Ánh mắt Ngô Tử Hiển nhìn Dung Lãm rất bình thường, phần lớn thời gian trong ngày hắn đều dùng ánh mắt như vậy. Nhưng chỉ một cái nhìn bình thường như thế cũng đủ khiến trái tim Dung Lãm tràn ngập mật ong và siro ngọt ngào, từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Được chung nhóm với người quen, quả thực rất may mắn." Dung Lãm cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói, "Nửa tháng tới xin được giúp đỡ nhiều, anh Hiển."
Ngô Tử Hiển nhìn cậu chằm chằm, không nói gì.
Tuy nhiên, người vui kẻ buồn. Đường Diên Chi nhìn ba chữ "Hồng Thiếu Hiên" bên cạnh tên mình, cảm thấy như đang gặp ác mộng.
Đồng đội của Tần Hữu là một tiểu hoa đán đang nổi. Anh vừa định nói chuyện với Đường Diên Chi thì thấy y như bị sét đánh ngang tai, đành ngậm ngùi không dám mở miệng.
Đường Diên Chi đôi khi cảm thấy cuộc sống đang cố tình trêu ngươi mình, xác suất một phần mười một mà y cũng gặp phải, đùa à? Đạo sĩ xà lơ gì thế! Mẹ kiếp, trả tiền lại đây!
Nhưng chương trình sẽ không tạm dừng vì sự sụp đổ của Đường Diên Chi. Sau khi các đồng đội đến an ủi y vài câu, tất cả khách mời đều phải lên máy bay trực thăng, được đưa đến "điểm xuất phát" tương ứng.
Trước đó có người khác đi cùng nên không cảm thấy gì, nhưng sau khi máy bay trực thăng rời đi, chỉ còn lại mình và Ngô Tử Hiển, Dung Lãm liền luống cuống tay chân. Dây đeo balo bị cậu quấn vào các ngón tay, vô thức cuộn qua cuộn lại.
Ngô Tử Hiển không để ý, trong lúc nhìn xung quanh, tóc hắn bay bay, vô tình lướt qua má Dung Lãm, mang theo mùi hương thoang thoảng.
"Tiếp theo đi đâu?" Hắn đột nhiên quay đầu lại.
Dung Lãm lập tức trả lời: "Phải tìm nguồn nước trước, có thể bật máy quay rồi."
Con người không có thức ăn ba tuần mới chết, nhưng không có nước thì không thể sống quá ba ngày.
Ngô Tử Hiển gật đầu, hai người lập tức lên đường, suốt dọc đường không nói gì.
Trong quá trình leo núi, sỏi đá lẫn với đất khô liên tục lăn xuống từ đế giày. Cành cây khô gãy vụn dưới chân tạo ra tiếng giòn tan, mỗi tiếng động đều làm kinh động vài ba con chim nhỏ. Khi bám vào vách đá, Dung Lãm chạm vào lớp rêu mọc trong khe đá. Chúng lạnh lẽo như lớp dịch nhầy của con rắn lột da cọ xát vào vách núi, tỏa ra mùi thơm ngát của cỏ cây.
Cậu đã tìm hiểu trước, sườn núi dễ hình thành suối hơn, ngoài ra cũng có thể phán đoán vị trí nguồn nước thông qua độ ẩm của đất.
Nhưng lý thuyết dù sao cũng chỉ là lý thuyết, thực ra Dung Lãm cũng không chắc chắn.
Hai người cứ đi như vậy hơn ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy bóng dáng nguồn nước đâu. Thấy mặt trời sắp lặn, cậu không khỏi lo lắng. Đúng lúc này, Ngô Tử Hiển ở dưới dốc đột nhiên kéo nhẹ vạt áo cậu: "Kéo anh lên với."
Dung Lãm khẽ động lòng, lập tức cúi người xuống nắm lấy tay Ngô Tử Hiển, kéo hắn lên.
Ngô Tử Hiển được kéo lên cũng không buông tay Dung Lãm ra. Hắn im lặng một lúc, đột nhiên nghiêng người, vùi đầu vào vai Dung Lãm.
"Mệt quá." Hắn nhỏ giọng nói.
Dung Lãm ban đầu đỏ mặt, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích, nhưng sau đó cậu ép mình bình tĩnh lại. Đúng vậy, cậu ấm được nuông chiều từ nhỏ như Ngô Tử Hiển chắc chắn chưa từng chịu khổ, mình phải đáng tin cậy hơn, nếu không thì làm sao chăm sóc tốt cho anh ấy?
