Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 13

Ngày hôm sau, Ngô Tử Hiển bay đến Hàng Châu tham dự một buổi trình diễn thời trang cao cấp bên bờ Tây Hồ.

 

Lần này đi, hai người nửa tháng không liên lạc.

 

Trong những ngày Ngô Tử Hiển vắng mặt, Forth nhận một buổi biểu diễn thương mại. Hôm đó lịch trình rất dày đặc, sau khi kết thúc, ba người đều mệt mỏi rã rời. Dung Lãm suýt nữa thì ngủ gật mấy lần trong bồn tắm, cậu cố gắng lê mình về giường, vừa đặt đầu lên gối đã ngủ thiếp đi.

 

Trước khi ý thức bị cắt đứt, Dung Lãm đột nhiên nhớ ra, ngày mai phải dậy sớm đến phòng thu thu âm, tại sao tối nay Ngô Tử Hiển lại không về ngủ?

 

Nhưng cậu nhanh chóng lại tự cười mình, rõ ràng bốn năm trước không gặp Ngô Tử Hiển cũng đã chịu đựng được, vậy mà bây giờ mới nửa tháng đã bắt đầu không quen.

 

Rất lâu sau khi Dung Lãm ngủ say, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

 

Ngô Tử Hiển xuống máy bay đã là một giờ sáng, để thuận tiện cho lịch trình ngày hôm sau, hắn quyết định về ký túc xá ngủ.

 

Như thường lệ, hắn tiện tay khóa cửa rồi đặt ba lô lên bàn. Sau đó, mượn ánh sáng điện thoại kéo khóa ra, lấy một lọ thuốc ngủ từ bên trong uống cùng với nước khoáng.

 

Khi quay người định lên giường, Ngô Tử Hiển đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Hắn chậm rãi đi đến bên giường Dung Lãm, nương theo ánh trăng cúi xuống nhìn cậu.

 

Thường xuyên đứng bên cạnh Ngô Tử Hiển, rất dễ khiến người ta quên mất một sự thật, đó là Dung Lãm thực ra cũng có nhan sắc thần thánh.

 

Cậu hội tụ tất cả những gì mà thẩm mỹ truyền thống Trung Quốc mong đợi ở hai chữ anh tuấn. Mày rậm mắt sâu, mũi cao môi mỏng, nam chính trẻ tuổi trong tiểu thuyết dân quốc đại khái đều có dáng vẻ như vậy.

 

Nhưng khó hiểu là, mặc dù khi tỉnh táo Dung Lãm ngồi như tùng đứng như chuông, nhưng tư thế ngủ của cậu lại giống như một đứa trẻ. Cậu luôn thích đá chăn, quần áo cũng thường xuyên xộc xệch.

 

Vì vậy, Ngô Tử Hiển dĩ nhiên có thể nhìn thấy xương quai xanh trắng nõn rõ nét của Dung Lãm, chiếc cổ thon dài và cả dấu hôn mờ nhạt sắp biến mất trên cổ.

 

Ngô Tử Hiển nhìn chằm chằm vào dấu vết đó rất lâu. Cuối cùng, hắn dời mắt đi, lẳng lặng quay người lên giường.

 

Sáng hôm sau, Ngô Tử Hiển mở mắt ra.

 

Sau khi tỉnh táo lại, việc đầu tiên hắn làm là quay đầu nhìn về phía Dung Lãm, phát hiện đối phương vẫn đang ngủ.

 

Ngô Tử Hiển không đánh thức cậu. Hắn lặng lẽ rửa mặt rồi mặc áo khoác chuẩn bị đến phòng tập nhảy.

 

Hắn vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, ngẩng đầu lên thì thấy Tần Hữu và Đường Diên Chi đang đứng canh như hai vị thần giữ cửa. Nhưng Tần Hữu có vẻ còn kinh ngạc hơn hắn, anh ta trợn tròn mắt hỏi: "Sao lại là em?! Em về lúc nào vậy?"

 

Ngô Tử Hiển nói: "Đêm qua."

 

Tần Hữu lập tức như gặp ma, không nhịn được than thở: "Không thể nào! Anh... anh..."

