Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 50

Ngô Tử Hiển dường như đột nhiên mất hứng, hắn lập tức chào tạm biệt Dung Lãm rồi khó chịu rời đi.

 

"Anh Hiển, son môi vẫn chưa..." Dung Lãm định nhắc nhở, nhưng giọng nói bị bỏ lại phía sau.

 

Lại làm hỏng chuyện rồi.

 

Dung Lãm thở dài, xoa xoa mi tâm.

 

Trở lại trường quay, chuyên viên trang điểm đang nói chuyện phiếm với mọi người, nhìn thấy Dung Lãm, cô không khỏi kêu lên.

 

"Son môi sao lại bị ăn hết rồi?"

 

Dung Lãm theo bản năng sờ sờ môi, rồi nhớ ra điều gì đó, mặt nóng bừng. Nói là bị ăn hết, đúng là bị người ta ăn hết thật.

 

"Đợi chút, chị dặm lại son cho em." Chuyên viên trang điểm vừa mở nắp son vừa hỏi Dung Lãm. "Cậu Ngô đâu rồi?"

 

"Anh ấy... có việc phải đi trước rồi."

 

"Vậy à, ừm, xong rồi." Chuyên viên trang điểm cười nói, sau đó cô lại chú ý đến điều gì đó, hơi cau mày, "Sao lại cảm thấy, môi em hơi sưng vậy?"

 

"Không, không có đâu." Dung Lãm cười cười, cố gắng giữ bình tĩnh biện minh.

 

Nghe Dung Lãm phủ nhận, chuyên viên trang điểm tưởng mình nhìn nhầm, cô gật đầu nói: "Chị đùa thôi, em đi đi."

 

Dung Lãm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thầm nghĩ: Anh xem, đây chẳng phải là chuyện không thể để người ta thấy sao?

 

Lúc Dung Lãm rời khỏi trường quay đã xế chiều, trời còn bắt đầu mưa. Cậu bước ra khỏi tòa nhà, chưa kịp đợi xe thương vụ của chị Mã thì thấy Ngô Tử Hiển đang đứng đợi mình ở bên ngoài.

 

Vết son trên khóe miệng hắn đã được lau sạch.

 

Những hạt mưa tụ thành dòng nước nhỏ trên mái vòm bằng kính cường lực chảy xuống sau lưng hắn. Bầu trời đen kịt như đè xuống, xung quanh tràn ngập sương mù chậm rãi và quyến luyến chảy trôi.

 

"Anh Hiển? Sao anh lại ở đây?" Dung Lãm mừng thầm, vội vàng bước nhanh đến, "Em tưởng anh đi rồi chứ."

 

"Không mang ô." Ngô Tử Hiển bình tĩnh nói, "Đi cùng anh một đoạn nhé?"

 

Tuy không hiểu tại sao, nhưng Dung Lãm vẫn ngoan ngoãn gật đầu, mở ô gấp ra.

 

Hai người cùng nhau đi dưới mưa, giày da và giày thể thao lộp cộp giẫm lên vũng nước, làm vỡ tan hình ảnh phản chiếu trong nước.

 

"Tuần sau sẽ bận lắm đây, phát hành album comeback, lên sân khấu biểu diễn, fan meeting..." Dung Lãm kể.

 

"Căng thẳng à?"

 

Dung Lãm nói đùa: "Đỉnh lưu ở đây rồi, căng thẳng gì chứ?"

 

"Đúng vậy, không cần căng thẳng, chúng ta sẽ là số một." Ngô Tử Hiển thẳng thắn nói.

 

Tuy Dung Lãm cũng nghĩ như vậy, nhưng lời nói của Ngô Tử Hiển quả thực là một liều thuốc an thần mạnh mẽ. Cậu cảm thấy lớp màng bọc quanh tim mình bị xé toạc, không khí trong lành mát mẻ tràn vào, xua tan suy nghĩ hỗn loạn.

 

"Đương nhiên." Dung Lãm chân thành phụ hoạ.

