Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 24

Lúc đêm khuya thanh vắng, Ngô Tử Hiển chậm rãi ngồi dậy. Sau đó hắn đi giày vào, đứng dậy, đi đến bên giường Dung Lãm.

 

Hắn cứ lặng lẽ nhìn Dung Lãm như vậy, có lẽ là năm phút, có lẽ là mười phút, hai mươi phút...

 

Khi đầu gối Ngô Tử Hiển chạm vào nệm, lò xo phát ra tiếng kẽo kẹt nhỏ. Ngón út hắn cọ vào mu bàn tay Dung Lãm lộ ra ngoài chăn - hơi lạnh, giống như tấm kính trên cửa sổ.

 

Sau đó, hắn dùng một tay chống lên gối của Dung Lãm, một tay đặt lên ngực Dung Lãm, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau dưới ánh trăng.

 

Cứ như vậy, Ngô Tử Hiển như bị ma xui quỷ khiến cúi đầu xuống, hôn lên môi Dung Lãm một lần nữa.

 

Dung Lãm bị nụ hôn này đánh thức, mơ màng mở mắt ra. Khi nhận ra Ngô Tử Hiển đang làm gì, cậu giật mình ngồi dậy. Khoảnh khắc mũi chạm vào mũi, Dung Lãm nhận ra mình ngồi dậy quá vội, ngay sau đó, răng cửa cậu không thể tránh khỏi va vào môi dưới của đối phương.

 

Cậu ngay lập tức nếm được vị máu tươi và cả tiếng rên khẽ của Ngô Tử Hiển.

 

Dung Lãm lập tức lùi lại, hoảng hốt hỏi: "Anh Hiển, không sao..."

 

Nhưng ngay sau đó, tay Ngô Tử Hiển kìm lấy gáy cậu, lạnh đến mức không giống nhiệt độ của phòng có máy điều hòa. Dung Lãm có thể cảm nhận được ngón cái của đối phương đang xoa nhẹ tóc mình, nhận thức này khiến cột sống cậu run lên như bị điện giật.

 

Môi hai người cách nhau nửa milimet, trao đổi hơi ẩm trong khe hở nhỏ hẹp. Đột nhiên, Ngô Tử Hiển áp sát, đầu lưỡi lướt qua răng cửa cậu, cố tình để máu dính vào môi Dung Lãm.

 

Hành động mang theo mùi tanh của máu này cuối cùng cũng phá vỡ một kết giới nào đó. Dung Lãm nghe thấy tiếng vải sột soạt, là bộ đồ ngủ của cậu bị Ngô Tử Hiển nắm chặt đến mức nhăn nhúm, đối phương dùng đầu gối tách hai chân cậu ra.

 

Khi chỗ quan trọng sắp bị chạm vào, Dung Lãm cuối cùng cũng đẩy Ngô Tử Hiển ra. Cậu nắm chặt cổ áo mình, thở hổn hển, hỏi gấp trong lúc th* d*c: "Anh lại bị mộng du à, anh Hiển?"

 

Ngô Tử Hiển không nói gì, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ.

 

Đây đã là lần thứ hai chứng mộng du của Ngô Tử Hiển tái phát.

 

Hình như còn nhanh hơn trước.

 

Dung Lãm từng hối hận vì không nói cho Ngô Tử Hiển biết chuyện mộng du kịp thời, khiến cho mình bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để giải quyết vấn đề. Nhưng khi cơ hội lại đến trước mặt cậu một lần nữa, cậu mới hoàn toàn hiểu ra, cậu căn bản không muốn nói cho Ngô Tử Hiển biết.

 

Cho dù cơ hội này đến một nghìn lần, mười nghìn lần nữa, cậu cũng sẽ không nói. Cậu khao khát được thân mật với Ngô Tử Hiển dù chỉ trong chốc lát, cậu là một tên khốn nạn thừa nước đục thả câu.

 

Nếu hành vi đê tiện này bị Ngô Tử Hiển biết được...

 

Nhất định đối phương sẽ thấy cậu ghê tởm, sẽ khinh thường, xa lánh và căm hận.

 

Nhưng Dung Lãm không thể kiểm soát được h*m m**n đang dâng trào của mình, cậu không khỏi cười gượng, vùi mặt vào cổ đối phương như đang trốn tránh.