"Anh Hiển." Biết máy quay mini không quay được, Dung Lãm lấy hết can đảm, siết chặt tay Ngô Tử Hiển, "Vất vả rồi, chúng ta tìm thêm một tiếng nữa, nếu vẫn không tìm thấy thì trước tiên chọn một nơi bằng phẳng để dựng lều. Trong túi em có vài chai nước dự phòng, hôm nay anh uống tạm trước, đừng sợ."
Ngô Tử Hiển im lặng đứng thẳng người, buông tay ra, từ từ trượt ra khỏi lòng bàn tay Dung Lãm, vô tình chạm vào ngón út của cậu.
"Được." Hắn nói.
Lúc Dung Lãm ngồi xổm xuống nghiên cứu độ ẩm của đất, Ngô Tử Hiển nhìn xung quanh, đột nhiên chú ý đến nhiều dấu chân trên mặt đất. Dấu chân còn rất mới, xét theo hình dạng, chắc là của loài hươu.
Chim và động vật có vú thường đến nguồn nước để uống vào buổi sáng sớm hoặc hoàng hôn, dựa theo đường đi của chúng có lẽ có thể tìm thấy nguồn nước.
"Thử đi hướng đó xem sao?" Ngô Tử Hiển chỉ về phía đông.
"Tại sao?"
Ngô Tử Hiển thích dáng vẻ Dung Lãm ra sức bảo vệ mình. Hắn không muốn phá vỡ trạng thái này nên chỉ nói: "Linh cảm."
Đi theo hướng Ngô Tử Hiển chỉ, chưa đầy hai mươi phút, hai người đã thực sự tìm thấy một hồ nước lớn trên núi! Dung Lãm thở phào nhẹ nhõm, cho rằng công lao là do mình mang theo "ngôi sao may mắn" Ngô Tử Hiển.
Tia nắng cuối cùng lặn xuống khe núi như lưỡi dao gỉ sét cắt ngang những đám mây. Ánh hoàng hôn dát những mảnh vàng vụn lên mặt hồ. Khi gió thổi qua, mặt nước gợn sóng lăn tăn, để lộ lớp bùn xám xanh bên dưới.
Dung Lãm đến xem thử, tin tốt là có cá.
Nghĩ đến việc hai người còn chưa ăn tối, Dung Lãm nói với Ngô Tử Hiển: "Anh đợi em một chút, em đi câu cá làm bữa tối."
Chương trình chỉ cho phép mỗi người mang theo bảy món đồ, nếu mang theo thức ăn thì sẽ không thể sống sót qua mười lăm ngày, vì vậy Dung Lãm đã chọn cây cần câu yêu quý của mình.
Trình độ câu cá của Dung Lãm cũng được coi là cao thủ trong số những người câu cá, có thể đánh bại vô số ông bác. Nhưng không biết có phải do cá hoang cảnh giác cao, hay vì hiếm khi được thể hiện trước mặt Ngô Tử Hiển nên căng thẳng hay không, mà hôm nay cậu chẳng thu hoạch được gì.
Ngô Tử Hiển không có việc gì làm bèn đi dạo dọc bờ hồ.
Đúng lúc này, một con cá lớn đột nhiên nhảy lên khỏi mặt nước, văng vào bờ, quẫy đuôi mạnh mẽ.
Ngô Tử Hiển và con cá lớn nhìn nhau, rồi hắn lập tức bước tới giữ chặt nó.
"Dung Lãm." Ngô Tử Hiển đến bên cạnh Dung Lãm, đưa con cá cho cậu xem, "Con này có thể ăn được không?"
Một cân rưỡi, cá chép.
Cần câu của Dung Lãm suýt nữa rơi xuống nước. Nhìn chằm chằm vào con cá, cậu ngơ ngác hỏi: "Anh lấy ở đâu ra vậy?"
Ngô Tử Hiển nhìn con cá, rồi lại nhìn Dung Lãm, thản nhiên nói: "Nó tự nhảy lên."
"Ý anh là, anh chỉ đi dạo ven hồ thì có một con cá nhảy lên bờ?"
"Đúng vậy."
Lòng tự tôn của Dung Lãm với tư cách là một cần thủ tan thành mây khói.
