Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 19

Dung Lãm ngơ ngác nhìn đối phương, một lúc sau, cả người đột nhiên thả lỏng, nói đùa: "Anh thì chẳng thay đổi gì cả."

 

"Năm 18 tuổi anh đã cao 1m87 rồi, cao thêm nữa thì phiền phức lắm." Kỷ Văn Châu nói, "Đâu giống em, năm đó lùn tịt. Anh còn cá với Quan Thừa xem cuối cùng em có cao được 1m75 không."

 

"Bây giờ thì sao?" Dung Lãm cố tình đứng thẳng người với chiều cao 1m81 của mình.

 

"Cao ráo thanh tao."

 

Dung Lãm dở khóc dở cười: "Cách dùng từ của anh vẫn kỳ lạ như vậy."

 

Nhà sản xuất và Ngô Tử Hiển đứng bên cạnh nghe một lúc lâu, bị ngăn cách bên ngoài hai người, hoàn toàn không chen vào được. Mấy phút sau, nhà sản xuất cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà cắt ngang, tò mò hỏi: "Văn Châu, cậu quen biết cậu Dung từ trước à?"

 

"Còn hơn cả quen biết." Kỷ Văn Châu đột nhiên đưa tay khoác vai Dung Lãm, kéo cậu lại gần mình, cười nói, "Để cậu ấy kể cho chị nghe đi."

 

Dung Lãm loạng choạng hai bước, sau khi đứng vững, bất lực thừa nhận: "Trước đây chúng tôi từng lập ban nhạc, ăn ở cùng nhau, quan hệ rất tốt."

 

"Hóa ra là vậy, đã là người quen thì càng tốt, nhưng sao chưa từng nghe Văn Châu nhắc đến nhỉ?" Nhà sản xuất cười tươi nói đùa, "Cậu ấy chỉ nói chất giọng của cậu Dung phù hợp để hát bài này, không ngờ còn có mối quan hệ đặc biệt nữa. Hóa ra cậu lợi dụng chức vụ sắp xếp người thân."

 

"Thực sự là vì cậu ấy phù hợp, không nói nhiều, chị cứ đợi nghe thành phẩm thì biết..."

 

Nói được một nửa, Ngô Tử Hiển bỏ đi. Ba người không biết đột nhiên hắn bị làm sao, vô thức im lặng nhìn chằm chằm.

 

Dưới ánh mắt của ba người, Ngô Tử Hiển đi thẳng đến ghế sofa, đặt ba lô lên đó. Sau đó hắn quay người lại, không hứng thú hỏi: "Có thể bắt đầu chưa?"

 

Nhà sản xuất thấy Ngô Tử Hiển không muốn tiếp tục chủ đề này nên vội vàng nói: "Không vấn đề gì, cậu Ngô còn có lịch trình tiếp theo, chúng ta bắt đầu nhanh lên nhé."

 

Trước khi đến, Dung Lãm và Ngô Tử Hiển đã luyện tập bản hoàn chỉnh của OST vô số lần. Bây giờ cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp hát cho Kỷ Văn Châu nghe.

 

Khi chỉ ra vấn đề, trên mặt Kỷ Văn Châu luôn nở nụ cười hời hợt, nhưng lời phê bình lại rất sắc bén.

 

"Cậu Ngô, độ lên xuống của hai chữ 'vào mộng', có thể lớn hơn một chút không?"

 

"Cậu Ngô, mấy chữ 'một lòng chung tình' vào sớm quá."

 

"Câu thứ ba có hơi khó hát không? Chúng ta có thể sửa lại."

 

Mặc dù Ngô Tử Hiển đã quen được mọi người tung hô, nhưng hắn không hề kiêu ngạo, đặc biệt là ca hát không phải sở trường của mình nên hắn càng khiêm tốn hơn. Những lời đề nghị của đối phương hắn đều nghiêm túc tham khảo, vì vậy hai người hợp tác rất thuận lợi.

 

Đến lượt Dung Lãm, màn trình diễn của cậu gần như hoàn hảo.

 

Dung Lãm ngồi trong bóng tối, ánh sáng chỉ đủ chiếu vào đường nét của cậu, giọng hát từ từ tuôn ra theo tâm hồn. Giống như bài thơ của Szymborska: Hạt bụi lấp lánh tràn ra từ đôi môi, giọng hát mượt mà như ánh bạc lấp lánh.

 

Ngô Tử Hiển đột nhiên cảm thấy thời gian như chậm lại, căn phòng như một chiếc thuyền nhỏ lắc lư theo từng đợt sóng âm. Hắn nhìn sườn mặt Dung Lãm, trong lòng dâng lên thứ gì đó ngọt ngào như mật.

 

Hắn không nói rõ được, nhưng cảm giác này rất quen thuộc.

 

...

