản xạ liền chỉnh lại quần áo, xấu hổ dùng lòng bàn tay xoa nhẹ mặt mình, rồi khẽ cười ngại ngùng với Hansen.

Ánh mắt Hansen nhìn cô như thể một người cha già nhìn con gái yêu quý, biết cô thẹn thùng nên không trêu thêm nữa.

“Heveto, thật tiếc. Viên đạn mà lệch thêm chút nữa, có lẽ cậu đã được xuống địa ngục làm ác quỷ rồi.” Hansen lần này chỉ đến kiểm tra định kỳ, ông quá hiểu cơ thể của Heveto, tên này khỏe như trâu sắt, vết thương ở vai chẳng nhằm nhò gì.

Heveto đang trong tâm trạng tốt, hiếm hoi không đấu võ mồm với Hansen: “Khi nào tôi có thể xuất viện?”

Hắn vốn chẳng ưa mùi thuốc trong bệnh viện, càng không muốn nằm trong căn phòng bệnh chật chội này lâu thêm nữa.

Nếu có thể, anh muốn ôm Châu Chi Mai nằm trên chiếc giường lớn mềm mại ngay bây giờ.

Hansen đáp: “Còn phải theo dõi thêm hai ngày nữa.”

Heveto dứt khoát không đồng ý: “Không cần đâu, tối nay tôi sẽ rời khỏi đây.”

Hansen đảo mắt, lười tranh luận vô ích với Heveto. Ông quay sang nhìn Châu Chi Mai, vẻ mặt bất lực như muốn nói: Cô nhìn cậu ta xem!

Châu Chi Mai nhận ra ánh mắt ra hiệu của Hansen, lập tức trừng mắt nhìn Heveto: “Anh ngoan ngoãn ở lại đây, bác sĩ Hansen nói sao thì cứ làm vậy.”

Hansen hài lòng gật gù.

Heveto chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh lườm Hansen một cái, không nói thêm lời nào.

Hansen lúc này coi như đã hiểu ai mới thật sự “trị” được Heveto.

Ông cười như thể muốn đổ thêm dầu vào lửa, nhìn sang Châu Chi Mai: “Bunny nhỏ, cô xem cậu ta còn dám lườm tôi kìa.”

Trời đã về khuya.

Sau khi Hansen rời khỏi phòng bệnh, Châu Chi Mai bắt đầu dọn dẹp những túi rác từ bữa ăn lúc nãy. Cô hành động nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã dọn sạch sẽ. Khi quay người lại, ánh mắt cô vô tình chạm phải ánh nhìn của Heveto.

Từ cái nhìn mơ hồ sâu xa ấy của Heveto, Châu Chi Mai dường như đã đọc ra điều gì đó.

“Cần em giúp không?” Cô khẽ nhướng mày hỏi.

Ngón tay thon dài của Heveto đang nhẹ nhàng gõ nhịp trên tấm ga trải giường, giọng nói cất lên chậm rãi.

Châu Chi Mai hiểu ý, cô bước đến chuẩn bị đỡ anh dậy.

Thế nhưng khi Heveto thực sự đứng lên, cô mới nhận ra mình thấp hơn anh cả một cái đầu. Dáng người mảnh khảnh của cô trông thật yếu ớt, chẳng thể đỡ được anh.

May mắn là vết thương của anh chỉ ở vai, không ảnh hưởng đến việc đi lại.

“Ờm… còn cần em giúp gì nữa không?” Châu Chi Mai đứng ở cửa phòng tắm, thoáng chút lúng túng.

Trái lại, Heveto lại lộ ra vẻ lười biếng uể oải, nghiêng đầu nhìn cô: “Cần.”

Châu Chi Mai lập tức đầy dấu hỏi trong đầu.

Cần cô làm gì chứ?

Chẳng lẽ… còn muốn cô đỡ “nó” sao?

“Heveto, anh chắc chứ?”

“Chắc.”

Thôi thì… cũng đâu phải chưa từng thấy, có gì mà ngại.

Mặt Châu Chi Mai đỏ bừng, cô cúi đầu, vươn tay nắm lấy nó.

“Á…” Heveto khẽ rít một tiếng, “Em chắc là muốn đối xử với nó như vậy sao?”

Châu Chi Mai ngẩng đầu nhìn hắn: “Không thì sao?”

Cô cũng có phần bối rối.

Trong lòng bàn tay bắt đầu có chuyển biến, Châu Chi Mai lúc này mới kịp nhận ra, cô bị anh trêu rồi.

Nhưng đã quá muộn, Heveto đã đưa cô áp sát vào tường, bàn tay rộng lớn của hắn phủ lên mu bàn tay cô.

Hơi thở đầy khao khát vang vọng trong không gian chật hẹp của phòng tắm. Heveto cúi đầu nhìn Châu Chi Mai, ánh mắt xanh lam ánh lên những tia sáng lấp lánh như muốn thiêu rụi người đối diện: “Em có cần anh dạy không?”

Bình Luận (0)
Comment