Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 64

Khi Ngô Tử Hiển bước ra khỏi công ty, Ngô Tân Di đã đợi trong xe từ lâu, anh ta muốn bàn bạc với Ngô Tử Hiển về việc tổ chức tiệc tất niên năm nay.

 

Tuy anh ta biết, Ngô Tử Hiển chắc chắn không hứng thú với những việc màu mè này, nhưng dù sao hắn cũng là một thành viên của nhà họ Ngô. Ba mẹ không cho phép Ngô Tân Di tự ý quyết định, mọi việc đều phải bàn bạc với em mình.

 

"Tiệc tất niên năm nay anh định tổ chức trên du thuyền, du thuyền Saint Mary, đã nhờ người đặt chỗ rồi."

 

"Đầu bếp còn tìm cả Ferricitay, lần trước ở tiệc từ thiện mọi người đều rất hài lòng."

 

"Ban nhạc mời đến là dàn nhạc giao hưởng Aurora, nhưng họ chưa chắc có lịch trống, đề phòng bất trắc, anh còn hỏi cả Royal Stella."

 

...

 

Nói đến những chuyện khoe khoang này là Ngô Tân Di mặt mày hớn hở, nhưng Ngô Tử Hiển cứ im lặng không nói gì. Dần dần, anh ta cũng cảm thấy chán nản, giọng nói nhỏ dần.

"Thôi được rồi, dù sao mày cũng không hứng thú." Ngô Tân Di xua tay. "Nói chung là vậy đó, mày xem có cần bổ sung gì không?"

 

"Không có." Ngô Tử Hiển thản nhiên nói, "Em không hiểu mấy chuyện này lắm, phiền anh tốn công lo liệu rồi."

 

Một câu nói, khiến Ngô Tân Di há hốc mồm. Trợ lý cũng mất đi tác phong chuyên nghiệp đạp mạnh phanh, khiến ba người trong xe suýt nữa thì ngã nhào.

 

Ngô Tử Hiển chống người dậy, hơi nhíu mày. Nhưng may mà đã đến nơi hắn muốn đến, nên hắn không nói gì, gật đầu rồi xuống xe.

 

Sau khi Ngô Tử Hiển rời đi, Ngô Tân Di không nhịn được hỏi trợ lý: "Cậu có nghe thấy không?"

 

"Nghe thấy rồi."

 

"Giỏi thật, giỏi thật." Ngô Tân Di tấm tắc khen ngợi, "Yêu đương một thời gian, mẹ nó ngay cả nhân cách cũng thay đổi."

 

"Diên Chi! Ở đây, ở đây!"

 

Tần Hữu vừa nhảy nhót vừa vẫy tay, Đường Diên Chi nhìn thấy không nhịn được mỉm cười. Nhưng khi đi tới, miệng vẫn làm như ghét bỏ mắng: "Anh cũng lớn rồi, sao vẫn chưa ra dáng người lớn vậy."

 

"Lần đầu tiên tham gia lễ hội âm nhạc, phấn khích mà." Tần Hữu không để ý, ngược lại cười hì hì, "Anh mang theo ghế sofa bơm hơi và thảm dã ngoại."

 

"Em mang theo rất nhiều đồ ăn." Đường Diên Chi lắc lắc túi xách trên tay.

 

Hai người vừa nói vừa cười đi về phía hội trường. Dọc đường người đông nghịt, khắp nơi đều là những nam thanh nữ tú mang theo đồ cổ vũ tiếp viện, đâu đâu cũng thấy tên và ảnh đại diện của Dung Lãm.

 

Dung Lãm tham gia lễ hội âm nhạc này với tư cách là khách mời biểu diễn cuối cùng, nhưng không phải với tư cách cá nhân, mà là ca sĩ chính của ban nhạc "Lậu Thất Minh". Ban nhạc này ngoài Dung Lãm ra, còn có nhạc sĩ thiên tài Kỷ Văn Châu cũng rất nổi tiếng, nhưng hai thành viên còn lại thì không có tiếng tăm mấy.

 

Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều đến vì Dung Lãm.

 

"Em thấy trên Moments, giám đốc Tôn cũng đến." Đường Diên Chi nói.

 

"Không phải chứ?"
"Anh ta khoe vé vào cửa mà nhóm trưởng tặng... Chết tiệt, kia có phải anh ta không?"

 

Tần Hữu quay đầu lại nhìn, người ở đằng xa kia chẳng phải là giám đốc Tôn sao. Đàn ông có tuổi rồi còn mặc áo phông in logo của Liêu Thất Minh, trên tay cầm một tấm bảng đèn, trên đó viết "LOVE Lậu Thất Minh".