 

Ngô Tử Hiển quay sang Dung Lãm, vừa định nói thêm gì đó, đột nhiên phát hiện Dung Lãm vô thức nghiêng ô về phía mình, khiến nửa vai cậu bị ướt mưa, loang ra một mảng lớn màu sẫm.

 

Chỉ trong khoảnh khắc lơ đãng đó, Dung Lãm đã lên tiếng trước: "Xin lỗi, anh Hiển."

 

"Xin lỗi cái gì?"

 

"Chuyện không thể để người ta thấy vừa nãy." Dung Lãm sờ sờ gáy, "Có lẽ anh hiểu lầm rồi, em nói không thể để người ta thấy, không phải là nói anh."

 

Cậu tiếp tục giải thích: "Anh xem, người ta đâu biết chúng ta đang diễn thử. Nhỡ có ai nhìn thấy anh và em đi ra từ phòng nghỉ, trên miệng anh dính son môi của em, họ chắc chắn sẽ nghĩ lung tung. Tuy chúng ta trong sạch, nhưng nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện."

 

"Tại sao lại nghĩ lung tung?" Ngô Tử Hiển hỏi.

 

Vẻ mặt Dung Lãm như thể Ngô Tử Hiển vừa hỏi một câu ngớ ngẩn: "Bạn bè bình thường nào lại hôn nhau chứ."

 

Đúng lúc này, Ngô Tử Hiển dừng lại trước một chiếc xe, Dung Lãm cũng theo đó mà dừng lại.

 

Ngay sau đó, Ngô Tử Hiển chậm rãi đưa tay ra, dưới ánh mắt ngơ ngác của Dung Lãm —

 

Búng mạnh vào trán cậu.

 

"Ui." Dung Lãm bị búng lảo đảo hai bước, chưa kịp mở miệng, Ngô Tử Hiển lại búng cậu thêm một cái nữa.

 

Tiếp theo là cái thứ ba, thứ tư...

 

"Dừng, dừng, dừng." Dung Lãm vội vàng đưa tay che trán, cứu lấy cái trán đáng thương của mình, "Ai~, đau quá, anh Hiển, anh đột nhiên làm gì vậy?"

 

Vừa rồi bị búng trán, Dung Lãm đã lùi lại vài bước, chiếc ô cũng theo đó mà không còn che cho Ngô Tử Hiển nữa. Ngô Tử Hiển đứng dưới mưa, rất nhanh đã bị ướt.

 

Dung Lãm thấy vậy vội vàng cầm ô đuổi theo, chợt nghe thấy Ngô Tử Hiển khẽ nói: "Đồ ngốc Dung Lãm."

 

Dung Lãm cứng họng: "Ngốc..."

 

"Hóa ra em cũng biết, bạn bè bình thường sẽ không hôn nhau."

 

Dung Lãm choáng váng, đột nhiên mở to mắt.

 

Lời còn chưa dứt, cửa xe thương vụ đã mở ra, Ngô Tử Hiển cúi người bước vào trong.

 

"Khoan đã! Anh Hiển, ý anh là gì?" Dung Lãm lập tức gọi hắn lại, kéo mạnh cửa xe.

 

"Em tự mình suy nghĩ cho kỹ đi." Ngô Tử Hiển không trả lời, hắn chỉ hạ cửa sổ xe xuống nói, "Mai gặp."

 

Dung Lãm nhìn theo chiếc xe rời đi, cậu cảm thấy cổ họng mình chuyển động như có nửa viên kẹo chưa tan, ngọt ngào xen lẫn cảm giác như bị những sợi lông tơ châm chích.

 

Bạn bè bình thường sẽ không hôn nhau, vậy chúng ta là gì? Mối quan hệ của chúng ta là gì?

 

Chẳng phải anh... thích con gái sao?

