Đêm hôm đó, do cáp điện bị đội thi công vô tình đào đứt nên khu vực bị mất điện đột ngột. Mọi người không có việc gì làm, đều đi ngủ sớm.
Dung Lãm và chị Mã lại trò chuyện thêm nhiều việc khác, lúc cậu vào phòng, ký túc xá tối om. Nhìn từ phòng khách vào phòng ngủ của cậu và Ngô Tử Hiển, không thấy ánh sáng nào lọt ra từ khe cửa, xem ra anh Hiển đã ngủ rồi.
Dung Lãm rón rén bước vào phòng, vừa đóng cửa lại đã thấy một người đứng trước mặt mình. Cậu giật mình nín thở, mượn ánh trăng nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là Ngô Tử Hiển.
"Anh Hiển, sao anh lại..."
Chưa dứt lời, Ngô Tử Hiển đột nhiên đưa tay phải ra đỡ lấy một bên má cậu, khe giữa ngón trỏ và ngón giữa v**t v* d** tai mỏng manh của cậu. Dung Lãm theo bản năng rụt vai lại, nửa bên mặt tê dại, một dòng điện chạy thẳng xuống bụng dưới.
Tiếp theo, những nụ hôn vụn vặt rơi xuống má, mũi, môi cậu... Cậu lùi một bước, Ngô Tử Hiển tiến một bước, cho đến khi lưng cậu áp sát vào tường, hơi ấm của Ngô Tử Hiển lập tức áp lên, nụ hôn cũng từ khoang miệng hắn tiến sâu vào.
Lại mộng du nữa rồi.
Dung Lãm thở không ra hơi, lại sợ sức lực của mình quá lớn đánh thức Ngô Tử Hiển, theo bản năng quờ quạng trên tường. Tiếc là bức tường nhẵn nhụi không có chỗ nào để bám vào, những ngón tay chỉ có thể run rẩy đáng thương và bất lực.
Một nụ hôn kết thúc, cuối cùng cậu cũng có thể thở được, đang vội vàng hít lấy không khí thì Ngô Tử Hiển đột nhiên chậm rãi hỏi: "Thích hôn anh không?"
Dung Lãm sững người, nhìn thẳng vào hắn.
Căn phòng quá tối, cậu không nhìn thấy gì cả. Chỉ có thể cảm nhận được mỗi khi môi Ngô Tử Hiển mấp máy, hơi thở nóng bỏng lại phả vào cổ cậu.
Thấy Dung Lãm không trả lời, Ngô Tử Hiển lại hỏi lần nữa: "Thích hôn anh không?"
Vừa nói, Ngô Tử Hiển vừa dùng một tay nắm lấy cổ Dung Lãm, lại hôn lên một lần nữa. Lòng bàn tay hắn lướt qua yết hầu hơi nhô lên của Dung Lãm, m*n tr*n lồng ngực căng phồng, chạm vào điểm nhỏ nhạy cảm khiến Dung Lãm run lên dữ dội.
"Ưm, chỗ đó..."
Tiếp theo là cơ bụng săn chắc, rồi đến bụng dưới mềm mại...
Dường như chỉ cần Dung Lãm không nói, bàn tay này sẽ không dừng lại.
Quả nhiên, Ngô Tử Hiển lần thứ ba hỏi: "Thích không?"
Nhưng có những người, ngay cả trong nhật ký cũng không viết ra những bí mật không thể tiết lộ, Dung Lãm chính là người như vậy.
Cậu biết Ngô Tử Hiển đang mộng du, biết ngày hôm sau Ngô Tử Hiển tỉnh dậy sẽ không nhớ gì về chuyện đêm qua, biết đây chẳng qua là hỏi thái độ của cậu đối với nụ hôn. Nhưng chữ "thích" cứ lăn lộn trong cổ họng cậu không sao thốt ra được.
Dung Lãm không thể chịu đựng được cuộc trò chuyện này, nắm chặt lấy bàn tay đang tiếp tục đi xuống của Ngô Tử Hiển, như trốn tránh mà bịt chặt môi hắn.