 

Một khúc nhạc kết thúc, mọi người trở về hiện thực từ "câu chuyện" mà Dung Lãm kể. Kỷ Văn Châu hồi tưởng một lúc rồi không tiếc lời khen ngợi: "Mặc dù một số chi tiết vẫn chưa hoàn hảo, nhưng hiệu quả đã rất tuyệt vời rồi."

 

"Chỉ là trùng hợp thôi." Dung Lãm khiêm tốn, "Bài hát này nằm trong quãng giọng thoải mái của em, phong cách này em cũng khá thành thạo."

 

Kỷ Văn Châu vừa đánh dấu trên lời bài hát vừa trả lời bâng quơ: "Đương nhiên rồi, anh viết bài hát này dựa trên khuôn mẫu là em, đương nhiên phù hợp với em rồi."

 

Dung Lãm và Ngô Tử Hiển đều nhìn anh ta, nhất thời không ai nói gì.

 

Kỷ Văn Châu ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhận ra cách nói này có chút mơ hồ. Sau đó, anh ta cười cười, nghiêm túc đính chính: "Hai người bày ra vẻ mặt gì vậy? Ý anh là, anh viết bài hát này dựa trên phong cách và chất giọng của em."

 

Sau khi thưởng thức phản ứng lúng túng của Dung Lãm, anh ta lại cười nói với Ngô Tử Hiển: "Tất nhiên, phần của cậu Ngô, tôi cũng viết dựa trên khuôn mẫu là cậu."

 

Lúc này mà giải thích nữa thì có vẻ như đang chữa cháy.

 

Thực ra đối với nhà sản xuất mà nói, Ngô Tử Hiển mới là người mà họ muốn lấy lòng, còn Dung Lãm chỉ là người được tặng kèm. Nhưng cách nói của Kỷ Văn Châu lại khiến cho người ta cảm thấy Ngô Tử Hiển trở thành kẻ làm nền.

 

Dung Lãm đã quen với việc Kỷ Văn Châu nói năng bừa bãi, bất lực liếc nhìn Ngô Tử Hiển. May mà đối phương vẫn bình tĩnh quan sát, không có phản ứng gì đặc biệt.

 

Chỉ có thể nói Kỷ Văn Châu đã quen tự cao tự đại, nói năng tùy tiện. Đến giờ anh ta vẫn không thay đổi chút nào.

 

Buổi sáng ba người luyện hát, buổi chiều bắt đầu thu âm thử. Để tiết kiệm thời gian, họ gọi bánh mì sandwich giao tận nơi để ăn trưa.

 

Dung Lãm và Kỷ Văn Châu đã ăn rồi, còn Ngô Tử Hiển vẫn đang cố gắng nhặt rau trong "bánh mì sandwich nhiều thịt" ra vứt.

 

"Cậu Ngô, kén ăn không tốt đâu." Kỷ Văn Châu vừa chống cằm vừa cười nói.

 

"Ừ." Ngô Tử Hiển trả lời qua loa, nhưng động tác vẫn không dừng lại.

 

"..."

 

Dung Lãm bênh vực Ngô Tử Hiển, chủ động bóc phốt Kỷ Văn Châu: "Anh còn dám nói người khác, năm đó người kén ăn nhất trong nhóm chẳng phải là anh sao?"

 

"Oan uổng quá, Tiểu Lãm." Kỷ Văn Châu giả vờ tủi thân, "Rõ ràng là Hoàng Chính Minh kén ăn, Quan Thừa cũng có một đống thứ không ăn, sao lại đổ lên đầu anh?"

 

"Không ai kén chọn bằng anh, không ăn hạt, không ăn hải sản, không ăn đào..."

 

"Đó là do anh bị dị ứng, vậy mà cũng coi là kén ăn sao?" Kỷ Văn Châu nắm lấy vai Dung Lãm, lắc nhẹ, "Em nghĩ anh không muốn ăn sao? Anh ăn một miếng bánh quy hạt điều suýt nữa thì không qua khỏi, em quên hết rồi à?"

 

Dung Lãm hơi sững người, im lặng hồi lâu.

 

Một lúc sau, cậu mới hạ giọng nói: "Không quên, nhưng anh cũng thiệt tình, chỉ vì tiết kiệm chút tiền thuốc men mà cứ cố chịu đựng, có cần phải vậy không?"

 

"Sao lại không cần? Tiền của mấy đứa mình cộng lại cũng không đủ thuê nhà, chỉ có thể chen chúc trong căn hầm tồi tàn, lấy đâu ra tiền truyền nước biển?"

 

"Chuyện đã qua rồi nên anh mới mạnh miệng, lúc đó còn nắm tay em nói lời trăn trối." Dung Lãm cố gắng tươi cười, nhưng nụ cười lại có chút gượng gạo.

 

"Anh cũng có lúc phán đoán sai mà." Kỷ Văn Châu cười tít mắt, anh ta nhìn chằm chằm vào Dung Lãm, như thể xuyên qua khuôn mặt đối phương để nhìn thấy quá khứ khó khăn không thể chạm tới.