 

Cậu vẫn còn nhớ, năm đó, cậu ấm của giải trí Tam Thất đã phải lòng Ngô Tử Hiển ngay từ cái nhìn đầu tiên, vung tiền như rác chỉ để đổi lấy nụ cười của người đẹp, thậm chí còn đuổi theo đến tận đường về ký túc xá năn nỉ xin một cơ hội.

 

Ngô Tử Hiển chỉ nói với anh ta: "Tôi thích phụ nữ."

 

"Em thử xem sao, em chưa thử làm sao biết mình không thể chấp nhận đàn ông? Trong giới chúng ta còn ít lắm sao?"

 

"Người khác không liên quan đến tôi."

 

Cậu ấm đó chắc cũng rất tự tin vào khuôn mặt của mình nên đã đưa ra một điều kiện chỉ có lợi chứ không có hại: "Như vầy đi, Tử Hiển, em cho anh một tháng. Nếu vẫn không thể lay chuyển được em, anh đảm bảo sẽ biến mất hoàn toàn, còn tặng em một vai nam chính trong phim truyền hình, em suy nghĩ xem?"

 

Vài đồng đội đều biết không có hy vọng, Dung Lãm hơi lúng túng, Tần Hữu ngáp một cái, Đường Hiến Chi thì mất kiên nhẫn, lẩm bẩm: "Còn bao lâu nữa mới xong vậy?"

 

Lúc đó Ngô Tử Hiển đã nói gì nhỉ?

 

Đúng rồi, hắn hơi cau mày nói:

 

"Ở bên cạnh người cùng giới, chỉ nghe thôi đã thấy khó chịu về mặt sinh lý rồi, tôi nghĩ không cần phải thử."

 

Lần gặp lại Ngô Tử Hiển tiếp theo là ở phòng họp của Thản Đồ, nhưng cậu cũng không có cơ hội hỏi thêm về ý nghĩa của câu nói đó nữa.

 

Album comeback "Bye For Now" của Forth được phát hành lúc 7 giờ tối hôm đó, 10 giờ Thản Đồ đã khẩn cấp tổ chức cuộc họp phân tích.

 

Doanh số bán album trong ba tiếng đồng hồ là dữ liệu được giới trong ngành rất coi trọng, có thể phản ánh phần nào tổng doanh số. Doanh số album kỹ thuật số của Forth trong ba tiếng đồng hồ đã đạt đến con số khủng khiếp là 700.000 bản, trong trường hợp bình thường, chắc chắn sẽ vững vàng chiếm vị trí số một trên bảng xếp hạng doanh số hàng năm, nhưng năm nay lại đụng độ với album comeback sau một thời gian dài của nhóm nhạc nam số một châu Á Nebula-X.

 

Album mới của Nebula-X được đầu tư rất nhiều tiền để mời nhà sản xuất MV nổi tiếng của Hàn Quốc, sử dụng kỹ thuật quay one-shot phức tạp và thiết kế độc đáo, đã gây sốt trong thời gian qua, được ca ngợi là MV sáng tạo nhất năm 2025.

 

Vì vậy, dù thành tích của Forth đã rất xuất sắc, nhưng vẫn kém hơn một chút.

 

Thực ra doanh số album của Forth so với dự kiến chỉ có thể coi là bình thường. Dù sao đỉnh lưu cũng ở đây, album cá nhân của Ngô Tử Hiển hiện vẫn đang đứng đầu bảng xếp hạng doanh số.

 

Nguyên nhân lớn nhất chính là hoạt động tẩy chay Forth rầm rộ của fandom Ngô Tử Hiển trong thời gian qua không khác gì tự chặt đứt một cánh tay của mình. Thông qua phân tích chân dung người dùng, lượng mua của fan Ngô Tử Hiển chỉ chiếm 50% tổng doanh số, ảnh hưởng rất lớn.

 

Thấy sắc mặt Dung Lãm nặng nề, Chị Mã bèn chủ động rủ cậu ra ngoài hút thuốc.

