Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 15

Nghe bác sĩ nói vậy, Ngô Tử Hiển biết đã xảy ra vấn đề. Hắn đặt gậy golf xuống, bình thản nói: "Tôi rảnh, anh cứ hỏi."

 

Bác sĩ do dự hỏi: "Dạo này cậu ngủ thế nào?"

 

"Tốt lắm." Ngô Tử Hiển thản nhiên trả lời.

 

Trước đây hắn đã uống không ít thuốc ngủ, đều có tác dụng phụ ở các mức độ khác nhau. Loại thuốc mới ra mắt này rất phù hợp với hắn, hắn thường ngủ một giấc không mộng mị.

 

"Sao vậy?"

 

Đầu dây bên kia, bác sĩ trầm ngâm nhìn dữ liệu giấc ngủ đã được nhập vào máy tính. Giấc ngủ giai đoạn N3 sóng não biểu hiện là sóng δ biên độ cao, chiếm ưu thế. Cơ bắp không hoàn toàn thả lỏng trong giấc ngủ NREM, ghi nhận được cử động của chân tay, nhưng không có cơn phóng điện dạng động kinh.

 

Quan trọng nhất là, nhịp tim nhanh hơn nhiều so với khi Ngô Tử Hiển tỉnh táo, kéo dài trong thời gian khá lâu.

 

Dù nhìn thế nào cũng giống như...

 

"Cậu thực sự không cảm thấy khó chịu hay có gì đó không ổn khi ngủ sao?" Bác sĩ hỏi dồn.

 

Ngô Tử Hiển lại phủ nhận.

 

Để trấn an cậu chủ, bác sĩ nhẹ nhàng giải thích: "Không có gì nghiêm trọng đâu, hình như cậu có một vài hoạt động về đêm, nhưng cũng là tác dụng phụ bình thường đã xuất hiện trong lâm sàng của loại thuốc này. Tôi khuyên cậu nên lắp camera giám sát trong phòng để xem tình hình thế nào."

 

Vì thế, sau khi về nhà, Ngô Tử Hiển lắp camera giám sát ở đầu giường, tiến hành quay lại trạng thái giấc ngủ của mình.

 

Tuy nhiên, sau một tuần, ngoài việc ngồi dậy vài phút vào một ngày nào đó thì những thời gian còn lại không có gì bất thường.

 

Mặc dù bác sĩ thấy lạ nhưng cuối cùng cũng yên tâm. Ông không nhắc đến chuyện ngừng thuốc nữa, chỉ bảo Ngô Tử Hiển tiếp tục quan sát.

 

Mười ngày sau, Ngô Tử Hiển ngồi máy bay trở về Thản Đồ Entertainment.

 

Quản lý có việc đột xuất nên cử một trợ lý trẻ tuổi đi cùng hắn. Cô trợ lý là fan của Forth. Trên máy bay, cô cứ xem buổi livestream đã tải về của Forth trên máy tính bảng.

 

Trong buổi livestream, Dung Lãm và mọi người bốc thăm trả lời câu hỏi của fan, không khí rất sôi nổi. Chơi một lúc, họ bốc thăm trúng câu hỏi của một fan "Mối tình đầu của mọi người là khi nào?".

 

Phòng livestream lập tức bùng nổ, yêu cầu mọi người thành thật khai báo.

 

Tần Hữu cắn một miếng bánh Pocky, cười nói: "Hồi mẫu giáo, với cô bé xinh nhất lớp. Tôi cũng không nhớ rõ nữa, là mẹ tôi kể cho tôi nghe."

 

"Ở công ty cũ, lúc chưa debut. Haiz, lúc trẻ không hiểu chuyện, không nhắc đến cũng được." Đường Diên Chi xua tay, dường như là một kỷ niệm không mấy tốt đẹp.

 

Khi được hỏi đến Dung Lãm, cậu ngại ngùng sờ gáy, thành thật nói: "Vẫn chưa... yêu đương bao giờ."

 

"Thật hay giả vậy! Nhóm trưởng đẹp trai như vậy, hồi nhỏ chưa từng bị ai theo đuổi sao?" Tần Hữu không nhịn được hỏi.

 

"Có lẽ là có, nhưng lúc đó hơi ngốc, không nghĩ đến những chuyện này." Sau đó, y nói đùa, "Từ năm mười sáu tuổi đến Thản Đồ, cứ ở cùng mấy người đàn ông này nên không có cơ hội nữa."

 

"Lỗi của anh, lỗi của anh." Đường Diên Chi cúi đầu xin lỗi.

 

"Em chấp nhận lời xin lỗi của anh." Dung Lãm cũng cúi đầu đáp lại.

