Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 9

Dung Lãm hát cho Ngô Tử Hiển nghe.

 

Cách một lớp kính dày không một kẽ hở.

 

Sau khi cậu hát xong, PD Dương dẫn đầu vỗ tay, phòng thu lập tức vang lên tiếng vỗ tay.

 

"Hay lắm, không còn lời nào để khen nữa, đơn giản là rất hay." PD Dương nhìn Dung Lãm với ánh mắt đầy tán thưởng, "Tiểu Lãm dạo này không nghỉ ngơi tốt à? Giọng hơi khàn rồi."

 

"Dạ, xin lỗi anh, em vừa mới khỏi sốt."

 

"Đợi hồi phục rồi thu lại một lần nữa. Nhưng mỗi bản đều có điểm hay riêng, nếu có thể, anh muốn cho fan nghe cả hai bản." PD Dương tặc lưỡi, "Lời bài hát cũng hay, viết về cảm giác ngọt ngào trong lòng khi chụp ảnh cho người mình thầm mến. Cô gái đứng trước hoa tươi cười rạng rỡ, xinh đẹp biết bao."

 

Mặc dù nội dung bài hát không phải như vậy, nhưng Dung Lãm không đính chính. Tất cả những ai nghe đoạn này đều hiểu như vậy, và y cũng luôn gật đầu đồng ý.

 

Có lẽ trong sâu thẳm trong lòng, cậu muốn giữ lại một chút bí mật về tình cảm của mình.

 

"Nói thật, sau khi giải ước, Tiểu Lãm có muốn đến công ty thu âm của anh không? Anh rất thích giọng hát của em."

 

"PD Dương, làm gì có ai lại đào người ngay trong lúc làm việc chứ, anh không được rồi!" Trợ lý bên cạnh giả vờ giận dỗi.

 

PD Dương cười cười xin lỗi, nhưng trong lòng anh ta thực sự có ý định này.

 

Anh ta đã ở trong giới quá lâu, đã thấy quá nhiều người bất tài dựa vào gia thế và tiền bạc xuất hiện trước mặt mọi người, cũng đã thấy vô số người trẻ tài năng bị chìm nghỉm giữa biển người mênh mông.

 

Vì vậy, mỗi khi gặp được người mà mình thực sự yêu thích như Dung Lãm, anh ta luôn muốn làm hết sức để nâng đỡ.

 

Không phải là sếp Tôn đối xử với Dung Lãm không tốt, ngược lại, ông cũng thích Dung Lãm nên mới mời cậu đến giới giải trí. Nhưng Forth thực sự không phù hợp với Dung Lãm, concept nhóm theo đuổi sự mạnh mẽ nam tính và hình tượng daddy của Dung Lãm đều không có lợi cho việc phát huy tài năng âm nhạc của cậu.

 

"Cảm ơn anh Dương đã đề cao, em rất vinh dự, nhưng chuyện sau này em chưa nghĩ đến." Trước mặt trợ lý, Dung Lãm không tiện đồng ý. Nhưng cậu cũng không từ chối lời mời của PD Dương, ý là có cơ hội có thể nói chuyện sau.

 

PD Dương là người thông minh, dĩ nhiên hiểu được thái độ của cậu nên không hỏi thêm nữa.

 

Anh ta quay đầu lại nói với Ngô Tử Hiển: "Thế nào, Tử Hiển, đã hiểu chút nào về ý nghĩa của sức hút chưa? Nhưng đừng vội, em hát cũng rất tốt rồi, còn lại chỉ là thêu hoa lên gấm, có thể trao đổi thêm với Dung Lãm."

 

"Hình như hiểu được một chút..." Khi nói câu này, Ngô Tử Hiển không nhìn PD Dương mà nhìn chằm chằm vào Dung Lãm, không rời mắt một khắc nào.

 

Buổi thu âm buổi sáng kết thúc, khi Dung Lãm đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì một bóng người đột nhiên chắn trước mặt.

 

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của Ngô Tử Hiển.

 

Dung Lãm cúi đầu xuống, cố ý thu dọn chậm lại để không phải nhìn đối phương.

 

"Có chuyện gì vậy, anh Hiển?"

 

Ngô Tử Hiển hỏi: "Em đã từng thầm mến ai chưa?"

 

Trong không khí chỉ còn lại tiếng giấy sột soạt, hai người họ như những người xa lạ tình cờ ngồi chung bàn.

 

"Người bình thường đều đã từng thầm mến con gái mà." Dung Lãm nói đùa, "Người chưa từng thầm mến ai như anh mới hiếm thấy."

 

"Ai?" Ngô Tử Hiển đột nhiên nói.

 

"Hả?"

 

"Người đó là ai?"

 

Dung Lãm sững người. Vậy mà lại hỏi là ai.
"Anh không quen đâu, sao vậy?"

