"Nhanh lên, nhanh lên, sắp chiếu rồi!" Tần Hữu kéo Dung Lãm và Đường Diên Chi đến trước TV, ấn vai họ ngồi xuống.
Hôm nay là ngày "Giống như ánh mặt trời" lên sóng.
Bài hát OST của "Giống như ánh mặt trời" do Dung Lãm và Ngô Tử Hiển thể hiện, nên họ rất mong chờ thành quả cuối cùng.
Sau phần giới thiệu phim, bài hát chủ đề đột nhiên vang lên, giai điệu du dương réo rắt khiến ba người lập tức bị mê hoặc.
Đường Diên Chi vừa nghe vừa vỗ đùi, hét lớn: "Bài này chắc chắn sẽ hot, Kỷ Văn Châu thực sự rất biết viết nhạc." Tần Hữu thì giơ điện thoại lên, hào hứng nói: "OST đã lên hot search rồi, nhanh quá, giờ ai còn dám nói Forth chúng ta không phải là nhóm nhạc hàng đầu nữa?"
Mỗi lần refresh Weibo đều là những bình luận mới, tốc độ tăng like nhanh đến chóng mặt.
[Uầy, giai điệu vừa vang lên, da gà da vịt của tôi đã nổi hết lên rồi.]
[Vừa đeo tai nghe đã bị nhịp trống chấn động tâm hồn... Đoàn làm phim đầu tư mạnh tay quá nhỉ?]
[Giọng hát của nhóm trưởng đúng là thanh tẩy đôi tai!!! Giọng vừa cao vừa trong + lúc chuyển sang hí khúc đỉnh của chóp!!]
[Trời đất ơi! Thánh thần ơi! Bé người máy Tiểu Hiển hát hay hơn rồi!]
[Người qua đường, click vào xem vì thấy hot search, kết quả nghe xong ngẩn cả người, đang nấu cơm mà nghẹn ngào khó tả.]
...
Thấy đánh giá tốt như vậy, Dung Lãm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Việc còn lại chỉ là xem rating của bộ phim truyền hình thế nào, có thể đưa bài hát chủ đề lên mức nào.
Và "Giống như ánh mặt trời" đã không làm cậu thất vọng, lượt xem online toàn mạng trong vòng 12 tiếng vượt qua 300 triệu, không chỉ lập kỷ lục rating trung bình toàn quốc là 1,51%, rating cao nhất của một tập phim thậm chí còn đạt 2,07%.
OST cũng theo đó mà đứng đầu ba bảng xếp hạng của NetEase Cloud Music và bốn bảng xếp hạng của QQ Music trong suốt một tháng. Ngay cả khi ra ngoài ăn cơm, Dung Lãm cũng có thể nghe thấy bài hát ở khắp các nhà hàng. Dung Cảnh còn nói, các bạn học trong lớp cô đều có thể ngân nga vài câu.
Dung Lãm ngồi trong nhà ăn của công ty, xem video phân tích nội dung phim "Giống như ánh mặt trời". Vì quá tập trung vào điện thoại, cậu gắp đậu bằng đũa, gắp ba lần cũng không được.
"Đang xem gì vậy?"
Khi giọng nói đều đều vang lên đối diện, Dung Lãm nín thở, ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt đẹp ngời ngời của Ngô Tử Hiển.
Cậu vừa định hỏi đối phương sao lại đến nhà ăn, đột nhiên nhớ ra trong thực đơn hôm nay có món thịt chân giò hầm, lập tức hiểu ra.
Dung Lãm hơi do dự.
Tuy Ngô Tử Hiển đã dựa vào bài OST này để dập tắt hoàn toàn những lời nghi ngờ về việc hắn không có bài hát đại diện. Nhưng "Hoa Tiên Ngữ" của hắn và Liễu Mạn Văn sắp được công chiếu, "Giống như ánh mặt trời" có thành tích tốt như vậy, Dung Lãm lo lắng sẽ vô hình chung tạo thêm áp lực cho hắn.
Vì vậy, Dung Lãm tắt video phân tích, nói với Ngô Tử Hiển: "Đang xem vlog về Hội đèn lồng Tần Hoài, thời gian trước là Tết Nguyên tiêu."
Nói xong, cậu đưa màn hình điện thoại cho đối phương xem.
Ngô Tử Hiển liếc nhìn: "Thú vị lắm sao?"