"Anh Hiển, đôi khi em rất ghét anh."
"...Vì một con cá?"
Cho đến khi con cá sắp nướng chín, Dung Lãm vẫn còn đang ngẩn ngơ — một cân rưỡi, cá chép. Cá chép, một cân rưỡi. Tự nhảy lên, tự...
Ngô Tử Hiển nhắc nhở: "Chín rồi."
Dung Lãm hoàn hồn, xé một miếng thịt nhỏ ở đuôi cá cho vào miệng. Điều kiện dã ngoại có hạn, cậu chỉ dùng muối để nêm nếm, nhưng lớp da ngoài giòn rụm, thịt cá ngọt thanh.
"Thịt còn hơi tái, phải nướng thêm chút nữa." Dung Lãm nói với Ngô Tử Hiển. "Em còn hái được một ít quả mọng, đã chụp ảnh cho chương trình xem rồi, có thể ăn được. Hơi chua, anh nếm thử xem có quen không."
Dung Lãm lấy từ trong balo ra một quả mọng, đang định đưa cho Ngô Tử Hiển thì hắn rất tự nhiên nắm lấy cổ tay Dung Lãm kéo về phía môi mình rồi ngậm quả mọng vào miệng.
Ngô Tử Hiển dùng lưỡi cuốn một cái, quả mọng đã được hắn cho vào miệng. Khi quả mọng đỏ thẫm bị nghiền nát giữa hai hàm răng, đầu lưỡi lướt qua đốt ngón tay Dung Lãm, nước ép dính nhớp theo đường vân tay chảy vào tay áo cậu. Dung Lãm lập tức cảm thấy tê dại từ bên dưới, bụng dưới căng tức.
Đột nhiên cảm thấy ngón trỏ đau nhói, Dung Lãm tỉnh táo lại. Cậu vô thức rụt tay về, thấy trên đầu ngón tay có một hàng dấu răng mờ nhạt.
"Không ăn nữa, chát." Làm như chưa có chuyện gì xảy ra, Ngô Tử Hiển cụp mắt xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm vào con cá nướng.
Những gợn sóng nhỏ trong tâm trí Dung Lãm biến thành một cơn sóng thần chưa từng có. Cậu nhìn dấu răng, tim đập thình thịch vì adrenaline tiết ra quá nhiều, ngón tay theo bản năng run rẩy.
Là mình nhạy cảm quá mức ư?
Sao cứ cảm thấy Ngô Tử Hiển dạo này...
Cậu ổn định hơi thở, không nhịn được hỏi: "Anh Hiển, anh..."
"À đúng rồi..." Ngô Tử Hiển vừa vặn cắt ngang lời cậu, hắn dừng lại một chút rồi nhường lời cho Dung Lãm, "Em nói trước đi."
Nhưng lúc này Dung Lãm lại chùn bước, không hỏi được nữa nên cậu cười gượng xua tay: "Không có gì, sao vậy anh Hiển?"
"Cái này cho em."
Ngô Tử Hiển lấy từ trong túi ra một thứ, nhét vào tay Dung Lãm. Dung Lãm mở lòng bàn tay ra xem, hóa ra là một miếng dán giữ nhiệt.
"Tay em hơi lạnh." Ngô Tử Hiển chọc chọc cành cây khô đang cháy, không ngẩng đầu lên.
"Cảm ơn..."
Rõ ràng bây giờ là mùa đông, nhưng niềm vui lớn lao của Dung Lãm lúc này lại kêu vang không dứt như ve sầu mùa hạ.
Nhưng cậu vẫn phải giả vờ như đang giải quyết việc chung, dở khóc dở cười hỏi Ngô Tử Hiển: "Nhưng mà chỉ được mang theo bảy món đồ, sao anh lại mang theo miếng dán giữ nhiệt?"
"Chẳng phải đã có ích rồi sao?"
"Anh Hiển, anh còn mang theo gì nữa?"
Ngô Tử Hiển im lặng một lúc, cuối cùng lại nói: "Bí mật."
"Tại em, trước khi xuất phát nên kiểm tra giúp mọi người một lượt. Vừa nãy anh Hữu nhắn tin cho em, nói anh ấy chọn một con dao, một cái bật lửa và năm hộp thịt nguội."
Ngô Tử Hiển nhướn mày: "Đi dã ngoại à?"