 

"Sao vậy?" Giám đốc Tôn bị nhân viên cũ phát hiện cũng không xấu hổ, "Tôi là fan ruột của Lậu Thất Minh, năm đó khi họ biểu diễn ở quán bar nhỏ, lần nào tôi cũng đến ủng hộ."

 

"Thật hay giả vậy..."

 

Nhờ giám đốc Tôn kể hai người mới biết, năm đó Dung Lãm rất cần tiền, bị giám đốc Tôn dùng số tiền lớn mời vào công ty Thản Đồ. Vì vậy, ban nhạc Lậu Thất Minh tan rã, các thành viên nhiều năm không liên lạc, đây là lần đầu tiên họ tái hợp sau sáu năm.

 

"Khoan đã." Tần Hữu nhận ra điều gì đó không đúng. "Người khiến ban nhạc tan rã chẳng phải là anh sao, anh còn mặt mũi tự xưng là fan ruột à?"

 

"Biết Dung Lãm túng quẫn nên rất nhiều người đến mời cậu ấy. Dù sao cũng phải đi, chi bằng đến chỗ tôi." Giám đốc Tôn hùng hồn nói.

 

Dù sao Đường Diên Chi và Tần Hữu cũng không tin giám đốc Tôn là fan ruột gì cả, chỉ là đang làm màu trước mặt nhóm trưởng thôi. Nhưng ít nhất họ cũng biết, buổi biểu diễn này có ý nghĩa tái hợp của các thành viên ban nhạc, đối với nhóm trưởng cũng có ý nghĩa đặc biệt.

 

Tuy nhiên, khi bài hát chủ đề đầu tiên của Lậu Thất Minh vang lên, nhìn thấy giám đốc Tôn ở bên cạnh khóc nức nở, họ lại không chắc đó có phải làm màu hay không.

 

Đường Diên Chi xấu hổ nói: "Giám đốc Tôn, anh đừng kích động."

 

"Khăn giấy đây, lau nước mũi đi." Tần Hữu mở ba lô ra.

 

Sáu mươi nghìn người vây quanh sân khấu, chen chúc nhau đông nghịt, trải dài đến tận đường chân trời xa xôi. Tiếng hò reo vang dội như sóng thần đột nhiên dâng cao, khiến mặt đất rung chuyển, ập vào tận màng nhĩ.

 

Giữa màn đêm, chỉ có sân khấu sáng đèn. Dung Lãm rất tận hưởng buổi biểu diễn này, ai cũng có thể nhìn ra, y tràn đầy sức sống và rạng rỡ. Cây đàn guitar vẽ nên một đường cong sắc bén ở nốt cao cuối cùng, kết thúc gọn gàng.

 

Tiếng vỗ tay vang dội khắp khán đài.

 

Dung Lãm bày tỏ lời cảm ơn đến khán giả và các thành viên trong nhóm, rồi tuyên bố tour diễn cá nhân của mình đang trong giai đoạn chuẩn bị, lại một lần nữa khiến khán đài bùng nổ.

 

"Dung Lãm! Dung Lãm! Dung Lãm! Dung Lãm!"

 

"Dung Lãm aaaaaaaaaaaaa!"

 

"Dung Lãm, anh xứng đáng!!! Yêu anh!!!"

 

"Bây giờ còn một bài hát cuối cùng, tôi đã mời ca sĩ hỗ trợ. Lần đầu tiên bài hát này được phát hành là song ca cùng anh ấy, sau đó lần nào cũng hát cùng anh ấy, lần này cũng không ngoại lệ."

 

Dung Lãm còn chưa nói hết, mọi người đã đoán được ca sĩ hỗ trợ là ai, tiếng hét chói tai gần như xé toạc bầu trời.

 

Dung Lãm dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Mời các bạn thưởng thức... "Đêm Tuyệt Đẹp"."

 

Lễ hội âm nhạc còn chưa kết thúc, màn trình diễn "Đêm Tuyệt Đẹp" 3.0 của Ngô Tử Hiển và Dung Lãm đã leo lên top 1 hot search trên Weibo, các chủ đề liên quan không đếm xuể.

 

Fan only mê mẩn nhan sắc, fan nhạc khen ngợi giọng hát, fan CP hô hào "Tiên Lan 99".

 

Kể từ khi Dung Lãm bảo vệ Ngô Tử Hiển suýt mất mạng, fan của họ đã ít cãi nhau hơn rất nhiều, nước sông không phạm nước giếng, cũng trở thành một kỳ quan trong giới giải trí.

