Chủ nhật không có lịch trình, Dung Lãm dậy muộn một chút.
Cậu đang đứng trước gương đánh răng, đánh một lúc, sau lưng đột nhiên áp vào một lồng ngực rắn chắc. Ngô Tử Hiển áp sát vào cậu, tay phải nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, tay trái lấy cốc súc miệng từ tủ phía trên.
Dung Lãm không dám nhúc nhích, y có thể cảm nhận được lồng ngực Ngô Tử Hiển phập phồng theo nhịp thở. Phồng lên, xẹp xuống, phồng lên, xẹp xuống...
Khi cảm giác kỳ lạ này rời đi, hơi thở của Ngô Tử Hiển cũng theo đó mà biến mất.
"Chào buổi sáng, anh Hiển." Dung Lãm mỉm cười chào hỏi.
"Chào buổi sáng." Ngô Tử Hiển lấy nước, đột nhiên hắn chú ý đến điều gì đó, nhìn chằm chằm vào mặt Dung Lãm. Nhìn một lúc, hắn lại quay đầu đi, thờ ơ hỏi: "Sao môi lại sưng vậy?"
Dung Lãm nhìn vào gương.
Trong gương, chàng trai trẻ có đôi môi hơi sưng đỏ giống như vừa bị người ta m*t mát mạnh bạo.
Cậu nhớ lại tối qua, Ngô Tử Hiển mộng du cứ quấn lấy cậu hôn. Sự ma sát mờ ám của lưỡi vô tình cọ vào cổ họng, miệng cậu gần như bị Ngô Tử Hiển hút thành chân không, ngay cả gốc lưỡi cũng không buông tha, cậu chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm, mặc cho nước bọt chảy xuống khóe miệng.
Mãi đến khi cảm giác nghẹt thở ập đến, Dung Lãm mới không nhịn được đẩy ngực Ngô Tử Hiển, nhưng cậu lại không dám dùng sức quá mạnh nên chỉ là sự vùng vẫy vô ích.
Cứ như vậy cậu bị cưỡng hôn hết lần này đến lần khác.
Thấy Dung Lãm mãi không nói gì, Ngô Tử Hiển khó hiểu nhìn cậu.
Đối phương càng không biết gì, Dung Lãm càng xấu hổ. Trong lòng Dung Lãm áy náy không thôi, cậu tự mắng mình là tên khốn nạn thừa nước đục thả câu. Nhưng cậu lại không nghĩ đến, bản thân mình cũng là nạn nhân.
"Có lẽ là do nhiệt miệng." Cuối cùng, Dung Lãm thản nhiên trả lời.
Cho dù là ngày nghỉ, hai người nghiện công việc cũng tuyệt đối không để mình nhàn rỗi. Dung Lãm đến phòng tập nhảy luyện tập, Ngô Tử Hiển thì hẹn giáo viên thanh nhạc học riêng, hai người tự động tách ra.
Dung Lãm một mình luyện tập cả ngày. Sau khi luyện tập xong, cậu thoải mái tắm rửa rồi đi bộ về ký túc xá.
Ký túc xá của Forth cách công ty rất gần, chỉ khoảng hơn một cây số, giữa đường sẽ đi qua một khu vườn nhỏ. Vừa hay có mấy ông bác ngoài 60 tuổi đang chơi cờ tướng, Dung Lãm đến gần xem, vậy mà lại toàn là người quen.
"Tiểu Lãm, con đến đúng lúc lắm." Một ông bác cũng chú ý đến cậu, mắt sáng lên, "Lão Trương hôm nay phong độ tốt lắm, kiêu ngạo vô cùng, con đến dập tắt khí thế của ông ấy đi!"
Mấy ông bác đang xem xung quanh cũng hùa theo: "Tiểu Lãm đến rồi, tôi xem ông còn kiêu ngạo nữa không?"
"Đã nói rồi đừng có không tin, hôm nay tôi như được thần trợ, Tiểu Lãm cũng không phải đối thủ!"
"Ôi trời, ôi trời." Mọi người la ó.
Mấy ông bác này Dung Lãm quen biết khi đi câu cá, sở thích giống nhau, hay tình cờ gặp mặt, qua lại nhiều lần nên cũng quen mặt. Vì vậy, cậu cũng bị Tần Hữu và Đường Diên Chi trêu chọc mấy lần, nói sở thích của cậu toàn là mùi vị già nua.