"Anh ấy vậy mà lại quên lấy lều, bạn cùng nhóm của anh ấy là nữ, hai người không thể ngủ cùng nhau."
"Mang nhầm đồ cũng không sao." Ngô Tử Hiển lại chọc chọc cành cây khô, "Chẳng phải còn có em sao?"
Một câu nói, thành công chặn họng Dung Lãm.
Ngọn lửa hôn lên cành cây, phát ra tiếng tí tách. Những hạt nhỏ bên trong lớp vỏ nhựa của miếng dán giữ nhiệt lăn qua lăn lại, Dung Lãm dùng một tay nắm như đang cầm một củ khoai lang nướng ngọt ngào.
Đêm khuya thanh vắng, Ngô Tử Hiển đã ngủ say, Dung Lãm kiểm tra đi kiểm tra lại đoạn phim trong máy quay.
Khi nhìn thấy Ngô Tử Hiển dùng tay mình để ăn quả mọng, Dung Lãm suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng xóa đoạn này đi.
Mặc dù việc đút cho nhau ăn giữa những người đồng giới là bình thường, nhưng cũng có khả năng bị người ta gán ghép. Chuyện liên quan đến Ngô Tử Hiển, Dung Lãm phải hết sức thận trọng, cậu không muốn gây ra bất kỳ rắc rối nào cho Ngô Tử Hiển.
Nhưng mà...
Tại sao Ngô Tử Hiển lại làm vậy?
Bao gồm cả việc massage, nắm tay, dựa vai trước đó... anh ấy ghét tiếp xúc cơ thể nhất mà.
Nghĩ đến đây, Dung Lãm cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Ngô Tử Hiển cắn không nhẹ, đến bây giờ vẫn còn dấu răng mờ nhạt.
Dung Lãm nhìn chằm chằm vào dấu răng đó. Không biết qua bao lâu, cậu lặng lẽ ngậm ngón trỏ vào miệng, dùng môi và răng nhẹ nhàng miêu tả dấu vết đó, giống như xuyên qua thời gian và không gian đang quấn quýt đầu lưỡi với Ngô Tử Hiển.
Mặc dù khi Ngô Tử Hiển mộng du, hai người đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần. Nhưng trong trạng thái tỉnh táo, đây là lần tiếp xúc thân mật duy nhất trong năm năm qua.
Đang miên man suy nghĩ, Ngô Tử Hiển đột nhiên ngồi dậy.
Dung Lãm không kịp trở tay, vội vàng rụt ngón tay lại nắm chặt thành quyền. Cậu đỏ mặt vì xấu hổ, nhắm mắt giả vờ ngủ, hệt như một thiếu niên đang tự xử bị bố mẹ đẩy cửa vào.
Ngô Tử Hiển ngồi dậy không nhúc nhích. Khoảng vài phút sau, hắn từ từ tiến lại gần Dung Lãm. Sau đó Dung Lãm cảm thấy d** tai nóng ran.
"Dung Lãm."
Khoảnh khắc Ngô Tử Hiển ngậm lấy d** tai, lưng Dung Lãm liền mềm nhũn. Răng hắn nghiền nát phần thịt mềm mại, di chuyển ra sau tai, hơi thở nóng bỏng khiến tai cậu ù đi.
Âm thanh mơ hồ lẫn với tiếng vải vóc ma sát vang lên bên tai, d** tai bị cắn tạo ra một cơn đau nhẹ, vùng da sau tai tê dại như bị vợt muỗi điện giật.
"Dung Lãm, Dung Lãm, Dung Lãm..."
Dung Lãm run rẩy dữ dội, nhưng trong cơn hỗn loạn, đầu óc cậu đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn. Chương trình chỉ cho phép mang theo bảy món đồ, anh Hiển đâu còn chỗ để mang theo thuốc ngủ.
Vậy tại sao lại mộng du?
Không cho Dung Lãm thời gian suy nghĩ, Ngô Tử Hiển đột nhiên ngậm lấy toàn bộ vành tai, đầu lưỡi l**m mạnh, hơi nóng phả vào tai cậu.
"Đừng..." Nhân ra Ngô Tử Hiển lại muốn chạm vào phía dưới của mình, Dung Lãm vội vàng giãy giụa. Nhưng sự giãy giụa cuối cùng cũng bị ngăn lại, Ngô Tử Hiển trượt tay theo eo cậu xuống dưới, hai ngón tay móc vào cạp quần đang lỏng lẻo, kéo xuống nửa phân.