 

"Có khi nào anh nghe nhầm không?" Đường Diên Chi lập tức mất hứng thú.

 

"Sao vậy?"

 

Tần Hữu vội vàng nhìn xem cửa phòng Dung Lãm đã đóng kín chưa. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, anh mới hạ giọng nói: "Tối qua anh dậy đi vệ sinh, nghe thấy trong phòng nhóm trưởng có tiếng người hôn nhau, chậc chậc, còn hôn đến mức có tiếng nước nữa. Cho nên anh canh ở đây, muốn xem rốt cuộc là ai."

 

Ngô Tử Hiển vô thức nhíu mày: "Khoảng mấy giờ vậy?"

 

"Ầy, lúc đó sốc quá nên không để ý."

 

Đường Diên Chi tặc lưỡi: "Chắc chắn là anh nghe nhầm rồi, không thể nào có chuyện nhóm trưởng nửa đêm dẫn bạn gái về, trước mặt Tử Hiển..."

 

"Cũng có thể trước khi Tử Hiển về, người yêu của cậu ấy đã đi rồi." Tần Hữu không phục, "Chủ yếu là không phải lần đầu."

 

Ngô Tử Hiển hỏi: "Trước đây cũng có nữa à?"

 

"Ừ, có một hai lần, cũng là nửa đêm, nhưng em không có ở đây. Cộng thêm dấu hôn trên cổ cậu ấy, nên anh tò mò thôi."

 

Hóa ra ai cũng nhìn thấy dấu hôn đó, chỉ là không nói ra.

 

Nhưng điều mà ba người không biết là, hai ngày mà Tần Hữu phát hiện ra, Ngô Tử Hiển thực ra đang ở trong phòng ngủ. Chỉ là hắn thường dậy sớm về muộn nên Tần Hữu không biết hắn ngủ lại đây thôi.

 

"Đoán mò lung tung." Đường Diên Chi cảm thấy mất mặt, vỗ nhẹ vào gáy Tần Hữu, "Hơn nữa 21 tuổi yêu đương thì sao, bạn gái để lại dấu hôn thì sao, nhiều chuyện."

 

Tần Hữu ôm đầu nói: "Còn nói anh, lúc nãy em cũng ở đây hóng hớt đấy thôi."

 

Vừa nói, hai người vừa sóng vai trở về phòng ngủ. Họ thức cả đêm, uổng công vô ích, cần phải ngủ bù.

 

Trên hành lang chỉ còn lại một mình Ngô Tử Hiển, hắn nhìn sâu vào cánh cửa.

 

"Tâm Nhiễm, ở đây."

 

Khi bước ra khỏi phòng tập nhảy, Tâm Nhiễm nhìn thấy Dung Lãm đang đợi bên ngoài. Cô cong khóe môi, lập tức chạy đến.

 

"Anh Lãm, em đã nói rồi, cuốn tạp chí đó em tặng anh, anh còn nhất quyết trả lại."

 

Lúc Giáng sinh, Dung Lãm có mượn cuốn tạp chí ảnh bìa Ngô Tử Hiển của Tâm Nhiễm. Sau đó, cậu lại mua được với giá cao, biết Tâm Nhiễm là fan cứng của Ngô Tử Hiển nên không muốn giành giật.

 

"Xem xong rồi, để ở chỗ anh cũng vô dụng." Dung Lãm đưa cho cô một túi giấy, "Dạo này học hành vất vả lắm đúng không, anh mua cho em mấy miếng bánh gato, về nhà ăn cùng bạn cùng phòng nhé."

 

"Ôi trời, anh Lãm, em chỉ nhỏ một giọt nước, anh lại báo đáp cả dòng sông. Sau này em không dám cho anh mượn tạp chí nữa đâu."

 

Dung Lãm lại cười nói: "Liên quan gì đến tạp chí chứ, anh không thể mời em gái ăn bánh gato sao?"

 

"Được được được, tặng anh một giải anh trai tốt bụng!"

 

Đó là lý do tại sao, Dung Lãm có thể hòa đồng với cả những người khó tính nhất. Làm việc cùng cậu, cậu sẽ không bao giờ để ai chịu thiệt.