Ngày hôm sau, hiếm khi Dung Lãm lại dậy sớm hơn.
Lúc cậu đang bận rửa mặt, Ngô Tử Hiển mới từ từ ngồi dậy, ngồi dậy rồi cũng không xuống giường mà cứ ngẩn người trong thế giới của riêng mình.
"Anh Hiển, đừng ngủ nướng nữa, hôm nay phải họp đấy." Thấy thời gian sắp đến, Dung Lãm nhắc nhở hắn.
Thế nhưng Ngô Tử Hiển lại đột nhiên hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi: "Tối qua anh có làm gì không?"
Dung Lãm sững người, động tác đánh răng cũng dừng lại. Miệng ngậm đầy bọt kem, cậu lắp bắp nói: "Sao anh lại hỏi vậy?"
"Vậy là mơ rồi." Nói xong, Ngô Tử Hiển vén chăn, xỏ dép lê.
Dung Lãm thậm chí còn chưa kịp súc miệng đã vội vàng đuổi theo: "Anh mơ thấy gì?"
Dưới ánh mắt nóng bỏng không chớp của Dung Lãm, Ngô Tử Hiển cúi đầu suy nghĩ một lúc.
"Quên rồi."
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Dung Lãm đã nghe thấy hắn thản nhiên nói tiếp:
"Nhưng mà, cảm giác khá tốt."
Dung Lãm lập tức như bị gậy bóng chày đập vào gáy, đứng chôn chân tại chỗ.
Rốt cuộc là mơ thấy gì? Có liên quan đến nụ hôn không? Chẳng lẽ còn nhớ một chút gì đó lúc mộng du?
Sau đó hỏi thêm, Ngô Tử Hiển cũng tỏ vẻ không hứng thú, không muốn nhắc lại nữa. Dung Lãm sợ Ngô Tử Hiển nhìn ra sự khác thường của mình, đành phải giả vờ như không quan tâm, nhưng cả ngày cứ thấp thỏm lo âu, bồn chồn không yên.
Đợi mọi thứ đã chuẩn bị xong, bốn người ngồi trên ghế sofa ở phòng khách. Đạo diễn và nhân viên đứng ở góc khuất của ống kính, ra hiệu cho họ có thể bắt đầu.
"Xin chào mọi người! Chào mừng mọi người đến với chương trình tạp kỹ của chúng tôi!" Nhiệm vụ làm nóng bầu không khí luôn được giao cho Tần Hữu, anh cười rạng rỡ trước ống kính, giơ tay chữ V, hô to. "Chúng tôi là..."
"Forth." Bốn người đồng thanh.
"A, đây hình như là lần thứ hai chúng tôi quay chương trình tạp kỹ. Thật ra, không ngờ lại có thể tụ tập cùng nhau, mọi người đều rất trân trọng cơ hội này."
"Cứ ngồi ở phòng khách trò chuyện thế này, khiến chúng tôi nhớ đến lúc mới debut." Dung Lãm phụ họa.
"So với lúc đó, Forth đã thay đổi rất nhiều. Không biết mọi người có ấn tượng không, ký túc xá trước đây rất nhỏ, bây giờ cuối cùng cũng có thể duỗi chân tay rồi."
"Tuy nói vậy, nhưng vẫn là hai người một phòng ngủ." Đường Diên Chi đảo mắt.
"Sao, muốn ở phòng riêng rồi à? Không muốn ngủ chung phòng với anh nữa hả?"
"Đương nhiên là phòng riêng tốt hơn rồi."
"Hu hu hu em dám nói ra á, đừng mà, đừng đi, đừng bỏ anh lại." Tần Hữu nhào tới ôm Đường Diên Chi.
Hai người ồn ào một hồi, cuối cùng cũng vào chủ đề. Tần Hữu chỉ tay vào đạo cụ trước mặt, giới thiệu: "Trò chơi hôm nay là Thử thách ăn ý."