...
Sáng sớm hôm sau, Ngô Tử Hiển ngồi một mình bên hồ trầm ngâm.
Từ khi vấn đề nguồn nước và thức ăn được giải quyết, cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã của họ đã biến thành một bức tranh điền viên.
Ngô Tử Hiển đang nhìn chằm chằm vào những con chim trên mặt nước, đột nhiên cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh. Hắn quay đầu lại, thấy Dung Lãm đang mỉm cười với mình.
"Anh Hiển, chào buổi sáng."
"Ừ, chào buổi sáng." Ngô Tử Hiển không để ý, cúi đầu uống nước.
Nước lấy từ hồ nước ngọt này vừa mới đun sôi, còn rất nóng, hắn bị phỏng đến mức thè lưỡi ra một chút.
Nhìn thấy lưỡi Ngô Tử Hiển, Dung Lãm bỗng nhớ đến cách hắn hôn tai mình tối qua. Cậu chột dạ xoa xoa tai, quay mặt đi chỗ khác.
Trước đây Dung Lãm vẫn có thể phân biệt rõ ràng giữa đêm và ngày, tuyệt đối không dám nảy sinh tà niệm với Ngô Tử Hiển ban ngày. Nhưng gần đây, sự tiếp xúc cơ thể giữa hai người vào ban ngày càng nhiều, không hiểu sao ranh giới này lại ngày càng mờ nhạt.
Dung Lãm luôn cảm thấy, cứ tiếp tục thế này sẽ xảy ra chuyện lớn.
"Có chuyện gì sao?" Ngô Tử Hiển hỏi.
Lúc này Dung Lãm mới nhớ ra mình đến đây làm gì, do dự một hồi, cuối cùng cậu cũng lấy hết can đảm hỏi: "Anh Hiển, anh có mang theo thuốc ngủ không?"
Ngô Tử Hiển im lặng.
"Sao lại hỏi vậy?"
"Chẳng phải buổi tối anh hay ngủ không ngon sao? Em sợ anh không mang theo thuốc ngủ sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi."
"Hôm qua ngủ rất ngon."
Thấy Ngô Tử Hiển không trả lời thẳng, suy nghĩ một chút, Dung Lãm lại nghĩ ra một lý do khác: "Anh Hiển, hay là chúng ta lấy đồ mình mang theo ra xem thử đi. Để em nắm rõ tình hình, biết có gì dùng được."
Lý do này của Dung Lãm rất hợp lý, đứng trên lập trường vì lợi ích chung, Ngô Tử Hiển không thể từ chối.
Hắn đành gật đầu, đưa túi cho Dung Lãm. Dung Lãm mỉm cười nhận lấy rồi lấy đồ ra từng món một.
"Miếng dán giữ nhiệt, dây cứu sinh, chăn len..."
Nếu thực sự không có thuốc ngủ thì sao?
Nếu tối qua Ngô Tử Hiển tỉnh táo thì sao?
"Đèn pin, hộp kín bằng sắt, bình nước..."
Ha, nghĩ gì vậy, không thể nào, Ngô Tử Hiển tỉnh táo sao lại hôn mình chứ?
Nhưng nhỡ đâu...
Vì quá căng thẳng, Dung Lãm cảm thấy cơ thể và tinh thần tách rời nhau, một nửa run lên vì lạnh, một nửa lại nóng bừng.
Y chậm rãi lấy ra món đồ cuối cùng từ trong túi —
"Thuốc ngủ."
Dung Lãm cứng đờ, một lúc lâu không nhúc nhích.
Ngô Tử Hiển bình tĩnh lấy thuốc ngủ từ tay cậu rồi cất từng món đồ vào balo.
"Thế nào, có thứ em cần không?" Ngô Tử Hiển hỏi.
"..."
Cuối cùng Dung Lãm chỉ cười nhẹ, không để lộ cảm xúc: "Đều rất hữu ích, em yên tâm rồi."
Ngô Tử Hiển nhìn vào mắt Dung Lãm, muốn tìm thấy dù chỉ một chút sự thất vọng của cậu.
Nhưng rất tiếc, hắn cũng không nhận được thứ mình muốn.
—-----