 

Hai người châm thuốc cho nhau, Dung Lãm còn chưa kịp rít một hơi đã bị chị Mã vỗ mạnh vào vai: "Đừng có căng thẳng, nhóm trưởng, để Tử Hiển đăng Weibo quảng bá thêm lần nữa, vẫn còn cơ hội vượt qua Nebula-X."

 

Dung Lãm bị vỗ lảo đảo một bước, bất lực lắc đầu. Cậu nghịch quả cầu bi sắt trên tay, rồi thở dài: "Đến cuối cùng rồi, vẫn phải dựa vào anh Hiển."

 

Chị Mã không nói gì.

 

Một mặt, "Bye For Now" là bức thư chia tay gửi đến người hâm mộ, chỉ cần người hâm mộ thấy vui là được, doanh số không quan trọng. Về điểm này, mỗi thành viên của Forth đều đã nỗ lực hết mình, làm việc ngày đêm. Dung Lãm cho rằng họ không hổ thẹn với lòng mình.

 

Mặt khác, Ngô Tử Hiển đã giúp đỡ Forth rất nhiều, Dung Lãm chỉ hy vọng mình không kéo chân hắn nữa. Nhưng kết quả cuối cùng lại là, sau khi bị fan Ngô Tử Hiển tẩy chay, doanh số bán album vẫn kém xa kỳ vọng.

 

Nỗi chua xót này xuất phát từ sự áy náy và bất lực, cùng với nỗi tổn thương của lòng tự trọng. Nhưng nếu đây là kết quả sau khi đã cố gắng hết sức, thì cũng phải chấp nhận thôi, phải không? Dung Lãm lúc này tựa như rút kiếm nhìn quanh mà lòng hoang mang mờ mịt, dường như cạn kiệt sức lực hoàn toàn.

 

Dung Lãm tin rằng, Tần Hữu và Đường Hiến Chi cũng sẽ hiểu được cảm giác này.

 

"Nghĩ theo hướng tích cực đi, bây giờ Weibo của em sắp có mười triệu người theo dõi, Hiến Chi và Hữu Hữu cũng đã sáu bảy triệu rồi." Chị Mã cười nói. "Em luôn cảm thấy bất lực là vì em luôn nhìn chằm chằm vào đỉnh cao nhất của giới giải trí trong nước. Nhưng thực tế, Dung Lãm, em cũng đã vô thức trở thành đỉnh cao, được vô số đàn em ngưỡng mộ rồi."

 

Dung Lãm dừng lại, im lặng nhìn chị Mã.

 

Chị Mã rít một hơi thuốc, nói tiếp: "Khi công ty chúng ta tuyển thực tập sinh, đều sẽ hỏi họ tại sao lại chọn công ty chúng ta, rất nhiều người đã nói là vì em."

 

"Chị biết, các em vẫn chưa thể so sánh với Tử Hiển, nhưng người bình thường và người được hack làm sao mà so sánh được. Công ty đã tạo cơ hội cho các em, các em đã nắm bắt cơ hội một cách hoàn hảo, không phải là kết quả tốt nhất sao? Nhìn xuống dưới đi, em sẽ thấy thoải mái hơn nhiều."

 

Chị Mã nhả khói, nhìn nó tan vào không khí, xé ra lỗ hổng trong đêm hè oi bức.

 

"Giỏi lắm." Chị hiếm khi dịu dàng cười nói, "Chị thực sự rất tự hào về các em."

 

Những lời này như một cơn gió mạnh ập đến, không khí ngột ngạt ban đầu bắt đầu lưu thông nhanh chóng, thế giới bỗng chốc trở nên rộng mở, rực rỡ sắc màu. Vết bẩn trong lòng Dung Lãm giống như hư không biến mất, sạch sẽ tinh tươm như được gột rửa kỹ càng.

 

"Bây giờ tự trách bản thân còn quá sớm, các em còn rất nhiều việc phải làm. Tuần sau có ba sân khấu biểu diễn, hãy chuẩn bị cho tốt. Gameshow của Hữu Hữu và phim truyền hình của Hiến Chi sẽ được phát sóng trong hai ngày tới, ai thắng ai thua còn chưa biết được."