 

Sáng hôm sau, Dung Lãm nhìn thấy lọ thuốc ngủ quen thuộc trên tủ đầu giường của Ngô Tử Hiển.

 

"Nhìn gì vậy?" Ngô Tử Hiển hỏi.

 

Dung Lãm hoàn hồn: "Anh Hiển, sao anh lại uống loại thuốc này nữa rồi?"

 

"Uống loại khác sẽ bị đau dạ dày." Ngô Tử Hiển thờ ơ nói.

 

"..."

 

"Sao vậy?"

 

Dung Lãm l**m môi, cuối cùng chỉ cười nói: "Không có gì."

 

Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi, Dung Lãm đi câu cá ở bờ hồ cả nửa ngày. Vừa hay cậu thu hoạch được khá nhiều nên định tối nay nấu canh cá trắm cỏ cho hai đồng đội ăn.

 

Vừa bước vào cửa, Tần Hữu đã chạy đến, hào hứng lấy ra một tấm vé nhét vào tay cậu.

 

"Lại đi câu cá, đúng là ông cụ non. Đừng có quan tâm đến cá nữa, nhóm trưởng, em xem đây là gì?"

 

Dung Lãm bỏ mũ rơm xuống, hoá ra là vé xem concert của ca sĩ Hồng Kông Trần Hiểu Sương.

 

Cô là một ca sĩ nhạc folk không mấy nổi tiếng, debut cũng khá lâu rồi. Dung Lãm đã nghe nhạc của cô từ nhỏ, phong cách của Trần Hiểu Sương có ảnh hưởng rất lớn đến âm nhạc của cậu.

 

Tuy nhiên, cách đây không lâu, Trần Hiểu Sương bất ngờ nổi tiếng nhờ chương trình tuyển chọn, bây giờ vé rất khó mua. Dung Lãm canh me mãi mà cũng không mua được.

 

"Cảm ơn anh Hữu! Anh lấy ở đâu ra vậy?" Dung Lãm như đứa trẻ nhận được quà Giáng sinh, mắt sáng rực lên, "Còn là khu VIP nữa, có thêm tiền cũng không mua được!"

 

"Đừng cảm ơn anh, vừa rồi Tử Hiển về nhờ anh đưa cho em đấy."

 

Dung Lãm sững người: "Tại sao?"

 

"Cậu ấy chỉ bảo anh đưa cho em rồi đi mất."

 

Dung Lãm không nói nên lời, tai cũng bắt đầu nóng lên. Chào tạm biệt Tần Hữu, y gửi tin nhắn cho Ngô Tử Hiển, viết đi viết lại, cân nhắc năm phút mới gửi đi.

 

"Em nhận được vé rồi, cảm ơn anh Hiển. Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến việc cho em cái này?"

 

Nghĩ rằng Ngô Tử Hiển sẽ trả lời chậm, Dung Lãm bèn cho cá câu được vào chậu. Vừa làm xong, cậu lấy điện thoại ra xem giờ thì phát hiện Ngô Tử Hiển đã trả lời rồi.

 

Tổng cộng gửi đến ba tin nhắn, tin nhắn cuối cùng hiện rõ trên màn hình khóa –

 

"Muốn nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của em."

 

Nhịp tim Dung Lãm đột nhiên rối loạn, đập thình thịch trong lồng ngực cậu như tiếng ve kêu ngày hè.

 

Ý, ý gì vậy? Mình nhìn nhầm à?

 

Dung Lãm nín thở, nhanh chóng mở tin nhắn ra xem, ba tin nhắn đó là:

 

"Anh Hữu năn nỉ anh."

 

"Nói dạo này em làm việc vất vả."

 

"Muốn nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của em."

 

Tâm trạng Dung Lãm như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, hiếm khi đỏ mặt tía tai, may mà bên cạnh không có ai nhìn thấy.

 

Ngô Tử Hiển cố ý sao? Không, là mình quá nôn nóng, cậu dở khóc dở cười.

 

Ổn định lại tinh thần, cậu mới tiếp tục trả lời: "Em nợ anh một ân tình rồi anh Hiển, khi khác em mời anh ăn cơm."

 

"Được."

 

Biết Ngô Tử Hiển chỉ là khách sáo, không thể nào đi, Dung Lãm cũng không để trong lòng. Nhưng cậu vẫn rất vui, mặc dù là anh Hữu yêu cầu nhưng Ngô Tử Hiển đã đồng ý giúp đỡ, chứng tỏ quan hệ của hai người đã hòa hoãn hơn một chút rồi nhỉ?