Dung Lãm tò mò hỏi: "Anh ở Nam Kinh bao nhiêu năm rồi mà chưa từng đến đó à?"
"Công ty của gia đình anh ở Bắc Kinh, anh lớn lên ở Bắc Kinh từ nhỏ, không sống ở đây lâu." Ngô Tử Hiển lại hỏi, "Thú vị lắm à?"
"Nếu chưa từng đến đó, thì khá thú vị." Dung Lãm nhìn khuôn mặt Ngô Tử Hiển, lông mi của đối phương vừa mềm vừa dài, mỗi lần chớp mắt, trái tim cậu dường như đang nhảy múa.
Cậu đột nhiên hỏi: "Hội đèn lồng vẫn chưa kết thúc, nếu anh hứng thú, có muốn đến xem không?"
Ngô Tử Hiển ngẩng đầu lên, dừng lại một chút, nói: "Ừm."
Dung Lãm: "Cả nhóm Forth cùng đi."
Ngô Tử Hiển: "Hai chúng ta cùng đi."
Cả hai đồng thanh nói.
"Chỉ hai chúng ta thôi sao?" Dung Lãm bất ngờ, cố gắng kìm nén sự ngạc nhiên trong lòng hỏi.
Ngô Tử Hiển trả lời: "Xe máy của anh không chở được nhiều người."
"Anh muốn đi xe máy? Anh mua xe máy hồi nào vậy?"
"Lâu rồi. Ở đó chắc khó đỗ xe." Hắn nói. "Chỉ hai chúng ta thôi, đi không?"
"Đi." Dung Lãm vội vàng gật đầu.
Vì vậy, hai người cứ như vậy tùy tiện quyết định, hẹn tối thứ tư cùng nhau đến công viên Bạch Lộ Châu ngắm hoa đăng.
Sau khi ăn trưa xong, Ngô Tử Hiển ngồi xe với trợ lý trở về. Hắn cũng không lãng phí thời gian đi lại, thường tranh thủ xử lý một số tài liệu của công ty.
Nhưng hôm nay, bàn tay đang di chuyển chuột của hắn lại từ từ dừng lại.
"Giới trẻ bây giờ thường đến đâu ăn cơm?" Hắn hỏi trợ lý.
Trợ lý cười trêu chọc: "Anh không phải là giới trẻ sao?"
"Tôi không thường ra ngoài với những người cùng tuổi."
"Anh muốn mời người ta ăn cơm à? Mấy nhà hàng tiếp đãi đối tác trước đây, anh thấy nhà hàng nào được, em sẽ giúp anh đặt chỗ."
"Đừng quá trang trọng, tôi không muốn người ta cảm thấy áp lực." Ngô Tử Hiển suy nghĩ một chút, "Tôi muốn đến những quán mà giới trẻ thích."
Lạ thật đấy, sếp muốn mời ai vậy?
Đối với người tự do tài chính, tiền bạc lại là thứ rẻ mạt nhất. Ngô Tử Hiển ngày thường tiếp đãi khách hàng, luôn sắp xếp ở những nhà hàng, khách sạn cao cấp, nhìn thì có vẻ rất chân thành, nhưng thực chất đều là những buổi xã giao chiếu lệ. Ngược lại, trợ lý chưa từng thấy hắn cẩn thận cân nhắc như vậy với ai.
"Dạ, em sẽ đi hỏi." Một trợ lý đủ tiêu chuẩn sẽ không tùy tiện dò hỏi chuyện riêng tư của sếp, nhưng cậu ta vẫn nhắc nhở một cách khéo léo. "Có cần báo cáo với quản lý Lưu không?"
"Không cần."
"Em biết rồi."
"Còn nữa..." Ngô Tử Hiển lại nhớ ra điều gì đó, nói một câu không đầu không đuôi. "Giúp tôi mua một chiếc xe máy."
Dung Lãm nhìn chằm chằm vào chiếc xe máy trước mặt.
Thầm nghĩ chiếc Kawasaki H2R này mới quá, giống như vừa mới lấy ra khỏi gara vậy.
"Xe đẹp như vậy, anh Hiển không thường đi sao?" Dung Lãm hỏi.
Ngô Tử Hiển nói dối tỉnh bơ: "Bảo dưỡng tốt thôi."