 

Ngô Tử Hiển không nói gì, một lúc sau mới thốt ra một câu: "Em không giống kiểu người đó."

 

"Kiểu người nào?" Dung Lãm dở khóc dở cười, cuối cùng cũng nhìn Ngô Tử Hiển một cái, "Em chỉ là người bình thường thôi, có người mình thích là chuyện rất bình thường."

 

"Vậy bài hát này, thực sự là viết về cô ấy sao?"

 

Dung Lãm không muốn nói chuyện về tình đơn phương với người mình thầm mến, cậu cảm thấy khá ngại ngùng nên trả lời qua loa: "Đúng vậy, em thấy mình viết khá rõ ràng rồi. Ví dụ như đoạn vừa hát lúc nãy, chính là cảm giác hạnh phúc khi em chụp ảnh cho người em thầm mến, người đó đang đứng trước những đoá hoa."

 

"Không đúng."

 

Ngô Tử Hiển đột nhiên cúi người xuống gần Dung Lãm, chiếc áo len cashmere cọ vào má cậu. Đầu ngón tay thon dài của Ngô Tử Hiển chỉ vào lời bài hát, giọng nói gần sát bên tai.

 

"Nghe kỹ đoạn giai điệu này có tiếng tim đập nhanh đột ngột nên giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau hơn. Không phải là chụp ảnh cho cô gái, mà là cô gái tình cờ lọt vào ống kính. Nói là hạnh phúc, không bằng nói là hồi hộp và rung động."

 

Dung Lãm sững người, nhất thời quên cả chớp mắt. Tiếp theo, cậu cảm thấy như có một quả bóng bay nổ tung trong lòng, sự rung động như bão tố càn quét khắp cơ thể.

 

"Tất nhiên, đây chỉ là cách hiểu của anh." Ngô Tử Hiển đứng thẳng người, "Em là người sáng tác, nên anh hỏi em."

 

"..."

 

Quả nhiên anh ấy hiểu. Trái tim Dung Lãm như ngâm trong nước nóng, toàn thân tê dại.

 

Nhưng Dung Lãm chỉ sợ đối phương hiểu.

 

Cuối cùng Dung Lãm bình tĩnh mỉm cười, gật đầu nói: "Thực ra có thể hiểu theo cách nào cũng được."

 

Tối hôm đó, Ngô Tử Hiển về ký túc xá ngủ. Nhưng Dung Lãm đã chuẩn bị từ trước, cậu hẹn Tần Hữu và Diên Chi cùng xem phim kinh dị, sau khi xem xong sẽ ngủ lại đó.

 

Khi khuôn mặt của Kayako đột nhiên xuất hiện trong chăn của nữ chính, giọng hét của Tần Hữu còn cao hơn cả tiếng gà gáy. Nếu giáo viên thanh nhạc thấy cảnh này chắc chắn sẽ mắng anh bình thường lười biếng.

 

Đường Diên Chi không đến nỗi mất mặt như vậy, nhưng y cũng mang theo một thanh kiếm gỗ đào giơ trước ngực.

 

Dung Lãm bị hai người kẹp ở giữa. Cậu vừa nghịch chuỗi hạt vừa suy nghĩ xem thanh kiếm gỗ đào của Trung Quốc rốt cuộc có thể chém được ma quỷ của Nhật Bản hay không.

 

"Nhóm trưởng, em không sợ à?" Tần Hữu run rẩy hỏi.

 

"Cũng bình thường." Dung Lãm cười cười, " Không phải vì em không sợ nên hai người mới gọi em đến xem phim kinh dị sao?"

 

Đường Diên Chi: "Không, là vì trai tân dương khí thịnh."

 

Dung Lãm: "..."

 

Sau khi xem xong, ba người nằm ngủ trên một chiếc giường.

 

Đường Diên Chi ôm lấy cánh tay tràn đầy dương khí của Dung Lãm giống như đang ôm một thanh kiếm gỗ đào, rất nhanh đã yên tâm say ngủ. Dung Lãm đang nhìn chằm chằm lên trần nhà đột nhiên nghe thấy Tần Hữu khẽ gọi: "Nhóm trưởng, em ngủ chưa?"

 

"Chưa ngủ, anh Hữu cũng không ngủ được à?"

 

"Ừ, anh sợ quá nên không ngủ được, chúng ta nói chuyện một lát đi."

 

"Được, nói chuyện gì?"

 

"Dạo này em có xem Weibo không? Fan của Tử Hiển nói Forth là nương nương và ba tỳ nữ rửa chân, nói năng kiểu gì vậy?"

 

"Quả thực quá đáng."

 

"Phải nói là hoàng thượng và ba thái giám theo hầu chứ, sao lại nữ tính hóa mấy anh em chúng ta vậy?"

 

"Đó là trọng điểm à?"