 

Concert được tổ chức tại Nhà thi đấu Thể thao Thanh niên Olympic Nam Kinh, hôm đó, Dung Lãm thay một bộ quần áo bình thường thoải mái.

 

Mặc dù lần này chỉ mở bán một nửa số vé, nhưng lượng người vẫn rất đông. Dung Lãm cảm thấy gáy mình như bị hơi thở của người lạ đè lên, mùi nước hoa hòa quyện với mùi kem chống nắng xộc vào mũi. Mỗi lần đèn đỏ ở cửa soát vé nhấp nháy, đám đông lại tiến lên một bước, cậu bị xô đẩy trong dòng người.

 

Đột nhiên, có một cô gái vô tình vấp phải Dung Lãm, khiến cậu loạng choạng. Còn chưa kịp phản ứng, cánh tay cậu đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy kéo lại giúp cậu đứng vững.

 

Dung Lãm quay đầu lại, vừa định nói lời cảm ơn thì thấy người này rất quen.

 

Khoan đã, chẳng lẽ là...

 

Ánh sáng lạnh của đèn chiếu vào hốc mắt người nọ, sau đó ngón trỏ của đối phương kéo khẩu trang màu đen xuống, để lộ sống mũi, môi, cằm – cuối cùng cả khuôn mặt hiện ra từ trong bóng tối.

 

"Là anh." Ngô Tử Hiển bình tĩnh nói.

 

"Anh..." Dung Lãm vừa thốt ra một chữ đã im bặt. Nếu Ngô Tử Hiển bị những người khác nhìn thấy lúc này, chắc chắn sẽ gây ra náo động.

 

Vì vậy, mãi đến khi hai người ngồi vào chỗ VIP, Dung Lãm mới không nhịn được hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

 

"Anh không nói chỉ có mình em đến, người nhà cho anh hai vé."

 

Dung Lãm nghẹn lời.

 

Ngô Tử Hiển nhìn cậu: "Không vui à?"

 

"Không có, sao lại thế được."

 

"Vậy là rất vui?"

 

Còn hơn cả vui, quả thật như nằm mơ vậy. Nhưng y lại không dám thừa nhận, sợ bị Ngô Tử Hiển nhìn ra tâm tư của mình. Vì vậy, cậu cúi đầu xuống, đánh trống lảng: "Haha, chỉ là không ngờ thôi."

 

Vì cúi đầu nên cậu không chú ý đến ánh mắt dò xét của Ngô Tử Hiển. Rất nhanh, Ngô Tử Hiển đã quay đầu lại, không biết có nhận được câu trả lời mà hắn muốn hay không.

 

"Bắt đầu rồi." Ngô Tử Hiển nói.

 

Trên sân khấu, Trần Hiểu Sương ôm đàn guitar, đầu ngón tay gảy nhẹ trên dây đàn. Giọng hát trầm ấm và hơi khàn, tựa như người mẹ ôm ấp từng đứa trẻ.

 

Nhưng sự hiện diện của Ngô Tử Hiển quá mạnh mẽ làm Dung Lãm không thể hoàn toàn đắm chìm vào buổi biểu diễn. Xung quanh toàn là khán giả đang lắc lư theo giai điệu, nhưng trong mắt cậu, nơi này như chỉ có sân khấu và Ngô Tử Hiển, cả nhà thi đấu trở nên quá rộng.

 

Đủ loại suy nghĩ cuộn trào trong đầu cậu: Ngô Tử Hiển có thấy nhàm chán không? Anh ấy có thấy việc mình thích nghe thể loại tình cảm này là sến súa không? Lời bài hát của Trần Hiểu Sương ẩn ý sâu xa, anh ấy có hiểu không?

 

"Bài hát này nằm trong danh sách nhạc của anh." Đúng lúc này, Ngô Tử Hiển đột nhiên nói.

 

Dung Lãm không ngờ tới, khó hiểu hỏi: "Vì sao?"

 

"Trước đây em đã từng mở cho anh nghe." Ngô Tử Hiển nói, "Anh thấy hay."

 

Khoảnh khắc đó, tất cả sự bất an và lo lắng đều tan biến, Dung Lãm ngay lập tức bình tĩnh lại.