 

Dung Lãm mấp máy môi, cúi đầu, đỏ mặt nói: "Cảm ơn chị Mã, thực ra em vẫn luôn... rất biết ơn công ty và cả, sếp Tôn. Có thể cho em lên sân khấu, từ quán bar nhỏ, đưa em đến... nơi này."

 

"Biết ơn gì chứ?" Chị Mã cau mày khó hiểu, "Công ty lấy 70% thu nhập của các em đấy."

 

Hai người nhìn nhau, bầu không khí cảm động vừa rồi tan biến trong nháy mắt.

 

"Vậy thì quá đáng lắm luôn." Cuối cùng, Dung Lãm cười nói.

 

Nhưng mọi nỗ lực, đều sẽ không vô ích.

 

Trong khi Forth ngày đêm luyện tập cho sân khấu biểu diễn, fan của họ cũng đang cố gắng hết sức chia sẻ MV, stream nhạc, làm dữ liệu trên mạng xã hội, cắt ghép những đoạn highlight để quảng bá trên Bilibili và Weibo.

 

Phim truyền hình của Đường Diên Chi được phát sóng, gameshow của Tần Hữu ngày càng được yêu thích, hai người tranh thủ mọi lúc mọi nơi để quảng bá album, nâng cao độ nổi tiếng của Forth hơn nữa.

 

Đồng thời, lượng fan qua đường mà Dung Lãm tích lũy trong nhiều năm cũng bắt đầu bùng nổ, họ không nhất thiết phải là fan cuồng, bình thường không quá quan tâm đến nhóm nhạc nam và doanh số bán album, chỉ đơn thuần là thích giọng hát của Dung Lãm. Chỉ cần là bài hát của Dung Lãm, nếu biết đến họ nhất định sẽ ủng hộ.

 

["Mua rồi, nghe nhiều bài hát của Dung Lãm như vậy, bây giờ đến lúc bỏ tiền mua album. Mấy người khác trong nhóm cũng không tệ, hơi bị thích rồi nha."]

 

["Hoàn toàn bị giọng hát của Dung Lãm mê hoặc, nghe đoạn bridge của 'Mỗ Mỗ' trên tàu điện ngầm nổi hết da gà."]

 

["Bị video highlight trên Bilibili lừa đến mua album, quả thực rất đáng đồng tiền bát gạo."]

 

["Chỉ cần là Dung Lãm hát thì đều ủng hộ, yêu Tiểu Lãm, nhưng vẫn hy vọng sau này em ấy có thể hát nhiều OST hơn."]

 

["Khả năng hát ballad của cậu ấy thực sự rất tuyệt vời, hiếm có bài hát tình ca nào khiến tôi nghe mà cay mắt, hai~, nhớ cô ấy quá."]

 

...

 

Nhờ sự nỗ lực chung của tất cả mọi người, "Bye For Now" cuối cùng đã vượt qua album comeback của Nebula-X. Bảng xếp hạng tải xuống, bảng xếp hạng phát trực tuyến, bảng xếp hạng tìm kiếm trên ba nền tảng âm nhạc lớn đều dần dần leo lên vị trí đầu bảng.

 

Tối hôm đó, khi Forth tham gia chương trình âm nhạc, giành được hạng nhất, Ngô Tử Hiển đã phá lệ đăng một bài viết trên Weibo:

 

"Ai rồi sẽ làm chấn động thế gian, ắt hẳn đã từng im lặng rất lâu."

 

Trích từ "Kẻ Phản Chúa" của Nietzsche, một câu nói ngông cuồng như vậy, chắc chắn là do chính hắn đăng.

 

Màn trình diễn thần thánh không chê vào đâu được trên sân khấu đã khiến bài đăng trên Weibo đó ít đi rất nhiều bình luận công kích Forth và Thản Đồ, những bình luận được like nhiều đều là lời chúc mừng.

