Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 30

Sau khi chương trình tạp kỹ được phát sóng, phản hồi vô cùng nhiệt liệt. Lượt xem của tập này cao gấp nhiều lần so với các video cùng thời điểm khác.

 

"Hiệu ứng Ngô Tử Hiển" lại một lần nữa phát huy sức mạnh.

 

Nhưng ở đâu có người, ở đó có tranh chấp, phần bình luận của chương trình tranh cãi không ngừng.

 

[Đừng tự biên tự diễn nữa được không? Bệnh ảo tưởng nên đi chữa đi, ai thèm ghép couple với tên mờ nhạt đó chứ, ghê tởm!!]

 

[Chỉ có mình tôi nghiêm túc xem game thôi sao? Triple kill cuối cùng của nhóm trưởng ngầu quá! Ở đoạn mê cung trực tiếp dùng thân mình làm mồi nhử, chiến thuật này đỉnh thật (like)]

 

[Nhà nào đó có thể tôn trọng luật chơi được không? Rõ ràng là tự động chia nhóm theo thứ tự vị trí đứng, những kẻ tung tin đồn Diên Chi bám dính chết hết đi.]

 

[Hữu mama cười xem chó cắn chó.]

 

[Tập trung quảng bá video cut của bé người máy! Link đây → Video tổng hợp những khoảnh khắc đỉnh cao của Hiển thần / Phân tích chiến thuật game / Nghệ thuật trả lời câu hỏi về mẫu người lý tưởng. Muốn cãi nhau thì tự cắn xé nhau đi, Dung Lãm bẩn phần bình luận.]

 

Tuy nhiên, bình luận được like nhiều nhất lại là —

 

[Nhưng mà không ai thảo luận về mẫu người lý tưởng của anh Hiển sao? Không phải là đang ám chỉ nhóm trưởng à? "Trưởng thành, chín chắn", "dịu dàng với mọi người", "nhiều anh chị em", "debut sớm" đều trùng khớp. Tôi xem mà sợ chết khiếp, cứ tưởng sắp come out! ]

 

[Đừng mắng tôi, tôi là fan only của anh Hiển, tôi cũng thấy hơi...]

 

[Ban đầu tôi không nghĩ nhiều như vậy, nhưng lúc đó Tiểu Hữu lại liếc nhìn nhóm trưởng, rất đáng suy ngẫm.]

 

[Tôi cũng vậy... Lúc anh Hiển nói về mẫu người lý tưởng, đạo diễn chuyển sang cảnh quay toàn cảnh. Nhóm trưởng đứng ở ngoài cùng, ngay cả quản lý biểu cảm cũng suýt nữa sụp đổ...]

 

[Người qua đường xem mà quắn quéo quá trời, hai người này có gì đó mờ ám, có couple nào cho tôi xin link không?]

 

[Các bạn nhỏ ơi, hãy nhìn "Tiên Lan" nhà chúng tôi! Từng huy hoàng một thời, gia tộc lớn mạnh, gần đây đang hồi xuân! ]

 

[Cái này mà cũng nhặt được à? "Trưởng thành, chín chắn", "dịu dàng với mọi người", "nhiều anh chị em", "debut sớm" của cô Vi không phải là điều ai cũng công nhận sao? Là đặc quyền của hoàng tộc nhà các người à? Cái gì cũng muốn ăn cắp?]

 

[Toàn là suy diễn quá mức, anh người máy chỉ đang tôn trọng tiền bối + quảng bá bài hát mới, đừng bám víu nghệ sĩ nữa, xin các người đấy.]

 

...

 

Nhìn những bình luận này, Dung Lãm lại nhớ đến câu nói cuối cùng của Ngô Tử Hiển:

 

"Dung Lãm, em sợ cái gì? Anh không sợ."

 

Chữ "không sợ" của Ngô Tử Hiển là chỉ cái gì? Không sợ không có cơ hội thể hiện trong game? Không sợ từ chối Đường Diên Chi sẽ đắc tội với người khác?

 

Hay là không sợ...

 

"Tiểu Lãm." Lúc này, chị Mã đột nhiên đẩy cửa phòng chờ VIP ra cười nói, "Chuẩn bị xong chưa? Sắp lên máy bay rồi."

 

Dung Lãm phải đến Dương Thành quay một quảng cáo TVC, đã mua vé máy bay lúc rạng sáng. Từ khi Forth nổi tiếng trở lại nhờ Ngô Tử Hiển, số lần Dung Lãm đi máy bay trong tháng này còn nhiều hơn tổng số lần đi máy bay trong vài năm qua.

 

Trước khi lên máy bay, theo thói quen cậu tải xuống tập mới nhất của "Suy luận không có mặt tại hiện trường", để dành lúc cất cánh xem.

 

Sau khi phần suy luận của tập này kết thúc, các khách mời vừa ăn vừa trò chuyện, ôn lại chi tiết vụ án. Vì hung thủ đã bỏ độc vào món tráng miệng để giết nạn nhân, nên không biết sao, chủ đề lại chuyển sang việc chia sẻ về món tráng miệng.