 

Màn đạn bắt đầu lướt nhanh:

 

[Nhóm trưởng vậy mà ế từ trong trứng nước!]

 

[Tin rồi tin rồi! (icon đầu chó giữ mạng)]

 

[Chiến thần tình yêu trong sáng rơi xuống đất.]

 

[Tôi làm chứng! Nhóm trưởng và tôi đã khóa chặt với nhau rồi!]
...

 

Cô trợ lý cũng bị chọc cười nên cười tủm tỉm. Còn Ngô Tử Hiển thì lạnh lùng quan sát. Hắn liếc nhìn chiếc áo len cổ thấp của Dung Lãm, trên cần cổ thon dài quả nhiên không còn thấy dấu hôn.

 

Ngô Tử Hiển dời mắt ra ngoài cửa sổ.

 

Chưa từng yêu đương nhưng lại bị người ta hôn lên cổ. Ngô Tử Hiển nghĩ, không biết cậu quá dễ dãi hay là nói dối không biết ngượng.

 

Sau khi xuống máy bay, trợ lý lái xe đưa hắn đến ký túc xá rồi rời đi.

 

Lúc này trời đã tối, Dung Lãm đang ở trong phòng ngủ chuẩn bị đi ngủ. Thấy hắn về, cậu liền gác lại công việc đang làm chạy tới đón.

 

"Anh Hiển, anh về rồi." Cậu khách sáo nói.

 

"Ừ." Ngô Tử Hiển hờ hững đáp lại rồi quay người đi rửa mặt.

 

Thấy Ngô Tử Hiển không để ý đến mình, cậu đột nhiên gọi đối phương từ phía sau: "Em không có..."

 

Dung Lãm dừng một chút, như đang lấy lại quyết tâm, mới miễn cưỡng nói tiếp: "Em chưa bao giờ dẫn ai về đây cả, nên anh Hiển, anh đừng để tâm chuyện đó."

 

Ngô Tử Hiển hơi nhíu mày, vừa định hỏi cậu có ý gì thì đột nhiên hiểu ra.

 

Sau cuộc trò chuyện có bầu không khí kỳ lạ đó, Ngô Tử Hiển không còn về ký túc xá nữa. Em út có lẽ đã suy nghĩ nhiều, cho rằng hắn là vì chê cậu dẫn người khác về nên mới không muốn ở ký túc xá.

 

Sao lại nghĩ như vậy chứ?

 

"Không phải vì lý do đó, dạo này anh có việc phải xử lý." Vì phải quay lại hoạt động khi ngủ nên không tiện lắp camera giám sát trong ký túc xá.

 

"Thật sao?" Dung Lãm do dự hỏi.

 

"Ừ."

 

Thực ra đến bây giờ Ngô Tử Hiển cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại nói những lời quá đáng với Dung Lãm. Hắn tự cho mình không phải là người cay nghiệt, nhưng vì chuyện này, hắn đã có cái nhìn mới về bản thân.

 

Dung Lãm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu mỉm cười nói: "Vậy thì tốt, anh có muốn uống sữa lạnh không? Em rót cho hai chúng ta mỗi người một cốc."

 

Được Ngô Tử Hiển gật đầu đồng ý, Dung Lãm rời khỏi phòng. Ngô Tử Hiển treo áo khoác lên móc áo rồi giơ tay lên xem giờ trên chiếc đồng hồ đa năng.

 

Hôm nay là ngày cuối cùng quay phim giám sát. Trong ký túc xá không có điều kiện, cho dù bác sĩ có phàn nàn bị thiếu một ngày thì thiếu một ngày vậy, không cần tiếp tục quan sát nữa.

 

Nhưng vì nguyên tắc có đầu có cuối, Ngô Tử Hiển vẫn bật chức năng ghi âm của đồng hồ, mặc dù hắn không cho rằng kết quả giám sát hôm nay sẽ có gì khác biệt.

 

Nhận lấy cốc sữa lạnh đầy tám phần mà Dung Lãm mang đến, những giọt nước ngưng tụ trên thành cốc đã được cậu lau sạch sẽ, hắn nói lời cảm ơn rồi uống cùng với thuốc ngủ, sau đó ngủ thiếp đi như thường lệ.

 

Sáng hôm sau, Ngô Tử Hiển là người đầu tiên đến phòng họp ở tầng ba của Thản Đồ. Hiếm khi rảnh rỗi nên hắn đeo tai nghe vào, bắt đầu nghe đoạn ghi âm tối qua.

 

Trong phòng chỉ có tiếng thở của hai người, nhẹ nhàng như lông hồng rơi xuống. Ngô Tử Hiển tua đi tua lại mấy lần, không có gì bất thường.