 

Hai người đang nói chuyện phiếm, Tâm Nhiễm vốn đang vui vẻ tự dưng trở nên vừa phấn khích vừa dè dặt, thậm chí còn vô thức trốn sau Dung Lãm.

 

Dung Lãm khó hiểu quay người lại, phát hiện Ngô Tử Hiển vừa vặn đi ngang qua.

 

Cậu bình tĩnh chào hỏi: "Anh Hiển, chào buổi sáng, nghe nói tối qua anh về ngủ à?"

 

"Chào buổi sáng."

 

Hình như Ngô Tử Hiển còn có việc, hắn không dừng lại nói chuyện với hai người. Nhưng khi lướt qua nhau, ánh mắt hắn liếc xuống phía dưới bên phải nhìn thoáng qua má Tâm Nhiễm, không chút cảm xúc.

 

Còn Dung Lãm thì từ đầu đến cuối không được liếc nhìn một cái.

 

Mãi đến khi Ngô Tử Hiển dần dần đi xa, chỉ còn lại một bóng lưng nhỏ bé, Tâm Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cố gắng kìm nén sự phấn khích, kéo tay áo Dung Lãm, ríu rít nói: "Trời đất, người thật còn đẹp hơn cả ảnh, đây là khuôn mặt mà con người có thể có sao... Nhưng mà, vừa rồi tại sao anh ấy lại nhìn em như vậy?"

 

Dung Lãm vẫn còn hơi ngẩn người, mãi đến khi nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình và Ngô Tử Hiển trong phòng tắm nửa tháng trước, cậu không khỏi cười gượng hai tiếng.

 

Cậu nhận ra, anh Hiển tám phần là hiểu lầm rồi.

 

Tối hôm đó về đến ký túc xá, Dung Lãm chủ động tìm Ngô Tử Hiển. Ngô Tử Hiển đang ngồi trên giường đọc sách, nghe thấy Dung Lãm gọi mình, hắn mới từ từ ngẩng đầu lên.

 

"Không phải cô ấy." Dung Lãm nói thẳng.

 

Cậu biết Ngô Tử Hiển căn bản không quan tâm đến mình, nhưng cậu không muốn liên lụy đến Tâm Nhiễm, cũng không muốn Ngô Tử Hiển hiểu lầm.

 

Quả nhiên, Ngô Tử Hiển lại tập trung vào cuốn sách, thời ơ trả lời: "Không liên quan đến tôi, tôi cũng sẽ không nói lung tung."

 

"Em biết, em chỉ muốn giải thích thôi, ảnh hưởng đến hình tượng của sư muội thì không tốt." Dung Lãm cười cười.

 

Cậu vừa xoay người đã nghe Ngô Tử Hiển nói tiếp sau lưng: "Nhưng bất kể là ai, đừng dẫn đến phòng ngủ của chúng ta, đây là giới hạn."

 

"Ý anh là gì?" Dung Lãm sững người, quay đầu lại.

 

Ngô Tử Hiển nhìn cậu chằm chằm: "Nghĩa trên mặt chữ, anh rất không thích."

 

Trái tim Dung Lãm như đang nhai vỏ chanh, vừa đắng vừa chát, cậu bất lực hỏi: "Anh Hiển, anh nghĩ em sẽ làm chuyện như vậy sao? Dẫn người khác về phòng à?"

 

Ngô Tử Hiển không định bán đứng Tần Hữu nên im lặng không nói.

 

Cuối cùng, Dung Lãm thở dài một hơi. Cậu đột nhiên cảm thấy mệt mỏi toàn thân, hệt như những linh kiện cũ kỹ bị mưa gió dãi nắng.

 

"Em biết rồi, sẽ không làm thế đâu." Cậu day day thái dương, hứa hẹn.

 

Sau khi Dung Lãm đi tắm, Ngô Tử Hiển lại đọc sách một lúc. Nhưng không biết tại sao, hắn rất khó tập trung.

 

Vì vậy, hắn đặt cuốn sách lên tủ đầu giường, chuẩn bị đi ngủ. Trước khi ngủ, hắn lấy một thiết bị theo dõi giấc ngủ di động từ trong ngăn kéo ra.