Dung Lãm còn phải chuẩn bị bản thảo cho buổi livestream, vừa định từ chối đã bị một ông bác kéo lại, ấn xuống ghế đá.
Nhìn vẻ mặt mong đợi của các ông bác, Dung Lãm bất lực cười cười, đành phải nghe theo.
Đúng như họ nói, hôm nay bác Trương quả thực khác hẳn mọi khi, đánh vừa chắc chắn vừa mạnh mẽ. Mọi người xung quanh liên tục hít hà, thầm đoán lần này Tiểu Lãm chắc là thua rồi.
Dung Lãm cầm chuỗi hạt xoay tay treo trên xoay xoay, không nói gì. Cậu đột nhiên giơ tay lên, pháo hậu biến thành pháo đầu. Đối phương dùng tốt tấn công, cậu lại tiếp tục dùng xe chiếu tướng. Hai tướng đã lộ diện, đối phương chỉ có thể bắt chết, Dung Lãm nhân cơ hội dùng pháo chiếu tướng lần nữa, hoàn thành thế chiếu bí.
"Hừ! Hay lắm!!!" Mấy ông bác xung quanh thốt lên đủ loại cảm thán.
Dung Lãm chỉ mỉm cười, khách sáo nói: "Trình độ của hai bên ngang nhau, chỉ là con may mắn thôi."
Cơ hội được chơi cờ với Dung Lãm không nhiều, đã có người đẩy bác Trương ra, háo hức muốn đấu với Dung Lãm. Dung Lãm cũng không từ chối.
Đang chơi, bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo nhưng lại có chút lạnh lùng vang lên trên đầu.
"Đang làm gì vậy?"
Dung Lãm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh nhân tuyệt đẹp của Ngô Tử Hiển. Đối phương hơi cúi người nhìn cậu từ trên cao xuống, trong ánh mắt như có điều gì đó đang chảy.
"Em..." Dung Lãm ấp úng, "Đang chơi cờ."
"Mấy bác này là?"
"Họ là bạn chơi cờ của em."
Mặc dù hôm qua Ngô Tử Hiển còn lên hot search vì quá nhiều fan ra đón, khiến sân bay tê liệt bốn mươi phút, nhưng không một ông bác nào nhận ra hắn. Họ chỉ cảm thấy khuôn mặt của Ngô Tử Hiển thật xuất sắc, cái mũi, đôi mắt không chê vào đâu được.
Nhưng nhìn chung nét của Ngô Tử Hiển hơi mềm, những người lớn tuổi như họ vẫn thích vẻ ngoài anh tuấn của Dung Lãm hơn.
"Tiểu Lãm, cậu trai này là bạn con à? Hai đứa có muốn chơi một ván không?"
"Chuyện này, chắc anh ấy không hứng thú..."
"Chơi." Ngô Tử Hiển đột nhiên nói.
Dung Lãm ngạc nhiên nhìn hắn, hỏi: "Anh biết chơi cờ tướng à?"
"Trình độ của anh cũng được."
Bây giờ rất ít người trẻ chơi cờ tướng, Dung Lãm là một ngoại lệ, không ngờ bạn thằng nhóc cũng biết chơi. Vì vậy, các ông bác lập tức hò reo, chủ động nhường chỗ cho Ngô Tử Hiển.
Ngô Tử Hiển ung dung ngồi xuống, cầm một quân cờ lên, hỏi: "Ai đi trước?"
Dung Lãm bất đắc dĩ đấu với hắn ba ván. Đúng như Ngô Tử Hiển đã nói, trình độ chơi cờ tướng của hắn cũng được. Hắn có thể thắng người chơi cờ bình thường, nhưng gặp Dung Lãm thì không thể nào chống đỡ, vì vậy thua liên tiếp ba ván.
Ông bác bên cạnh không nhịn được an ủi: "Hai~, thua Tiểu Lãm là chuyện bình thường, nó là cao thủ nổi tiếng khắp vùng này. Trước đây có người của hội cờ tướng gì đó đến tỉ thí với nó, kết quả chỉ thắng được một ván."
Thực ra Dung Lãm đang hối hận, cậu thầm nghĩ mình không nên làm mất mặt Ngô Tử Hiển trước mặt mọi người, cố tình thua một ván thì tốt rồi.