 

Đến lượt Ngô Tử Hiển, hắn nói: "Trước đây đến Dương Thành, có một tiệm bánh tên là Vân Thượng Khả Khả, bánh mì 'Louis XVI' của họ khá ngon."

 

"Louis XVI là cái gì?"

 

"Tên bánh mì, nhân bên trong là thịt đầu heo."

 

"Cái này cũng gọi là tráng miệng á?!"

 

"Không phải, tên bánh mì này nghe kinh dị quá!"

 

"Thực sự rất ngon." Ngô Tử Hiển vừa nhai bít tết vừa nói, "Tiếc là ở quá xa Bắc Kinh."

 

Chủ đề này nhanh chóng trôi qua trong chương trình, nhưng Dung Lãm lại ghi nhớ trong lòng, cậu quay sang hỏi chị Mã bên cạnh: "Sau khi quay xong, chị có thể cho em nửa ngày được không? Em muốn đến một nơi."

 

Chị Mã tò mò: "Được thì được. Sao lại đột ngột như vậy?"

 

Việc quay quảng cáo không suôn sẻ, từ chín giờ sáng đến bảy giờ tối. Đợi đến khi Dung Lãm lê thân xác mệt mỏi đi xe hơn một tiếng đồng hồ, lặn lội đến tiệm bánh tên Vân Thượng Khả Khả thì bên trong gần như trống rỗng, chủ tiệm cũng chuẩn bị đóng cửa.

 

Mặc dù biết hy vọng mong manh, Dung Lãm vẫn hỏi: "Xin hỏi còn bánh mì Louis XVI không ạ?"

 

Cô chủ tiệm thở dài: "Hôm nay cả Quảng Châu hẹn nhau đến đây tìm Louis XVI hay sao vậy?"

 

Sau đó, cô quay sang Dung Lãm, nói bằng tiếng phổ thông: "Xin lỗi, đầu bếp làm bánh đó đã nghỉ việc từ đầu năm rồi."

 

Dung Lãm không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

 

Dung Lãm cao ráo, chân dài, rõ ràng khác với người qua đường bình thường. Cô chủ tiệm nhìn cậu một lúc, đột nhiên nhận ra điều gì đó, hét lên rồi che miệng lại: "Là... là Dung Lãm sao?"

 

Bị nhận ra, cậu cũng không che giấu nữa, ngại ngùng tháo khẩu trang xuống: "Xin chào."

 

Cô chủ tiệm mừng rỡ nhảy cẫng lên, chạy ra khỏi quầy, nói năng lộn xộn: "Xin chào, tôi là fan của cậu, tôi, lần đầu tiên gặp người thật, tôi, quá kích động, còn đẹp trai hơn trong ảnh!"

 

Dung Lãm cười gật đầu với cô: "Cảm ơn."

 

"Vậy cậu đến đây là..."

 

"Anh Hiển nói thích ăn cái này, vừa hay tôi đến đây công tác, tôi muốn thử xem có mua được không."

 

Không ngờ vừa nói ra, cô chủ tiệm lại càng kích động hơn, cô véo đùi mình rồi nói chắc nịch: "Tôi nhất định phải truyền đạt tấm lòng của bảo bối đến anh Hiển!"

 

Dung Lãm cứ tưởng cô sẽ gọi thợ làm bánh từ quê lên, vội vàng khuyên can: "Không sao không sao, không cần phiền phức như vậy đâu."

 

"Tiếc là sư phụ lớn tuổi rồi, bây giờ không làm bánh nữa." Cô gái khó xử nói. "Nhưng tôi có thể hỏi sư phụ về công thức, nếu cậu không ngại."

 

Dung Lãm mừng rỡ: "Thật sao?"

 

Nhưng công thức không phải cho không, Dung Lãm gần như ký tên lên tất cả mọi thứ trong tiệm, tay suýt gãy mới được thả đi.

 

Khi trở về Kim Lăng, việc đầu tiên Dung Lãm bắt tay vào là nghiên cứu cách làm "Louis XVI". Cậu thường nấu ăn ở nhà, làm một cái bánh mì cũng không quá khó.

 

Sau khi làm xong, cậu hút chân không bánh mì, gửi cho chủ tiệm Vân Thượng Khả Khả nếm thử, nhưng lần nào cũng bị nói là thiếu một chút gì đó.

 

Sau khi liên tục trao đổi và cải tiến, không biết đã thất bại bao nhiêu lần, đầu ngón tay Dung Lãm cũng bị bột nhão làm nhăn nheo. Thậm chí em gái cậu còn nhắn tin, nói nếu Dung Lãm còn dám mang Louis XVI về nhà sẽ cắt đứt quan hệ anh em với cậu.

 

Có công mài sắt có ngày nên kim, dẫm lên hàng chục sản phẩm thất bại, một chiếc Louis XVI hoàn hảo cuối cùng cũng ra lò.