 

Sau khi kết thúc công việc, Dung Lãm theo lệ phải hút một điếu thuốc "sau sự kiện", Ngô Tử Hiển đợi cậu ở hậu trường.

 

Ngô Tử Hiển nổi tiếng lại đẹp trai lạnh lùng, các thành viên khác trong ban nhạc không dám bắt chuyện với hắn. Chỉ có Kỷ Văn Châu mặt dày, cố tình lại gần bắt chuyện.

 

"Biểu diễn sao lại tháo nhẫn ra vậy." Anh ta cười nói, "Không nhân cơ hội này công khai sao?"

 

Kỷ Văn Châu vốn định nói đùa, không ngờ Ngô Tử Hiển lại trả lời rất nghiêm túc: "Chưa đến lúc."

 

"Ý gì?"

 

"Đợi khi Dung Lãm hoàn toàn củng cố danh tiếng nhạc sĩ sáng tác, còn tôi nâng đỡ lứa diễn viên tầm trung này của công ty lên xong, tôi sẽ dần dần lui về hậu trường. Chuyện công khai, lúc đó mới nói."

 

"Tại sao?"

 

"Để fan dễ chấp nhận hơn, cũng là để bảo vệ em ấy."

 

Trước đây, Ngô Tử Hiển luôn nói gì làm nấy, không nể mặt bất kỳ ai. Nhưng sau chuyện fan cuồng đó, hắn không thể không suy nghĩ nhiều hơn cho Dung Lãm.

 

Ngô Tử Hiển đã suy tính kỹ như vậy rồi, Kỷ Văn Châu còn có thể nói gì nữa? Anh ta mím môi, khẽ thở dài, dặn dò: "Ừm, đối xử tốt với em ấy nhé."

 

Lại bị Ngô Tử Hiển liếc xéo một cái: "Không cần anh nói."

 

"Chậc, nói chuyện với người nhà của Dung Lãm như vậy sao?"

 

"..."

 

Thấy không khí giữa hai người ngày càng trở nên lành lạnh, Dung Lãm hút thuốc xong, đột nhiên thò nửa người vào: "Em xong rồi, đi thôi."

 

Nghe vậy, Ngô Tử Hiển tức thì đứng dậy, quấn khăn quàng cổ cho Dung Lãm vài vòng. Hai người chào tạm biệt những người khác rồi rời đi trước.

 

Trên đường về nhà, trời âm u, mặt đường đóng băng thành màu xám đen, cứng nhắc trải dài về phía xa. Lá trên cây bên đường đã rụng hết, chỉ còn lại vài cành khô phủ đầy sương giá cắm thẳng vào thân cây.

 

"Lại đến mùa đông rồi, nhanh thật." Dung Lãm nói, "Chẳng trách người ta nói Nam Kinh không có mùa thu."

 

Ngô Tử Hiển nói: "Anh thích mùa đông."

 

"Tại sao?"

 

"Không có bị ăn nắng."

 

"Lý do thật đơn giản."

 

Dung Lãm suy nghĩ một chút: "Trước đây em không thích mùa đông."

 

Vì ngày ba mẹ qua đời, ngày cậu và Ngô Tử Hiển chia tay, đều vào mùa đông.

 

Mùa đông luôn khiến cậu cảm thấy cô đơn và bất lực.

 

Nhìn con đường phía trước, Dung Lãm tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ em thấy, mùa đông cũng không tệ."

 

Vì khi Forth hồi sinh, khi cậu và Ngô Tử Hiển tâm đầu ý hợp, cũng vào mùa đông.

 

Ngô Tử Hiển nhìn Dung Lãm, thấy cậu lại lộ ra vẻ mặt sâu xa mà hắn không hiểu lắm.

 

Nhưng lần này, hắn không hỏi thêm gì nữa, chỉ nắm chặt tay Dung Lãm.

 

Lần này, hắn nói với Dung Lãm:

 

"Dù tốt hay xấu, anh cũng sẽ không để em một mình trong mùa đông nữa."

 

Về đến nhà, Dung Sĩ Thành đang xem phim hoạt hình trên ghế sofa. Mỗi ngày sau khi tan học, chỉ cần hoàn thành bài tập về nhà, được gia sư chấm điểm đạt yêu cầu, cậu bé sẽ được phép xem tivi hai tiếng.

 

Thấy anh trai về, Dung Sĩ Thành lập tức chạy đến ôm Dung Lãm, hào hứng hỏi: "Hôm nay anh hát thế nào?"

 

"Tốt lắm." Dung Lãm cười xoa đầu nó.

 

"Vậy anh còn bận gì nữa không?"

 

"Không còn nữa, sao vậy?"