 

Giọng hát vang rền vang vọng khắp nhà thi đấu, âm cuối của câu hát khiến cả không khí cũng rung động.

 

Tay hai người đặt trên tay vịn, chỉ cần Dung Lãm hơi mở rộng ngón út ra là có thể chạm vào mu bàn tay Ngô Tử Hiển.

 

Sau khi concert kết thúc, bên ngoài cửa bị chặn kín mít. Nếu muốn bắt taxi, họ phải đi một đoạn đường rất dài.

 

Gió lạnh thổi mạnh qua, Dung Lãm đang suy nghĩ xem làm thế nào để khoác áo khoác của mình cho Ngô Tử Hiển mà không lộ liễu.

 

Ngô Tử Hiển lại đột nhiên nói: "Đói rồi."

 

Chưa đợi Dung Lãm trả lời, Ngô Tử Hiển lại thờ ơ nói: "Chẳng phải em nói muốn mời anh sao?"

 

"Thực sự muốn ăn à?" Dung Lãm dừng bước.

 

"Sao vậy, không có thành ý mời anh à?"

 

Lại trêu chọc cậu.

 

Dạo này Ngô Tử Hiển thực sự hơi kỳ lạ, nhưng Dung Lãm không nghĩ ra lý do, cuối cùng cho rằng đối phương đang có tâm trạng tốt. Cậu lấy vừa mừng vừa lo lấy điện thoại ra, vội vàng tìm kiếm nhà hàng đắt nhất mà mình từng ăn: "Anh đợi chút, em xem còn nhà hàng nào mở cửa không."

 

"Không cần phiền phức vậy đâu, quán này đi."

 

Nhìn theo ánh mắt của Ngô Tử Hiển, là một quán mì bình dân ven đường.

 

Sau khi hai người bước vào, cởi áo khoác ra, Dung Lãm vẫn còn do dự: "Ăn ở đây được không? Có quá qua loa không?"

 

"Ừ, anh muốn ăn mì."

 

Dung Lãm đành phải gọi cho hắn một tô mì thanh đạm, Ngô Tử Hiển cũng không khách sáo, gọi thêm tất cả các loại thịt. Nào là sườn, thịt viên, chân gà... chất thành một ngọn núi nhỏ.

 

Khi Dung Lãm đang đợi mì, Ngô Tử Hiển đã bắt đầu ăn. Cậu lấy điện thoại ra lướt Weibo, ngạc nhiên phát hiện mình và Ngô Tử Hiển lại lên hot search.

 

Hot search thứ hai #Ngô Tử Hiển concert Trần Hiểu Sương#, hot search thứ năm #Ngô Tử Hiển Dung Lãm#, hot search thứ bảy #Ngô Tử Hiển trang phục thường ngày#, người hâm mộ thảo luận sôi nổi.

 

Dung Lãm thầm nghĩ làm ngôi sao hàng đầu cũng không dễ dàng gì, chẳng có chút riêng tư nào cả.

 

[Aaaaaaaaa anh Hiển chỉ cần chụp ảnh tùy tiện thôi nhan sắc đã áp đảo cả giới giải trí!]

 

[Nhóc người máy và bé nhóm trưởng đi cùng nhau á??? Đây chẳng phải là quan hệ rất tốt sao, tại sao cứ tung tin đồn nhảm nói quan hệ của họ không tốt?]

 

[Hu hu hu hu tôi cũng đến concert của chị Trần, không ngờ Tiểu Lẫm cũng ở đó. Tiểu Lẫm nghe nhạc lén, để lại cho tôi nỗi tiếc nuối muôn đời QAQ]

 

[Sống lâu mới thấy! Chị em Tiên Lan chúng ta cũng được ăn tết rồi!]

 

[Nhân cơ hội này "chèo thuyền" CP, cả nhà em cảm ơn.]

 

[Mấy người kia ăn nói bậy bạ cái gì vậy?!]

 

[Áo sơ mi đen đẹp trai quá anh Hiển ơi, hự hự!]

 

Ngô Tử Hiển trong ảnh chụp của fan quả thực rất đẹp trai, chiếc áo sơ mi lụa đen ôm lấy bờ vai thẳng tắp, hai cúc áo bạc trên cổ áo không cài, để lộ một đường xương quai xanh. Ánh đèn sân khấu chiếu vào khuôn mặt đẹp trai, vừa lạnh lùng vừa thần thánh.