 

Giám đốc Tôn rất vui, mời mọi người đi ăn khuya.

 

Ngô Tử Hiển cũng đến vì lịch sự, nhưng sáng mai có chuyến bay, nên ăn được một nửa hắn đã phải rời đi.

 

Giám đốc Tôn giữ lại không được, liền bảo Dung Lãm ra tiễn hắn.

 

Hơi nóng còn sót lại của ban ngày như một chiếc khăn ẩm đắp lên mặt, bao phủ một lớp màng dính dấp trên da. Mặt đường nhựa bị phơi nắng cả ngày, lúc này giẫm lên vẫn còn hơi mềm. Đèn neon của thành phố đã sáng lên, vô số côn trùng nhỏ bay lượn trong quầng sáng xanh đỏ.

 

Dung Lãm hôm nay uống khá nhiều rượu, mặt đỏ bừng, phấn khởi hơn ngày thường. Cậu và Ngô Tử Hiển sóng vai đi, vô tình nhìn thấy bậc lề bên đường, đột nhiên như trẻ con, nhất quyết muốn đi thăng bằng trên đó.

 

Vì bậc lề rất hẹp, Dung Lãm lại say, nên đây là một thử thách không nhỏ đối với cậu. Cậu dang hai tay để giữ thăng bằng, cúi đầu, nín thở, từng bước từng bước nghiêm túc đi.

 

Rất lâu sau, cuối cùng cậu cũng đến đích. Vì vậy, cậu cười phá lên, đắc ý như một con sói nhỏ vừa thắng trận, hào hứng quay sang nói với Ngô Tử Hiển: "Lợi hại không, thành công rồi..."

 

Chưa nói hết câu, những chữ còn lại đã bị nuốt chửng vào khoang miệng của đối phương. Dung Lãm bước hụt, ngã xuống.

 

h*m m**n tràn đầy của Ngô Tử Hiển trói chặt cậu, giống như một tấm lưới không kẽ hở. Lưỡi của đối phương dài hơn người bình thường, lúc này đang căng cứng, chọc vào sâu trong khoang miệng cậu, như đang sử dụng cổ họng cậu, trêu chọc cục thịt nhỏ ngay đấy.

 

Trong vườn hoa khách sạn kẻ đến người đi, họ không đeo khẩu trang nhưng lại hôn nhau một cách chẳng e dè. Chỉ cần có ai nhìn sang bên này, hai người sẽ không thể trốn thoát. Nếu bị người nào đó chụp ảnh lại, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

 

Cảm giác k*ch th*ch bị cấm đoán khiến cơ thể cậu càng thêm nhạy cảm, kh*** c*m lan ra từ xương cụt. Cậu run rẩy dưới bàn tay Ngô Tử Hiển, song lại bị hắn ôm eo, áp sát hơn.

 

Sau khi hai người tách ra, sợi chỉ bạc dính liền từ từ rơi xuống, đứt gãy giữa không trung.

 

"Ngày mai phải quay ngoại truyện rồi, hôm nay là buổi tập cuối cùng." Ngô Tử Hiển bình tĩnh giải thích.

 

Buổi tập cuối cùng.

 

Gió thổi qua, Dung Lãm tỉnh rượu chín phần. Cậu lau miệng, không nói gì.

 

"Về cẩn thận nhé." Ngô Tử Hiển dặn dò xong, liền xoay người rời đi.

 

Dung Lãm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ngô Tử Hiển.

 

Như thể hắn không phải đang đi trên một con đường nhỏ bình thường, mà đang dần dần rời xa cậu trên con đường đời vậy. Cậu đã nhìn thấy cảnh tượng tương tự này vô số lần, thêm một lần nữa dường như cũng không sao.

 

Nhưng tại sao, lại khiến người ta khó chịu như vậy.

 

Mãi đến khi Ngô Tử Hiển biến mất khỏi tầm nhìn, Dung Lãm mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, xoay người đi về hướng ngược lại.

 

—---

Bình Luận (0)
Comment