 

"Lúc đó anh thực sự cảm thấy mình sắp chết rồi. Lúc nắm tay em, anh còn nghĩ, cuối cùng lại chết trong vòng tay em, đời này thật không đáng."

 

"Chết trong vòng tay em là tốt lắm rồi, anh bóp tay em sưng hết cả lên, người bình thường nào chịu nổi sức mạnh của anh chứ?" Dung Lãm cuối cùng cũng bị anh ta chọc cười.

 

Lúc đó Kỷ Văn Châu chỉ nói mình khó chịu, hỏi thế nào anh ta cũng không trả lời, ho đến mức sắp tắt thở. Sau đó Dung Lãm mới biết đối phương ăn nhầm hạt, cứ cố chịu đựng không chịu đi bệnh viện, nghĩ lại còn thấy sợ.

 

Lúc ấy trong căn nhà thuê của họ, ngoài anh em và ước mơ ra thì không còn gì cả. Ai trong nhóm cũng muốn chuyển đi để thoát khỏi cuộc sống khó khăn, nhưng lại chẳng nỡ rời đi vì thứ quan trọng nhất đã bị khóa chặt ở đấy.

 

"May mà sau đó chúng ta dần dần có chút tiếng tăm, ít nhất cũng không phải lo ăn lo mặc."

 

"Còn hơn thế nữa, nhiều show diễn lắm luôn, làm không hết."

 

...

 

Hai người trò chuyện rôm rả, cho đến khi Dung Lãm nhận ra, Ngô Tử Hiển bên cạnh dường như đã im lặng từ lâu. Bánh mì sandwich nhiều thịt đã được hắn ăn hết, giấy gói được gấp gọn gàng thành hình con ếch nhảy đặt sang một bên.

 

Ngô Tử Hiển đang cúi đầu xem lời bài hát, rõ ràng khoảng cách giữa ba người rất gần, nhưng lại như cách nhau một bức tường vô hình dày cộm.

 

Dung Lãm hơi bất an nên chủ động bắt chuyện, giọng nói vô thức nhanh hơn một chút: "Em gọi thêm một cốc cà phê, anh Hiển, anh uống gì?"

 

"Không cần đâu." Ngô Tử Hiển vừa nói vừa đứng dậy, "Tôi ra máy bán hàng tự động mua lon coca."

 

Đợi đến khi Ngô Tử Hiển đóng cửa lại, Kỷ Văn Châu mới không nhịn được thở dài: "Bánh mì sandwich nhiều thịt và coca, lối sống của đại minh tinh chúng ta lành mạnh quá."

 

Dung Lãm hoàn hồn, nói với anh ta: "Anh tin không? Anh Hiển từ nhỏ đến lớn chưa từng bị bệnh, ngay cả cảm sốt cũng không có."

 

Kỷ Văn Châu dở khóc dở cười cảm thán: "Trời ạ, cậu ta quả là siêu nhân."

 

Ngô Tử Hiển lấy lon coca lạnh từ cửa lấy hàng ra, dùng một tay mở nắp, uống ừng ực mấy ngụm.

 

Nước ngọt có ga lạnh buốt xua tan đi hơi nóng trong miệng, kéo theo cả sự bồn chồn khó hiểu trong huyết quản.

 

Sự bồn chồn này giống loài bò sát đang lột da hoặc loài chim chưa nở, tựa như có một lớp màng vô hình trói buộc khiến hắn khó thở.

 

Nhưng Ngô Tử Hiển không định để tâm. Sau khi uống coca xong, hắn ném lon không vào thùng rác rồi đứng dậy quay trở lại.

 

Hành lang dẫn đến phòng thu rất dài, xung quanh quá yên tĩnh khiến tiếng đế giày gõ xuống sàn đặc biệt chói tai.

 

Sự chú ý của Ngô Tử Hiển ban đầu đều tập trung vào tiếng đế giày gõ. Nhưng đột nhiên có một khoảnh khắc, cảnh tượng Dung Lãm bị Kỷ Văn Châu nắm tay, hai người cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ ngủ say hiện lên trong đầu hắn như một thước phim.

 

Đồng thời, Ngô Tử Hiển dừng bước.

 

Hắn cứ đứng yên tại chỗ, một lúc lâu không nhúc nhích.

 

Cảm giác bồn chồn đó lại quay trở lại.

 

[Lời tác giả]

 

Có một người, sống chung với Dung Lãm hơn một năm, cùng nhau trải qua những năm tháng khó khăn, năm đó quan hệ rất tốt, nhưng sau đó giận dỗi chia tay. Bây giờ lại chủ động tìm đến, người đó là –

 

Ngô Tử Hiển: Tôi...

 

Kỷ Văn Châu: Chính xác, chính là tại hạ!

 

Ngô Tử Hiển: ...

 

—-----

Bình Luận (0)
Comment