 

"Năm ngoái anh với Diên Chi đi du lịch Nhật Bản, còn xin một quẻ nữa. Mong năm nay tự do tài chính, quẻ bốc được là đại cát."

 

"Có linh nghiệm không?"

 

"Linh nghiệm cái gì, đại cát cái gì, là đại xui thì có. Tài chính thì tự do thật, toàn bộ chạy mất rồi!"

 

Nói chuyện một hồi, Tần Hữu im lặng. Anh vùi nửa khuôn mặt xuống giường nhìn Dung Lãm chăm chú một lúc rồi đột nhiên cười khì.

 

"Sao vậy?"

 

"Không có gì, chỉ là bỗng dưng nghĩ đến, chúng ta đã quen nhau năm năm rồi." Tần Hữu nói, "Câu này có thể hơi sến súa, nhưng quen biết mấy đứa, anh thấy vào Forth là đáng giá."

 

Dung Lãm sững người, sau đó cong khóe môi: "Em cũng vậy."

 

Lúc mới debut, bốn người Forth chen chúc trong căn ký túc xá nhỏ hẹp. Lúc đó công ty không có tiền, ngay cả giấy dán tường bong tróc cũng không thể thay, khe cửa sổ mỗi khi đến mùa đông đều có gió lùa vào. Họ nghiên cứu lời bài hát từ sáng đến tối, nhảy những điệu nhảy lặp đi lặp lại, chỉ để biểu diễn vài phút trên một sân khấu nhỏ.

 

Trong ký túc xá, ngoài đồng đội và ước mơ ra thì không còn gì cả, thế nhưng cũng ồn ào náo nhiệt sưởi ấm những năm tháng tuổi trẻ vất vả nhất.

 

"Em nói xem Tử Hiển còn nhớ không?"

 

"Chắc chắn là nhớ." Dung Lãm nói, "Trí nhớ của anh ấy rất tốt."

 

"Bây giờ cậu ấy nổi tiếng thật đấy, mặc quần áo, ăn uống, đăng ảnh, lên hot search như cơm bữa. Bài đăng Weibo nào cũng có hàng chục triệu lượt like, trên đường toàn là quảng cáo của cậu ấy." Tần Hữu nói, "Cảm giác như không còn là người cùng một thế giới với chúng ta nữa."

 

"Ngủ đi anh Hữu, đừng nghĩ nhiều nữa." Dung Lãm vỗ về anh như dỗ dành trẻ con, "Anh ấy có cuộc sống của anh ấy, chúng ta có cuộc sống của chúng ta, tại sao phải hòa nhập? Là cùng một thế giới cũng được, không cùng một thế giới cũng được. Sau khi cùng nhau đi hết chặng đường cuối cùng này, chúng ta vẫn phải chia tay."

 

Có lẽ là bị Dung Lãm vỗ cho buồn ngủ, Tần Hữu gật đầu, rên ư ử như cún con. Anh từ từ nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.

 

Tối hôm sau, Ngô Tử Hiển vẫn không có ý định rời khỏi ký túc xá, Dung Lãm đành phải tranh thủ về nhà một chuyến.

 

Mặc dù Forth mờ nhạt, nhưng sau nhiều năm làm việc, Dung Lãm vẫn mua được một căn nhà nhỏ ở Kim Lăng bằng cách vay thế chấp. Cậu đón em trai em gái đến để chúng được hưởng nền giáo dục tốt ở thành phố lớn.

 

Cậu chơi game với em trai, nấu món sườn xào chua ngọt mà em gái thích nhất, còn chơi ném đĩa với chú chó Pidou lông vàng.

 

Trên bàn ăn, em gái Dung Cảnh hỏi: "Anh, dạo này công việc thuận lợi không? Em thấy trên hot search nói Ngô Tử Hiển đã trở lại, anh ta không ỷ mình nổi tiếng mà bắt nạt mọi người chứ?"

 

"Không có, mọi người đều rất tốt." Dung Lãm mỉm cười, gắp thêm một miếng bí đao cho cô bé.

 

Hai~, biết ngay là chẳng hỏi được gì, anh trai chỉ báo tin vui không báo tin buồn đã thành quy luật rồi.

 

Dung Cảnh bực bội cắn một miếng sườn.

 

Tối ngày thứ ba, thấy Ngô Tử Hiển vẫn chưa đi, Dung Lãm bèn đeo túi đàn guitar chuẩn bị ra ngoài.

 

Người bạn mở quán bar của cậu mời cậu đến hát và cung cấp chỗ ở tại khách sạn, cậu đã đồng ý.

 

Ngô Tử Hiển hỏi cậu: "Có về không?"

 

Dung Lãm trả lời: "Chắc là không về."