 

"Ài." Lúc này Ngô Tử Hiển đột nhiên nhíu mày, thè lưỡi ra nói, "Trong thịt viên có rất nhiều củ sen."

 

Dung Lãm nhìn ảnh rồi lại nhìn thanh niên đang bất mãn vì thịt viên có thêm nguyên liệu khác, cảm thấy không giống một người.

 

"Anh ăn chút rau đi." Dung Lãm bất lực cười nói.

 

Tuy nói vậy nhưng Ngô Tử Hiển vẫn ăn hết sạch thịt viên. Hắn ăn rất chậm nhưng lại rất nghiêm túc, giống như đang thưởng thức món ngon vật lạ nào đó. Vì có thể gọi thêm mì thoải mái, nên hắn lại gọi thêm một tô.

 

Bà chủ quán khoảng năm mươi tuổi, không quen Ngô Tử Hiển và Dung Lãm, nhưng nhìn trai đẹp ăn cơm ai lại không vui chứ.

 

"Nhìn thanh niên đẹp trai này ăn mì thấy ngon miệng ghê, đẹp trai thật đấy, thanh tú quá." Bà chủ cười nói, "Cậu nhóc kia, con có muốn gọi thêm mì không?"

 

Mì Dương Xuân ở quán này đúng là mì chính hiệu, Dung Lãm muốn ăn nhưng lại sợ béo. Có lẽ là nhìn ra cậu đang do dự, Ngô Tử Hiển nói thẳng: "Ăn chung với anh đi."

 

Vậy thì không còn cách nào khác.

 

Dung Lãm cười gật đầu với bà chủ: "Cô cũng cho con thêm một tô nữa."

 

Cuối cùng, hai người ăn sạch cả nước dùng, cảm giác no ấm lan tỏa từ dạ dày đến tay chân mình mẩy, từng ngón tay lười biếng đặt trên khăn trải bàn không muốn động đậy.

 

Hóa ra con người chỉ cần ăn no là sẽ rất hạnh phúc.

 

Trên xe taxi trở về, hai người không nói chuyện nhiều. Nhưng trong lòng Dung Lãm, đêm nay đã âm thầm kéo gần khoảng cách giữa bọn họ, mặc dù chỉ một chút.

 

Đi qua khu biệt thự, đến cổng ký túc xá. Dung Lãm vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí đó, cho đến khi cậu phát hiện có người đang đứng ở cửa hút thuốc - là quản lý của họ, chị Mã.

 

Không ngờ hai người lại về cùng nhau vào buổi tối, ánh mắt chị thoáng chút ngạc nhiên. Sau đó, chị lấy lại bình tĩnh, cười nói với Ngô Tử Hiển: "Tử Hiển, em về nghỉ ngơi trước đi, chị ra ngoài hút thuốc với Tiểu Lãm một lát."

 

Đây là có ý muốn nói chuyện riêng. Ngô Tử Hiển không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi bước vào trong.

 

Dung Lãm nhận lấy điếu thuốc, mượn lửa của chị Mã châm thuốc. Cậu hít một hơi thật sâu rồi hỏi: "Chị, có chuyện gì vậy?"

 

Chị Mã không trả lời, mà mỉm cười hỏi ngược lại: "Hai đứa đi đâu vào buổi tối vậy?"

 

"Đi xem concert."

 

"Ồ, đã đi xem concert cùng nhau rồi à, quan hệ tốt ghê~"

 

Thần thái và giọng điệu này, sao lại giống mẹ đang giục cưới vậy.

 

Dung Lãm có một dự cảm không lành, quả nhiên, ngay sau đó nghe thấy chị Mã nói: "Trước đây sếp Tôn bảo em và Tử Hiển "tạo hiệu ứng couple", em từ chối rồi, anh ấy lại bảo chị đến khuyên em."

 

"Thực ra thái độ của em lúc đó đã rất rõ ràng." Dung Lãm bất lực, "Nhờ chị Mã khuyên sếp Tôn giúp em."

 

"Hơi bất ngờ, chị tưởng em sẽ đồng ý."

 

Nhìn thấy ánh mắt do dự của Dung Lãm, chị Mã nhả một vòng khói: "Không phải em thích Ngô Tử Hiển sao?"

 

—-----

Bình Luận (0)
Comment