Đường Diên Chi: "Cái tên nghe quê mùa thật."
"Những người hôm qua không góp ý thì không có tư cách nói." Tần Hữu giới thiệu luật chơi, "Bốn người chúng ta mỗi người đã làm sẵn một món tráng miệng, nhưng không ai biết là ai làm. Mỗi người sẽ lần lượt nếm thử, sau đó viết lên tấm thẻ này xem đầu bếp là ai, người đoán đúng nhiều nhất sẽ thắng."
Bốn món tráng miệng đã được bày sẵn trên bàn, bao gồm: Macaron, bánh pudding, Mật tam đao và Tiramisu, đều do chính tay các thành viên làm.
Người đầu tiên thử thách là Đường Diên Chi, sau khi nếm thử chiếc Macaron, y đột nhiên mở to mắt.
Cắn một miếng, lớp vỏ giòn tan, đường bột tan chảy trên đầu lưỡi. Lớp nhân mềm mịn, ẩm ướt, hương thơm của hạnh nhân xộc thẳng vào mũi, dù so với loại bán ở quán cà phê cũng không hề kém cạnh.
"Cái này chắc là do Tử Hiển làm." Y nói.
"Tại sao?"
"Hình như Macaron rất khó làm, nhưng cái này lại tinh tế, lại ngon như vậy, cảm giác người làm là một người rất giỏi." Đường Diên Chi cười nhìn Ngô Tử Hiển, khoác tay lên vai hắn.
Ngô Tử Hiển nhìn y, nhưng không đáp lại.
Tần Hữu: "Ra là trong lòng em, Tử Hiển là người làm bánh giỏi nhất trong chúng ta à ha ha ha ha ha."
"Không chỉ là làm bánh, trước đây em nhờ Tử Hiển giúp em biên đạo, cậu ấy rất tận tâm, biên đạo cũng cực kỳ hay." Đường Diên Chi nói. "Nói chung giỏi rất nhiều mặt."
Tần Hữu: "Còn có chuyện này nữa à?"
Dung Lãm thấy lạ, tuy Đường Diên Chi không nói, nhưng thực ra anh ấy hơi khó chịu với tính cách của Ngô Tử Hiển. Sao hôm nay lại không tiếc lời khen ngợi như vậy, còn đem chuyện riêng của hai người ra trước ống kính nói?
Nghĩ lại thì, hình như anh ấy tiếp xúc cơ thể với Ngô Tử Hiển nhiều hơn bình thường, những hành động nhỏ như vỗ vai, kéo tay áo thậm chí có thể coi là cố ý.
Dung Lãm cười mà không nói, cho đến khi đến lượt Ngô Tử Hiển thử thách.
Hắn lần lượt nếm thử ba món tráng miệng đầu tiên, suốt quá trình không có phản ứng gì. Chuẩn bị nếm thử món Tiramisu thứ tư, thì chiếc Tiramisu trên bàn đột nhiên biến mất.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy chiếc Tiramisu đang nằm trên tay Đường Diên Chi. Đối phương dùng nĩa nhẹ nhàng xúc một miếng nhỏ, đưa cho hắn một cách rất tự nhiên rồi nói: "A—"
Ngô Tử Hiển lặng lẽ nhìn Đường Diên Chi, trong ánh mắt có chút dò xét khó phát hiện. Nhưng cuối cùng Ngô Tử Hiển cũng không nói gì, hắn vén tóc ra sau tai, cúi người xuống, nhẹ nhàng cắn miếng bánh trên nĩa của y.
"Cảm ơn anh Diên Chi." Hắn thản nhiên nói.
Lúc này Dung Lãm cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, trong lòng dở khóc dở cười.
Sau khi nếm thử, mỗi người đều viết đáp án của mình lên tấm thẻ nhỏ. Đợi trò chơi kết thúc, mọi người cùng lật thẻ lên.
Đáp án của Ngô Tử Hiển là: [Macaron: Đường Diên Chi. Bánh pudding: Ngô Tử Hiển. Mật tam đao: Dung Lãm. Tiramisu: Tần Hữu.]