Nói xong, hắn tháo mũ bảo hiểm xe máy ra, lắc lắc mái tóc bị đè bẹp. Đường cong eo nghiêng về phía trước cũng theo đó mà thả lỏng, chân dài được bao bọc trong chiếc quần đen chống xuống đất, dài đến mức có thể bước vào giấc mơ của người khác.
"Đi thôi, muộn rồi." Ngô Tử Hiển nói, một tay ấn đầu Dung Lãm vào chiếc mũ bảo hiểm còn lại.
Nhìn khuôn mặt của Ngô Tử Hiển, Dung Lãm lập tức quên béng luôn chuyện xe mới xe cũ.
Cậu ngồi lên xe Ngô Tử Hiển, không dám dựa quá gần, nên nắm chặt tay vịn phía sau. Nhưng Ngô Tử Hiển như đã đoán trước, đột nhiên nắm lấy một cánh tay Dung Lãm, quấn quanh eo mình.
"Ôm chặt chưa?"
Dung Lãm hơi ngẩn người, một lúc sau mới cẩn thận vòng tay còn lại qua. Dù cách một lớp quần áo dày, cậu vẫn có thể cảm nhận được vòng eo săn chắc dưới lòng bàn tay.
"Ừm, ôm chặt rồi."
Động cơ gầm rú lao vút đi, chạy trên đường phố lúc chiều tà. Rất nhiều nơi đang sửa đường, mùi nhựa đường nồng nặc hòa quyện với mùi cỏ cây phả vào mặt.
May mà xe nhanh chóng rời khỏi đường lớn chạy về phía bờ kè. Lan can được ánh hoàng hôn nhuộm thành màu vàng kim, vỡ thành muôn vàn ánh sao trên mặt nước long lanh, khắp nơi đều tỏa sáng.
Dung Lãm nhìn không chớp mắt.
Thực ra cậu không thích đi xe máy.
Trước đây Đường Diên Chi từng có một khoảng thời gian mê xe máy, cứ cách vài ngày lại bảo cậu ngồi sau, chở cậu đi dạo.
Nhưng tốc độ xe máy quá nhanh, gió tạt vào người như dao cắt. Xe hai bánh lại không ổn định, thường khiến cậu có cảm giác sắp ngã.
Nhưng lần này, Dung Lãm không còn nắm tay vịn phía sau nữa mà ôm chặt Ngô Tử Hiển, vùi mặt vào lưng hắn. Ngô Tử Hiển lái xe rất ổn, ngay cả khi ôm cua cũng không hề lắc lư.
Cậu phát hiện, hóa ra làm như vậy gió sẽ dịu hơn nhiều.
Hóa ra cậu sẽ không rơi xuống.
Trên đường đi ăn, Dung Lãm thầm nghĩ, nếu Ngô Tử Hiển chọn nhà hàng sang trọng nào đó, mình nhất định phải trả tiền. Song Ngô Tử Hiển lại bất ngờ chọn một quán nướng bình dân, nhưng sạch sẽ và thoải mái. Dung Lãm cũng vui vẻ chấp nhận, không tranh giành trả tiền.
Trước đây khi ăn thịt nướng, đầu bếp sẽ nướng chín rồi mang lên cho Ngô Tử Hiển, hoặc là tiệc BBQ ngoài trời. Đây là lần đầu tiên hắn đến quán nướng, thấy rất nhiều thứ mới lạ, nên muốn thử hết.
Ăn được một lúc, Dung Lãm thấy Ngô Tử Hiển đang nhai một thứ gì đó tròn tròn. Cậu hơi nhíu mày, hỏi: "Anh Hiển, đây là cái gì?"
"Không biết." Ngô Tử Hiển nói. "Tên nghe dễ thương lắm, gọi là ngọc dương, em đã ăn bao giờ chưa?"
Dung Lãm dở khóc dở cười nói: "Anh biết ngọc dương là gì không?"
"?"
"Ngọc dương là t*nh h**n của con dê."
Ngô Tử Hiển lập tức nhổ thứ trong miệng ra khăn giấy.
"Vậy ngọc hành dương thì sao? Cái tên này nghe rất oai phong."
Dung Lãm: "Là bộ phận sinh dục của con dê."
Ngô Tử Hiển: "..."
Ngô Tử Hiển đúng là thiếu hiểu biết, khiến Dung Lãm không nhịn được cười ha hả, cười đến mức không thẳng lưng lên được. Ngô Tử Hiển đợi mãi không thấy cậu ngừng, bất lực thở dài, than thở: "Cười quá rồi đấy."