Ngô Tử Hiển không nói gì. Hắn xoa xoa quân cờ trong tay, đột nhiên ngẩng lên nói với Dung Lãm: "Ván sau chúng ta đánh cược nhé?"
Dung Lãm sững người: "Đánh cược gì?"
"Người thắng có thể lấy bất kỳ thứ gì từ người thua."
Dung Lãm không có gì muốn lấy đồ của Ngô Tử Hiển, có thể nhìn anh Hiển từ xa là cậu đã mãn nguyện rồi. Song cậu cảm thấy dù sao mình cũng không thể thua, vả lại không muốn phá hỏng hứng thú của Ngô Tử Hiển nên đồng ý.
Nhưng không ngờ, sang ván thứ tư, Ngô Tử Hiển như biến thành một người khác hoàn toàn.
Bước một pháo 8 bình 5, bước hai xe 9 tiến 1, bước ba mã 2 tiến 3, bước bốn mã 8 tiến 7, tạo thành trận hình bình phong mã. Dung Lãm bất ngờ, lập tức xuất xe, ăn tốt áp mã. Còn Ngô Tử Hiển một tay mã 3 tiến 4, định hình thế trận.
Lần này Dung Lãm không nhịn được ngồi thẳng người, nhíu mày nhìn bàn cờ. Sau đó, cậu dùng trung pháo tấn công tốt ba, phá vỡ bình phong mã, tấn công cánh trái của đối phương. Mấy ông chú liên tục kêu lên, có người thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp liên tục mấy tấm ảnh.
Ngô Tử Hiển không hề nao núng, bày ra thế trận tam bộ hổ. Tiếp theo, hắn chuyển sang dùng liệt pháo tấn công thế trận trung pháo tấn công tốt ba, một chiêu diệu kỳ hoá thành thế chiếu bí không thể hóa giải.
Sau khi thua, Dung Lãm nhìn chằm chằm vào bàn cờ một lúc rồi dở khóc dở cười nói với Ngô Tử Hiển: "Anh Hiển, anh lừa em."
"Anh không lừa em." Ngô Tử Hiển phủ nhận, "Anh đã nói rồi, anh chơi cũng được."
Ông nội Ngô Tử Hiển là một người mê cờ. Ngô Tử Hiển từ nhỏ đã theo ông, lại có chỉ số IQ cao, nên ông đã dốc hết tâm sức dạy hắn. Bây giờ dù là cờ tướng, cờ vây, cờ vua hắn đều thành thạo, hai ông cháu thỉnh thoảng lại chơi một ván.
"Đây mà là cũng được..." Dung Lãm nói được một nửa thì dừng lại, đúng là y đã khinh địch trước, lúc này mà giở trò thì không được quân tử.
Hơn nữa, cậu cũng hơi tò mò, Ngô Tử Hiển ngay cả cầu nguyện đầu năm cũng không có điều ước rốt cuộc sẽ đòi cậu thứ gì?
Ngô Tử Hiển thờ ơ nhìn Dung Lãm từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: "Nghĩ kỹ rồi, anh muốn chuỗi hạt xoay tay đó."
Tim Dung Lãm đập thình thịch, không chút do dự từ chối: "Cái này không được, anh Hiển, anh đổi cái khác đi."
"Tại sao?" Sự phản kháng của y lại càng khơi dậy hứng thú của Ngô Tử Hiển, "Là thứ rất quan trọng à?"
"Quan trọng..." Dung Lãm do dự cúi đầu xuống, "Cũng không hẳn."
"Vậy anh muốn cái này."
Dung Lãm không nhúc nhích, Ngô Tử Hiển cũng yên lặng chờ đợi, bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng.
Mấy ông chú bên cạnh không nhịn được nữa, la lên: "Tiểu Lãm, đã đánh cược thua thì phải chịu, sao con lại không đàn ông thế?!"
"Cũng không phải đồ quý giá gì, bạn con muốn thì đưa nó đi."
"Nhanh lên!"
Dung Lãm ngẩng đầu nhìn Ngô Tử Hiển. Ngô Tử Hiển vẫn ngồi yên, có vẻ như nếu cậu không đưa thì hắn sẽ không đứng dậy. Không còn cách nào khác, cậu đành lấy chuỗi hạt xoay tay từ trên túi ra, luyến tiếc đưa cho Ngô Tử Hiển.