 

Đây là đồ bác sĩ gia đình đưa cho hắn.

 

Bác sĩ nói: "Thuốc ngủ mới cũng đã uống được mấy tháng rồi, có thể kiểm tra thời gian ngủ sâu và chất lượng giấc ngủ. Dựa vào kết quả kiểm tra, chúng ta sẽ điều chỉnh liều lượng."

 

Giấc ngủ của Ngô Tử Hiển sau khi đổi thuốc vẫn rất tốt nên hắn không nghĩ nhiều.

 

Hắn đeo thiết bị theo hướng dẫn của bác sĩ rồi uống thuốc ngủ như thường lệ, sau đó nằm thẳng trên giường, từ từ nhắm mắt lại.

 

Sau khi tắm xong, Dung Lãm vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm.

 

Cậu còn chưa kịp đứng vững, Ngô Tử Hiển đã ôm chầm lấy khiến cậu loạng choạng mấy bước. Dung Lãm giật mình nhưng nhanh chóng nhận ra, đối phương lại mộng du nữa rồi.

 

"Anh..." Chưa kịp nói hết một chữ, cằm cậu đã bị Ngô Tử Hiển giữ chặt rồi định hôn lên.

 

Dung Lãm sững người, nhớ lại những lời Ngô Tử Hiển vừa nói, cậu bỗng dưng cảm thấy vừa uất ức vừa xấu hổ.

 

Trái tim trong lồng ngực Dung Lãm nóng ran, giống như di chứng của việc say rượu. Dây thần kinh đau âm ỉ như bị thứ gì đó kéo rách, dịch mô đang nhỏ xuống từng giọt.

 

Tại sao vừa mới nói những lời đó xong, bây giờ lại có thể thản nhiên đến hôn cậu?

 

Tại sao khi tỉnh táo lạnh lùng như vậy, khi mộng du lại muốn tìm kiếm hơi ấm từ cậu?

 

Ngô Tử Hiển coi cậu là gì?

 

Nhưng đồng thời, cậu lại hận bản thân mình không có chí khí.

 

Rõ ràng đã hạ quyết tâm chỉ cần nhìn Ngô Tử Hiển từ xa là được, dù chỉ một lúc về đêm cũng không sao.

 

Vậy tại sao, tại sao lại cảm thấy thất vọng vì sự đối lập này? Rốt cuộc cậu muốn gì?

 

Dung Lãm cảm thấy đầu óc rối bời nên nghiêng đầu né tránh nụ hôn của Ngô Tử Hiển. Cậu nghiến răng, trầm giọng ra lệnh: "Hôm nay không được hôn em."

 

Nhưng Ngô Tử Hiển đang mộng du không thể hiểu được tâm trạng của Dung Lãm, hắn chỉ cảm thấy rất không hài lòng vì đột nhiên bị từ chối. Cho nên hắn dùng một tay nắm lấy hai cổ tay Dung Lãm giữ chặt cậu, tay kia mạnh mẽ nâng cằm Dung Lãm lên ép cậu ngẩng mặt.

 

"Ngô Tử Hiển! Hôm nay em không có tâm trạng, tránh ra!!"

 

Thấy đối phương không thể giao tiếp, Dung Lãm không nhịn được nữa, cậu vùng vẫy một cách nghiêm túc chưa từng có. Ngô Tử Hiển phải mất một chút sức lực mới khống chế được cậu. Sự chênh lệch về sức mạnh này khiến Dung Lãm cảm thấy bất lực và xấu hổ.

 

Hai người giằng co rất lâu. Thấy người trong lòng cuối cùng cũng không động đậy nữa, Ngô Tử Hiển đang định hưởng thụ thành quả chiến thắng. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Dung Lãm, hắn lại từ từ dừng lại.

 

"Dung Lãm."

 

Dung Lãm bị Ngô Tử Hiển gọi đến mức run lên, ngẩng đầu nhìn đối phương. Giây tiếp theo, đôi môi ấm áp của đối phương in lên mí mắt cậu.

 

"Xin lỗi."

 

"Xin lỗi."

 

"Nên em đừng khóc nữa."

 

—-----

Bình Luận (0)
Comment