 

Đúng lúc hắn chuẩn bị tắt ghi âm gửi file cho bác sĩ thì giường hắn phát ra tiếng "kẽo kẹt", hình như có người ngồi dậy.

 

Ngô Tử Hiển hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện này, nhưng hắn cũng không để tâm lắm. Vì trong quá trình theo dõi trước đây cũng đã xuất hiện tình huống tương tự, nếu không có gì bất ngờ thì hắn sẽ nhanh chóng nằm xuống rồi tiếp tục ngủ.

 

Song như để phản bác lại suy nghĩ của hắn, trong đoạn ghi âm vang lên tiếng vải vóc sột soạt, chắc là hắn đã vén chăn lên rời khỏi giường.

 

Tiếng bước chân đều đều, rất vững vàng. Từng bước từng bước, gõ vào dây thần kinh của Ngô Tử Hiển.

 

Nhưng chỉ vài bước, hắn đã dừng lại.

 

Ngô Tử Hiển ước tính, khoảng cách này đại khái là từ giường hắn đến giường Dung Lãm. Hắn đột nhiên dự cảm chẳng lành, theo bản năng nhíu mày.

 

"Ưm... sao vậy?" Giọng Dung Lãm mơ hồ, nhỏ nhẹ hơn bình thường vài phần, rõ ràng đang ngủ bị đánh thức, "Ngứa quá đi, đợi đã, ôm thì được, đừng có sờ em như vậy."
Sờ?

 

Ngay sau đó, giọng nói của hắn xuất hiện trong đoạn ghi âm, chậm rãi và căng thẳng: "Dung Lãm..."

 

Đêm qua rõ ràng anh đã không nghe theo lời từ chối của Dung Lãm. Sau đó trong đoạn ghi âm lại vang lên tiếng sột soạt và ma sát.

 

"Đừng, anh Hiển, tay anh lạnh quá..." Âm thanh đột nhiên lớn hơn, hình như Dung Lãm đang vùng vẫy, chân đạp mạnh vào giường. Nhưng dường như cậu bị thứ gì đó đè chặt, ván giường không lắc lư nhiều, phát ra tiếng kẽo kẹt khe khẽ.

 

"Hôm nay em thực sự muốn ngủ, Ngô Tử Hiển, đợi đã... ưm..." Cuối cùng Dung Lãm cũng hơi nghẹn ngào, dường như không chịu nổi kh*** c*m quá k*ch th*ch, cậu nghẹn giọng hỏi, "Tại sao cứ tìm em vậy? Chúng ta không phải kiểu quan hệ có thể làm chuyện này."

 

Ngô Tử Hiển im lặng một lúc, bên trong chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của hai người.

 

Cuối cùng, câu trả lời của hắn lại là: "Không biết."

 

Những âm thanh tiếp theo, Ngô Tử Hiển không thể nghe thêm nữa. Chúng như chui vào tai hắn, lướt qua vỏ não, nhưng không để lại dấu vết.

 

Ngô Tử Hiển mở to mắt, bề ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng bên trong lại như thùng thuốc súng phát nổ. Sự rung chuyển do vụ nổ tạo ra lan khắp toàn thân, giống như sóng thần ập đến từng tế bào trên người hắn.

 

Hắn thậm chí không thể nói rõ lý do tại sao mình bị sốc.

 

Là vì sự thật phi lý? Âm thanh khó nghe lúc này? Hay là vì hắn không ngờ Dung Lãm lại có thể phát ra tiếng r*n r* mờ ám và mềm mại như vậy?

 

Vậy mà lại là hắn.

 

Là hắn để lại dấu hôn trên cổ Dung Lãm, là hắn bị Tần Hữu nghe thấy tiếng động, là hắn trút hết h*m m**n lên Dung Lãm. Hắn vốn tưởng rằng mình không bao giờ bị những thứ này chi phối.

 

Khi tiếng nước "chậc chậc" của nụ hôn vang lên, nó như một sợi dây kéo Ngô Tử Hiển trở về hiện thực. Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn nhanh chóng tắt ghi âm, tháo tai nghe ra ném lên bàn.

 

Đoạn ghi âm đã dừng nhưng Ngô Tử Hiển vẫn không thể bình tĩnh được.

 

Hắn chưa kịp ổn định tinh thần thì mẹ hắn lại gọi điện đến, bà muốn thảo luận với hắn về việc tổ chức họp mặt gia đình.

 

Ngô Tử Hiển đi đến bên cửa sổ, hỏi Thư Dung: "Mẹ đã bao giờ thấy con mộng du chưa?"

 

"Mộng du à? Ơ, con nói vậy, hình như đúng là có." Thư Dung đột nhiên nhớ ra.