 

Dung Sĩ Thành ngập ngừng nói: "Lát nữa anh có thể kể chuyện cổ tích cho em nghe không?"

 

"Em là học sinh tiểu học rồi, không phải trẻ mẫu giáo." Dung Lãm dở khóc dở cười, "Còn cần người ta kể chuyện cổ tích cho em nghe à?"

 

"Nhưng em muốn nghe, anh không thể kể cho em nghe sao?"

 

Mỗi khi em trai ngước đôi mắt to tròn lên nhìn mình, Dung Lãm đều sẽ thua cuộc. Đến nỗi cậu bị Dung Cảnh dạy dỗ rất nhiều lần, nói rằng câu quá chiều em.

 

"Được rồi, nếu em đánh răng, rửa mặt, lên giường trong vòng 15 phút, anh sẽ kể cho em nghe."

 

"Được, được, được!" Dung Sĩ Thành chạy vụt vào nhà vệ sinh.

 

Mười lăm phút sau, Dung Lãm cầm cuốn "Truyện Cổ Grimm" đến phòng ngủ của Dung Sĩ Thành.

 

Dung Sĩ Thành đã chuẩn bị từ sớm, ngoan ngoãn nằm trong chăn. Đèn chùm trong phòng đã tắt, chỉ còn đèn bàn chiếu ánh vàng dịu nhẹ.

 

"Lần trước kể đến đâu rồi?"

 

"Anh xem đi, em đã gấp góc rồi đấy."

 

"Đến truyện "Người Đẹp Ngủ Trong Rừng"." Dung Lãm lẩm bẩm. "Truyện này không phù hợp với con trai, đổi câu chuyện khác nhé."

 

"Không, không." Dung Sĩ Thành nhõng nhẽo, "Truyện nào em cũng muốn nghe hết."

 

Không còn cách nào khác, Dung Lãm đành phải kể cho cậu bé nghe.

 

Thực ra bản thân Dung Lãm cũng chưa từng đọc "Người Đẹp Ngủ Trong Rừng", hồi nhỏ nhà cậu không có điều kiện mua sách cho cậu, lớn lên rồi lại qua cái tuổi nghe truyện cổ tích. Vì vậy, mặc dù là kể chuyện cho Dung Sĩ Thành nghe, nhưng bản thân cậu cũng đọc rất say sưa.

 

"Hoàng tử tiếp tục đi vào trong, mọi thứ đều yên tĩnh đến lạ thường. Cuối cùng, chàng đến tòa lâu đài cổ kính, đẩy cửa căn phòng nhỏ mà công chúa Hoa Hồng đang ở. Công chúa Hoa Hồng đang ngủ say, nàng xinh đẹp động lòng người. Hoàng tử mở to mắt, không nỡ chớp, nhìn mãi nhìn mãi, không nhịn được cúi xuống hôn nàng. Cuối cùng..."

 

Vừa kể đến "Cuối cùng", Dung Lãm đã nghe thấy tiếng ngáy nhỏ của Dung Sĩ Thành, thì ra cậu bé đã ngủ rồi.

 

Vì em trai đã ngủ nên cậu cũng không cần kể tiếp nữa.

 

Dung Lãm đắp chăn cẩn thận cho em trai, tắt đèn bàn rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

 

Vừa ra ngoài, cậu đã thấy Ngô Tử Hiển đang đợi mình.

 

"Xong rồi sao?" Ngô Tử Hiển hỏi.

 

"Ừm, ngủ rồi."

 

Còn chưa dứt lời, Ngô Tử Hiển đã ôm gáy cậu hôn lên. Trong nụ hôn nồng nàn, Dung Lãm mở mắt ra, thấy Ngô Tử Hiển đang nhìn mình chăm chú.

 

Dung Lãm nhớ đến đoạn cuối của câu chuyện.

 

Cuối cùng, hoàng tử đã đánh thức... không, hoàng tử đã được người đẹp ngủ trong rừng của chàng đánh thức.

 

[HẾT]

 

—----

 

Lời tác giả:

 

Ngô Tử Hiển là người chỉ sống trong thế giới của riêng mình, Dung Lãm là người chỉ sống trong thế giới của người khác. Nhưng cuối cùng, Ngô Tử Hiển đã bước ra khỏi thế giới của mình, còn Dung Lãm đã bước vào thế giới của chính mình.

 

—-----

 

Lời Gấu Gầy: Cám ơn mọi người đã đồng hành cùng tui theo dõi bộ truyện này. Nếu thấy hay hãy giới thiệu và rcm cho nhiều nhiều cùng đọc nhé. ️️️

 

—-----

Bình Luận (0)
Comment