 

Thấy Ngô Tử Hiển không nói gì nữa, Dung Lãm bước đi. Tuy nhiên, khi cậu nắm lấy tay nắm cửa, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói thờ ơ của Ngô Tử Hiển.

 

"Không được sự cho phép của quản lý, thành viên Forth không được tự ý ngủ qua đêm ở bên ngoài, nhóm trưởng muốn làm trái quy định à?"

 

"..."

 

Dung Lãm im lặng vài giây rồi quay lại cười với Ngô Tử Hiển, cậu làm động tác suỵt, "Làm phiền anh Hiển giữ bí mật giúp em."

 

Tối ngày thứ tư, Dung Lãm không được tự nhiên nhìn Ngô Tử Hiển đang lau tóc.

 

Vì cậu đã không còn chỗ nào để đi nữa.

 

Chuyện này thực sự không bình thường, Ngô Tử Hiển chưa bao giờ ngủ liên tục bốn ngày ở ký túc xá. Hơn nữa ngày mai được nghỉ, công ty không có bất kỳ lịch trình nào, tại sao Ngô Tử Hiển lại cứ nhất quyết phải ngủ trên chiếc giường cứng ngắc này?

 

Không còn cách nào khác, Dung Lãm đành giả vờ ngủ. Đợi đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của Ngô Tử Hiển, cậu mới lặng lẽ bò dậy, ôm chăn và gối rón rén đi ra phòng khách, định tối nay ngủ sofa.

 

Nhưng sofa đối với một người đàn ông trưởng thành mà nói vẫn quá chật chội. Dung Lãm cao mét tám, ngay cả chân cũng không duỗi thẳng, trằn trọc mãi không ngủ được.

 

Khi Dung Lãm cảm thấy như có kiến bò trên người, cửa phòng ngủ của cậu đột nhiên bị đẩy ra. Một luồng sáng chiếu thẳng vào phòng khách tối om khiến Dung Lãm hơi choáng váng.

 

Khi bóng dáng Ngô Tử Hiển xuất hiện trong tầm mắt, tim Dung Lãm đập thình thịch.

 

Chẳng lẽ mộng du đến mức ra khỏi phòng rồi?

 

Cậu thử gọi: "Anh Hiển?"

 

"Sao vậy?"

 

Giọng nói của Ngô Tử Hiển khi mộng du rất mơ hồ, câu trả lời dứt khoát này chứng tỏ hắn đang tỉnh táo. Dung Lãm không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cậu nhanh chóng cảm thấy ngại ngùng, vì việc mình lén ngủ ở phòng khách đã bị Ngô Tử Hiển bắt gặp tại trận.

 

"Nửa đêm rồi còn ra ngoài, có chuyện gì vậy?" Dung Lãm hỏi.

 

"Uống cốc sữa, anh bật đèn được không?"

 

"Được."

 

Ngô Tử Hiển bật đèn ngủ ở phòng ăn rồi đi thẳng đến tủ lạnh lấy ra một hộp sữa, kế tiếp lấy một cốc thủy tinh từ tủ chén.

 

Hình như lúc này hắn mới nhớ đến Dung Lãm: "Uống một cốc không?"

 

"... Không cần đâu, cảm ơn anh."

 

Dung Lãm nhìn nhất cử nhất động của Ngô Tử Hiển, suy nghĩ lý do trong lòng. Cuối cùng cậu quyết định, nếu Ngô Tử Hiển hỏi cậu tại sao lại ra ngoài ngủ, cậu sẽ nói là vì điều hòa trong phòng quá nóng.

 

Quả nhiên, Ngô Tử Hiển lên tiếng –

 

"Dạo này em đang tránh mặt anh à?"

 

Một câu nói, ngay lập tức khiến màn diễn tập của Dung Lãm tan thành mây khói.

 

"Nói gì vậy anh Hiển, chỉ là điều hòa trong phòng quá nóng thôi." Dung Lãm nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, thản nhiên trả lời, sau đó cậu đứng dậy đi về phía đối phương, "Làm phiền anh rót cho em một cốc với."

 

Ngô Tử Hiển không nói gì, rót cho cậu một cốc sữa lạnh.

 

Dung Lãm đi đến, khi cậu sắp cầm lấy cốc, Ngô Tử Hiển đột nhiên lấy cốc đi. Dung Lãm sững người, theo bản năng ngẩng đầu lên theo hướng cốc di chuyển, cứ như vậy rơi vào đôi đồng tử đen láy sâu thẳm của Ngô Tử Hiển.

 

"Dung Lãm."

 

Bóng của Ngô Tử Hiển bao trùm lấy Dung Lãm, hắn nhìn cậu từ trên cao xuống, vẻ mặt thờ ơ.

 

"Ba mẹ em không dạy em, khi nói chuyện với người khác phải nhìn vào mắt đối phương à?"

 

—---

Bình Luận (0)
Comment