 

"Trước đây con về nhà nghỉ tết, nửa đêm có mấy lần mẹ nghe thấy tiếng động bên ngoài, mở cửa ra xem thì thấy con đang đi dạo dưới lầu. Còn có lần con mở tủ lạnh ra ăn bánh ngọt nhiều calo mà quản lý không cho con ăn nữa. Hôm sau mẹ hỏi con, con nói con không biết, có lẽ là mộng du."

 

"À đúng rồi, anh con còn nói, trước đây con mộng du đến phòng nó, đá đổ tòa tháp bài mà nó mất cả tuần mới xếp xong."

 

"Đó không phải mộng du."

 

"?"

 

"Là con giả vờ, con cố ý."

 

"..."

 

Hai đứa con trai của bà vẫn luôn là anh em tốt của nhau.

 

Ngô Tử Hiển day day mi tâm: "Đã biết rồi, tại sao không nói cho con biết?"

 

"Con ít khi về nhà nên mẹ chỉ thấy vài lần, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày nên mẹ không thấy nghiêm trọng lắm." Thư Dung nhận ra điều gì đó không ổn, tò mò hỏi, "Có chuyện gì sao?"

 

Chuyện quấy rối t*nh d*c đồng nghiệp vào ban đêm như vậy, dù với người nhà cũng không thể nói thẳng ra.

 

Lông mi khẽ run, hắn trả lời qua loa: "Con sợ đi lại trong phòng, làm phiền bạn cùng phòng nghỉ ngơi."

 

"Nếu con không muốn ở ký túc xá thì đừng ở nữa, ở chung phòng với người lạ sinh hoạt cũng bất tiện. Nếu con thực sự không yên tâm thì đi khám bác sĩ tư đi. Phải chú ý sức khỏe, đừng có suốt ngày cứ nghĩ đến công việc, công việc làm mãi cũng không hết đâu."

 

"Dạ." Ngô Tử Hiển bình tĩnh đáp lại.

 

Sau khi cúp điện thoại, Ngô Tử Hiển nhìn chằm chằm vào bức tường phía trước, ngẩn người. Đúng lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra.

 

Dung Lãm không ngờ Ngô Tử Hiển lại ở đây, cậu hơi sững người. Sau đó, cậu chậm rãi cởi áo khoác vắt lên khuỷu tay rồi đi đến kéo ghế ra nói: "Anh Hiển, đến sớm vậy?"

 

Ngô Tử Hiển chăm chú nhìn cậu, xương bướm của Dung Lãm nổi lên đường cong tuyệt đẹp dưới lớp áo len mỏng. Chỗ này lúc mộng du hắn đã sờ qua chưa? Mấy chỗ khác thì sao?

 

Ánh mắt dời xuống đôi môi đang nói của Dung Lãm, giọng nói trầm ổn của đối phương khiến Ngô Tử Hiển lại nhớ đến tiếng nghẹn ngào trong đoạn ghi âm. Rất khó tin, chúng vậy mà lại phát ra từ cùng một đôi môi.

 

Ngô Tử Hiển ổn định hơi thở, xua tan những suy nghĩ hỗn độn trong đầu rồi bắt đầu tự hỏi một vấn đề –

 

Tại sao lâu như vậy mà Dung Lãm vẫn không nói cho hắn biết chuyện này? Với tính cách của Dung Lãm, không thể nào là vì không dám nói ra nên bị ép phải chịu đựng sự quấy rối t*nh d*c.

 

Trách nhiệm mộng du đương nhiên là ở hắn, nhưng nếu Dung Lãm nói sớm cho hắn biết để hắn có biện pháp xử lý sớm hơn thì tình trạng giữa hai người tuyệt đối sẽ không đến mức này.

 

Chẳng lẽ muốn giữ lại bằng chứng để tống tiền?

 

Nhưng đã nhiều ngày trôi qua, dù ghi âm hay quay phim, thời gian để làm đều rất dư dả, nhưng Dung Lãm vẫn không có ý định uy h**p hắn.

 

Mục đích của cậu rốt cuộc là gì?

 

Ngô Tử Hiển đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn nghĩ đến một lời giải thích hợp lý nhất.

 

Bị nhìn chằm chằm quá mức, Dung Lãm không thoải mái quay người lại thì thấy ánh mắt dò xét của Ngô Tử Hiển. Nhìn lâu, ánh mắt này dường như có thể xuyên qua da thịt, khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

 

"Sao vậy anh Hiển?" Dung Lãm bất lực cười hỏi.

 

Sao vậy, Dung Lãm, Ngô Tử Hiển híp mắt đăm chiêu nghĩ.

 

– Chẳng lẽ cậu thích tôi?

 

—-----

Bình Luận (0)
Comment