"Không thể lãng phí, anh gọi món nào cũng phải ăn hết." Nói xong, Dung Lãm lấy điện thoại ra, "Hiếm khi đến đây một lần, anh thử món khác đi."
Nói xong, cậu gọi hết tim dê, gan dê, thận dê, mắt dê.
Ngô Tử Hiển vốn định từ chối, nhưng thấy Dung Lãm hào hứng như vậy, cuối cùng quyết định mặc kệ cậu.
Chỉ là thịt thôi mà, không có thứ gì mình không ăn được.
Nhưng lúc mang món ăn lên, chủ quán lại nháy mắt nói đùa tục tĩu: "Ồ, gọi nhiều món bổ dưỡng như vậy, xem ra bạn gái tối nay mệt rồi đây."
Lúc gọi món Dung Lãm không nghĩ nhiều như vậy, nhận ra ý của chủ quán, cậu lập tức đỏ mặt, không nói nên lời.
"Ơ, tôi không phải..."
"À."
Gián tiếp giúp Ngô Tử Hiển gỡ lại một ván.
Sau bữa tối, Dung Lãm xem bản đồ, thấy nơi này cách Hội đèn lồng Tần Hoài rất gần, nên họ quyết định đi bộ đến công viên Bạch Lộ Châu.
Dòng người càng lúc càng đông, cuối cùng hai người gần như bị đẩy về phía trước. Hội đèn lồng Tần Hoài được thiết kế dựa trên bức tranh cổ "Thượng nguyên đăng thái đồ". Như thể thời gian quay ngược lại hàng trăm năm, hàng triệu chiếc đèn lồng bằng thủy tinh xếp dọc theo hành lang uốn khúc.
Đi ngang qua điện Đại Thành ở Văn Miếu, thấy rất nhiều học sinh và phụ huynh đang thắp hương cầu nguyện cầu mong thi đậu đại học, Dung Lãm đã bước chân vào xã hội từ khi học cấp ba không khỏi cảm thán, liền cười hỏi Ngô Tử Hiển: "Em chưa từng học đại học, đại học chắc là thú vị lắm nhỉ?"
"Cũng bình thường." Ngô Tử Hiển trả lời. "Mỗi sáng chạy bộ đều phải vừa chạy vừa đọc sách của Adam Smith. Giáo sư sẽ đạp xe đuổi theo phía sau, ai không đọc được sẽ bị đánh bằng gậy nhỏ."
"Thật hay giả vậy?!?"
"Giả."
"..."
"...Không buồn cười sao?"
Dung Lãm vừa định phàn nàn về khiếu hài hước phi nhân tính này thì đột nhiên bị dòng người xô đẩy lảo đảo. Cậu như bị cuốn vào vòng xoáy, ngã trái ngã phải, sắp không nhìn thấy Ngô Tử Hiển.
Lúc này, một bàn tay đột nhiên xuyên qua đám đông, nắm lấy cổ tay Dung Lãm, kéo cậu trở về. Cậu lùi lại hai bước, suýt nữa đụng vào ngực người đó.
Dung Lãm ngẩng đầu lên, thấy Ngô Tử Hiển đang cúi đầu nhìn mình. Giọng Ngô Tử Hiển rất nhỏ, lẫn vào những cuộc trò chuyện xung quanh: "Đi sát anh."
Cậu theo bản năng gật đầu nghe lời.
Sau đó, vì sợ Dung Lãm bị lạc, Ngô Tử Hiển vẫn luôn nắm nhẹ cổ tay cậu.
Lực tay vừa phải, mạnh hơn một chút thì đau, nhẹ hơn một chút thì không đủ để kéo Dung Lãm đi về phía trước. Không phải Ngô Tử Hiển chưa bao giờ chạm vào tay cậu, dù tỉnh táo hay mộng du, khi muốn khống chế, hắn sẽ nắm lấy cổ tay cậu.
Rõ ràng đã bị Ngô Tử Hiển nắm cổ tay rất nhiều lần, nhưng khoảnh khắc bị nắm lấy, Dung Lãm vẫn cảm thấy cơ thể như bị rút hết sức lực, đầu óc choáng váng. Thực ra cậu không thích bị người khác chạm vào cổ tay, cậu luôn cảm thấy mặt trong cổ tay được kết nối với mạch đập, điểm này quá riêng tư.