"Hóa ra Tử Hiển làm bánh pudding."
Dung Lãm cười nói: "Vì cái này đơn giản nhất đúng không?"
Ngô Tử Hiển có phần bất ngờ nhìn Dung Lãm, sau đó gật đầu tán thành. Hắn sợ phiền phức, đương nhiên là làm cái gì đơn giản thì làm.
"Mật tam đao cũng đoán đúng, sao lại nghĩ ra được?"
Ngô Tử Hiển: "Loại bánh truyền thống này, ngoài em ấy ra, tụi mình có ai thích ăn đâu."
Tần Hữu không nhịn được cười lớn: "Ha ha ha ha quả nhiên nhóm trưởng là dễ đoán nhất, cái nào có mùi ông cụ thì chắc chắn là cậu ấy làm. Cảm giác cậu ấy sẽ vừa ăn vừa uống trà, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh đó."
Dung Lãm bị trêu chọc đến đỏ mặt, biện minh: "Em cứ tưởng mọi người sẽ làm bánh Trung Quốc, chẳng lẽ không nên làm bánh Trung Quốc sao?"
Ba người còn lại cũng lần lượt công bố đáp án, nhưng chỉ có Dung Lãm đoán đúng tất cả.
Đáp án là: [Macaron: Tần Hữu. Bánh pudding: Ngô Tử Hiển. Mật tam đao: Dung Lãm. Tiramisu: Đường Diên Chi.]
"Trời đất, Macaron là anh làm á?" Đường Diên Chi ôm cổ Tần Hữu, "Giỏi dữ thần luôn, còn ngon hơn cả loại bán ở ngoài, từ bao giờ anh có tay nghề này vậy?"
"Em gái anh trước đây thích ăn, nên anh đã làm cho con bé, không ngờ lúc này lại có ích." Tần Hữu nhìn Dung Lãm, mắt sáng rực nói, "Nhóm trưởng đỉnh quá, cái này mà em cũng đoán ra được? Sao em biết là anh làm?"
"Hoàn toàn là do may mắn thôi." Dung Lãm cười nói.
"May mắn cũng là một phần của thực lực mà."
Thực ra không phải may mắn.
Dung Lãm thấy Đường Diên Chi đút Tiramisu cho Ngô Tử Hiển ăn, trong lòng đã mơ hồ có một suy đoán. Khi đáp án được tiết lộ, Tiramisu quả thực là do Đường Diên Chi làm, suy đoán của cậu đã được chứng thực —
Đường Diên Chi muốn đút cho Ngô Tử Hiển ăn thứ do chính tay mình làm.
Bốn người sau đó lại chơi thêm một vài trò chơi khác, tập đầu tiên của chương trình tạp kỹ coi như hoàn thành.
"Mọi người, hẹn gặp tuần sau nhé!"
Bốn người vẫy tay chào tạm biệt trước ống kính, Đường Diên Chi còn làm động tác tai thỏ trên đầu Ngô Tử Hiển.
Sau khi quay xong, Ngô Tử Hiển có công việc khác phải làm, chào hỏi một tiếng rồi rời đi. Tần Hữu buồn ngủ đến chết đi được, định ngủ bù rồi mới tẩy trang. Đường Diên Chi hôm nay phụ trách vệ sinh ký túc xá nên phải dọn dẹp tàn cuộc.
Đúng lúc Đường Diên Chi đang cất những món tráng miệng chưa ăn hết vào tủ lạnh, quay đầu lại, thấy Dung Lãm đứng phía sau, giật mình hoảng hốt.
"Hù chết tôi rồi, nhóm trưởng, sao em đi không có tiếng động vậy?"
"Xin lỗi xin lỗi, anh Diên Chi." Dung Lãm mỉm cười dịu dàng, cậu nhìn Đường Diên Chi một lúc, mới mở miệng hỏi: "Bên trên bảo anh xào couple với anh Hiển à?"
—----