Sau khi ván cờ kết thúc, hai người sóng vai đi về ký túc xá.
Ngô Tử Hiển liếc nhìn đối phương, Dung Lãm có vẻ như đang mất hồn, ngơ ngác nhìn đường phía trước, không nói gì.
Nếu là vật quan trọng, lúc đó khi hắn hỏi, tại sao lại cứ khăng khăng phủ nhận?
Chuyện đánh cược chỉ là do Ngô Tử Hiển nhất thời hứng thú của, muốn chuỗi hạt xoay tay đó cũng chỉ vì không nghĩ ra thứ gì khác. Dung Lãm lại không chịu chung như vậy, thật là mất hứng.
Vì vậy, Ngô Tử Hiển lấy chuỗi hại xoay tay ra, lạnh lùng đưa cho Dung Lãm: "Trả cho em."
Dung Lãm vốn không muốn nhận, nhưng do dự một lúc, vẫn là muốn đến phát điên. Cậu ngại ngùng cúi đầu xuống, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi anh Hiển, em có rất nhiều chuỗi hạt, về nhà anh cứ tùy ý chọn, chọn cái đắt nhất cũng được."
Khi sắp đưa đến tay Dung Lãm, Ngô Tử Hiển đột nhiên nhớ ra mình đã nhìn thấy chuỗi hạt xoay tay này ở đâu. Hắn hơi sững người, theo bản năng rút tay về.
Hắn cầm chuỗi hạt xoay tay lên xem xét kỹ lưỡng rồi nói: "Đây là chuỗi hạt anh tặng em."
Hình như đó cũng là dịp Forth đi cầu phúc đầu năm, Dung Lãm nhìn trúng một chuỗi hạt xoay tay quả hồng đỏ. Chuỗi hạt ở chùa bị đội giá lên rất cao, mục đích chính là để quyên góp tiền hương khói. Dung Lãm vừa mới debut, túi rỗng hơn cả mặt. Cậu lưu luyến nhìn thêm vài lần, đành tiếc nuối bỏ đi.
Ngô Tử Hiển ngạc nhiên nhìn dáng vẻ em út cứ ba bước lại quay đầu nhìn một lần. Đứa nhỏ hiếm khi muốn thứ gì, sáu bảy nghìn cũng không nhiều, hắn bèn tiện tay mua tặng.
Nhưng hắn không nhớ ra, đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất hắn tặng đồ cho Dung Lãm.
Lúc này mà phủ nhận thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
"Ừm." Dung Lãm không thể không thừa nhận. Sợ Ngô Tử Hiển nhìn ra tâm tư xấu xa của mình, cậu lại cười bổ sung, "Chỉ là xoay nó em thấy thích nhất."
"Quay lại đây." Ngô Tử Hiển nói.
"?"
"Quay lại đây." Hắn lặp lại lần nữa.
Dung Lãm không biết Ngô Tử Hiển muốn làm gì, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn quay người lại. Ngô Tử Hiển giơ bàn tay có khớp xương rõ ràng lên giúp Dung Lãm treo chuỗi hạt xoay tay vào túi. Cái túi bị kéo hơi lắc lư, trái tim Dung Lãm cũng theo đó mà lay động.
"Tạm thời không muốn thứ gì, coi như em nợ anh một món đồ."
"Được... Cảm ơn anh." Dung Lãm vội vàng nói.
Ngô Tử Hiển cụp mắt xuống, nhìn chuỗi hạt xoay tay treo trên túi.
Hắn không hiểu tại sao Dung Lãm luôn như vậy.
Thật thất thường.
Có lúc cậu tránh hắn như tránh tà, hận không thể lập tức cắt đứt quan hệ với hắn; có lúc lại giả vờ rất trân trọng tình nghĩa giữa hai người, cẩn thận giữ gìn ở trong lòng.
Nếu cậu cứ nhất quán phũ phàng, Ngô Tử Hiển có thể hoàn toàn bỏ cậu lại phía sau, từ nay về sau hai người sẽ như người dưng nước lã. Nhưng Dung Lãm lại như một người câu cá lão luyện, dùng mồi câu rẻ tiền nhất khiến hắn liên tục quay đầu.
Cho nên, Ngô Tử Hiển ghét nhất điểm này ở cậu.
—-----