 

Đợi Ngô Tử Hiển về ký túc xá, Dung Lãm liền đưa bánh mì cho hắn. Dung Lãm không giải thích gì cả, chỉ thản nhiên nói: "Mấy hôm trước đi công tác, đi ngang qua tiệm anh nói nên mua một cái."

 

Ngô Tử Hiển nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mì một lúc.

 

"Cùng ăn thử nhé?" Hắn đột nhiên nói.

 

Dung Lãm hơi sững người, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

 

Hai người chia bánh mì làm đôi, ngồi vào bàn ăn thưởng thức. Khi Ngô Tử Hiển cắn miếng đầu tiên, Dung Lãm đột nhiên lại bắt đầu sợ hắn nuốt xuống — nhỡ bánh mì chưa chín, nhỡ gia vị mặn quá, nhỡ màn bắt chước vụng về bị vạch trần...

 

"Ngon lắm, cảm ơn."

 

Lời khen ngợi thản nhiên của Ngô Tử Hiển lập tức xoa dịu những lăn tăn trong lòng cậu.

 

Mấy ngày nay Dung Lãm đã ăn quá nhiều sản phẩm thất bại, bây giờ ngửi thấy mùi này là muốn nôn. Nhưng Ngô Tử Hiển lại nhai từng miếng nhỏ, ăn rất nghiêm túc.

 

Cách ăn thật đẹp mắt.

 

Dung Lãm chống cằm nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

 

Cậu không cần Ngô Tử Hiển ngẩng đầu nhìn lại, không cần biết một trăm gram bột mì cần bao nhiêu men nở, không cần biết lò nướng cần làm nóng trước bao nhiêu độ. Chỉ cần đối phương cảm thấy hài lòng khi nhai chiếc bánh mì mềm mại là đủ rồi.

 

Dung Lãm còn hài lòng hơn hắn.

 

Quen biết Ngô Tử Hiển đã lâu, Dung Lãm thực ra rất ít khi làm gì cho hắn. Không phải cậu keo kiệt, mà là năng lực thực sự có hạn. Thứ cậu có Ngô Tử Hiển đều có, thứ cậu không có Ngô Tử Hiển cũng có, vậy cậu còn có thể làm gì?

 

Thật bất lực, khi khoảng cách giữa hai người quá lớn, ngay cả việc cống hiến cũng trở thành một điều không dễ.

 

Nỗ lực gần một tuần, mười phút đã bị hai người ăn hết. Ngô Tử Hiển chậm rãi lau miệng, nói với Dung Lãm: "Anh quay lại lấy đồ, không ở lâu."

 

Dung Lãm không ngờ lại nhanh như vậy, nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ: "Được, đi thong thả."

 

Ngô Tử Hiển kéo ghế ra, đứng dậy, rồi quay về phòng. Vài phút sau, hắn cầm đồ đi ra, nói với Dung Lãm: "Anh đi đây."

 

"Ừm."

 

"Cảm ơn bánh mì của em, còn nữa..." Ngô Tử Hiển đột nhiên quay người lại. "Tay nghề rất tốt, Dung Lãm."

 

Vẻ mặt Dung Lãm lập tức đông cứng lại.

 

Mỗi chữ của Ngô Tử Hiển đều ngân vang trong không khí, khiến Dung Lãm có ảo giác như thể chỉ cần mình cứ đứng yên như vậy sẽ không cần phải đáp lại.

 

Đầu óc cậu trống rỗng, gần như theo bản năng hỏi: "Sao anh lại..."

 

"Đầu bếp làm bánh đó đã nghỉ việc từ đầu năm rồi." Ngô Tử Hiển thản nhiên nói.

 

Hóa ra Ngô Tử Hiển sau đó lại đến tiệm bánh đó.

 

"Tại sao phải làm đến mức này? Mùi vị giống hệt nhau, khó lắm đúng không?" Hắn lại hỏi.

 

Dung Lãm cảm thấy tay chân lạnh toát, cơ thể cứng đờ, đầu óc trống rỗng, dây thần kinh rối tung lên, không thể suy nghĩ được nữa.

 

Tại sao phải làm đến mức này? Mau nghĩ ra lý do, nhanh lên.

 

Một lời giải thích khéo léo, có chừng mực, trưởng thành cho cái [——] không thể nói ra lời của mình.

 

"Dung Lãm, chẳng lẽ em..."

 

"Chủ tiệm là fan của em, thấy em muốn ăn nên đã cho em công thức." Dung Lãm nhìn vào mắt Ngô Tử Hiển, bình tĩnh cười nói. "Em tự làm xong, thấy mùi vị cũng được nên cho anh nếm thử, xem anh có thể nhận ra sự khác biệt không."

 

Ngô Tử Hiển nhìn thẳng vào Dung Lãm, nhưng không tìm thấy chút sơ hở nào trên nét mặt thản nhiên của cậu.

 

"...Vậy sao."

 

Cuối cùng, Ngô Tử Hiển khẽ cười một tiếng, xoay người rời đi.

 

—----

 

Lời Gấu Gầy: đăng 8 chương cho chẵn 30 chương, hahaha 

 

-------

Bình Luận (0)
Comment