Nhưng Ngô Tử Hiển dường như không sao cả.
"Đại học không thú vị lắm." Ngô Tử Hiển đột nhiên nghiêm túc trả lời câu hỏi trước đó của Dung Lãm, "Ít nhất đối với anh, tác dụng của nó chỉ là để người ta nhận thức rõ bản thân."
"Sau khi nhận thức rõ bản thân thì tốt hơn ư?"
Ngô Tử Hiển suy nghĩ một chút: "Chưa chắc, nhưng với anh thì đúng là như vậy."
"Vậy thì đại học là một nơi rất tốt." Dung Lãm dịu dàng cười, "Có cơ hội em cũng muốn đến xem thử."
Ngô Tử Hiển nhìn cậu một lúc, đột nhiên nói: "Muốn đến dự lễ tốt nghiệp của anh không?"
Dung Lãm sững người: "Được sao?"
Ngô Tử Hiển hỏi ngược lại: "Tại sao không được?"
Cứ như vậy, cuộc gặp gỡ riêng tư thứ hai cũng được quyết định, tự nhiên đến mức khó tin.
Hai người đi dạo trên phố, xem hoa đăng hình cá khổng lồ nhảy lên khỏi mặt nước; xem tượng Nữ Oa bằng giấy mặt người mình rắn, tư thế uyển chuyển; xem con rồng dài hàng chục mét với hàng trăm khớp nối...
Lúc này họ không còn là người nổi tiếng, không còn là đỉnh lưu và idol, không còn là diễn viên và nhóm trưởng. Họ cũng giống như tất cả bạn bè, gia đình và các cặp đôi ở đây, hòa mình vào đám đông, không ai chú ý.
Không ai biết thân phận của họ, nhưng họ lại biết tốc độ bước chân, nhịp thở, thân nhiệt của nhau. Dung Lãm thậm chí còn cảm thấy, khoảnh khắc bình dị này đáng được ghi vào lịch sử.
Ngay khi không khí đang tốt đẹp, chuông điện thoại của Ngô Tử Hiển lại reo lên không đúng lúc.
Hai người đến một góc vắng vẻ, hắn vừa nghe máy, bên trong đã vang lên giọng nói trầm thấp của Ngô Nguyên Tu: "Sao còn chưa về nhà? Không phải ba đã nói có chuyện quan trọng muốn nói với con sao."
"Con đang bận." Ngô Tử Hiển bình tĩnh trả lời.
"Dù con đang làm gì, cũng dừng lại ngay!! Mau chóng về nhà cho ba!!!" Ngô Nguyên Tu hoàn toàn không kìm nén được cơn giận, lớn tiếng quát lên, ngay cả Dung Lãm đứng bên cạnh cũng nghe rõ.
Ngô Tử Hiển đành phải tránh Dung Lãm, đi sang một bên.
Hắn không hề thay đổi sắc mặt, nhưng người ở đầu dây bên kia rõ ràng không chịu buông tha. Cuối cùng hai bên dường như cãi nhau, Ngô Tử Hiển cúp điện thoại, quay trở lại.
"Sao vậy, người nhà bảo anh về à?" Tuy trong lòng tiếc nuối, nhưng Dung Lãm vẫn cố gắng tỏ ra thoải mái hỏi.
"Ừ."
Dung Lãm cười cười: "Ừm, vậy anh đi đường cẩn thận."
Nhưng Ngô Tử Hiển không nhúc nhích, hắn im lặng nhìn Dung Lãm một lúc, đột nhiên nói: "Anh cũng có thể không đi."
Thấy đối phương lộ vẻ mặt ngơ ngác, hắn giải thích thêm: "Nếu em nói 'Không muốn anh đi', anh sẽ không đi."
Dung Lãm như bị gậy bóng chày đập vào gáy, mất hết khả năng suy nghĩ. Trong cơn choáng váng, cậu đột nhiên nhận ra, đây không phải là lần đầu tiên Ngô Tử Hiển dụ dỗ mình như vậy.
[Thích không?]
Tối hôm đó, Ngô Tử Hiển cũng làm như vậy, vừa ra vào giữa hai gốc đùi cậu, vừa tra tấn ép cậu nói ra.
[Nói ra thì anh sẽ tha cho em.]
—-----