Ngón trỏ rút ra từ trong cúc huy*t nóng rẫy dường như vẫn còn vương lại nhiệt độ nóng bỏng.
Hai cái miệng nhỏ bên dưới của Lâm Kiều đều đang co rúm lại trong dư âm của cao trào. Nơi suối nguồn ướt át thu hút ánh mắt của Trần Hoài Xuyên, anh nhẹ nhàng vuốt ve côn th*t, ép ra chút tinh d*ch còn sót lại, tâm trí tan rã từ lâu lại càng muốn nhiều hơn.
Lâm Kiều nhìn ánh mắt sáng quắc của người đàn ông mà thẹn thùng, vội vàng khép hai chân che giấu hoa huy*t vẫn còn đang rỉ nước, e thẹn giơ hai tay ra như muốn được ôm.
Người đàn ông ôm lấy cô, vùi mặt vào ngực cô trồng dâu tây.
Hai cơ thể trống rỗng sau màn cao trào dính chặt vào nhau không chừa một khe hở nào, dưới mông Lâm Kiều là vật nam tính vừa cứng vừa sưng phồng của người đàn ông.
Dưới những cái mút mát của Trần Hoài Xuyên, Lâm Kiều rên rỉ ưm a, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, cô kéo tay người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Trần Hoài Xuyên... sinh nhật vui vẻ...”
“Ừm, tối nay anh rất vui.” Anh chưa từng nghĩ, Lâm Kiều lại tận tâm chuẩn bị những thứ này cho anh.
“Như thế này... như thế này mà đã rất vui rồi sao?” Lâm Kiều ngẩng đầu lên hỏi anh.
“Tất nhiên là... vẫn chưa đủ, chúng ta làm một mạch đến tận sáng sớm nhé? Đợi mặt trời ló rạng, anh sẽ bế bảo bối ra ngoài ban công, vừa ngắm mặt trời mọc vừa làm em đến cao trào.” Anh vừa nói vừa giày vò bộ ngực sữa của cô, dùng sức nhào nặn, khiến bầu ngực tròn trịa bị bóp thành muôn kiểu hình dạng.
“Không được... em không muốn... Trần Hoài Xuyên anh là cầm thú!” Lâm Kiều giãy giụa muốn chui ra khỏi vòng tay người đàn ông, nhìn anh bằng ánh mắt ấm ức, đôi mắt to ngập nước như đang lên án hành vi tồi tệ của anh.
“Bảo bối, hôm nay là sinh nhật ông xã... chẳng phải em nên thỏa mãn mong ước của anh sao?” Trần Hoài Xuyên sán lại gần, dịu dàng hôn lên má cô.
“Em... em vẫn còn món quà khác muốn tặng cho anh...” Đôi mắt cười tít lại thành vầng trăng cong cong, Lâm Kiều xuống khỏi sofa, để chân trần chạy về phía bàn ăn, chuốc cho mình một ly rượu vang rồi mới lấy một chai nhỏ giấu trong ngăn bàn, nắm chặt vào trong lòng bàn tay.
“Sao lại uống nhiều rượu thế? Ngày mai tỉnh dậy sẽ khó chịu đấy.” Trần Hoài Xuyên nhíu mày ôm cô vào lòng, thấy bảo bối của mình nhét món đồ trong tay vào tay mình. Trần Hoài Xuyên mở ra xem, là một cái chai nhỏ chưa đầy dung dịch trong suốt.
“Gì đây?” Trong lòng Trần Hoài Xuyên đã đoán được đại khái nhưng vẫn không dám khẳng định.
“Gel... gel bôi trơn...” Lâm Kiều cảm thấy mặt của mình nhất định đã đỏ đến rỉ máu rồi.
“Bảo bối?” Miệng lưỡi Trần Hoài Xuyên khô nóng, phát ra giọng nói hơi khàn khàn.
Lâm Kiều nhờ vào chút rượu mình đã uống mới dám nói ấp úng trước mặt người đàn ông: “Phía sau... chưa từng có ai chạm vào... em... em đã rửa sạch rồi...”
Mái tóc óng mượt che khuất gương mặt ửng hồng, giọng Lâm Kiều càng về cuối càng nhỏ đi. Cô cúi đầu, đột nhiên bị người đàn ông xốc lên vác lên vai.
“Trần... Trần Hoài Xuyên...” Áo ngực tinh xảo mắc trên xương quai xanh tuột xuống đất, trong lúc hoảng loạn cô bám vào cổ người đàn ông, cặp thỏ trắng của cô nhảy nhót theo những bước chân đi lên cầu thang. Họ chuyển đến phòng ngủ của Trần Hoài Xuyên, cô được anh dịu dàng đặt xuống giường.
Một chiếc gối dựa căng phồng được nhét xuống xương chậu của cô, Lâm Kiều nằm sấp trên một chiếc gối khác, cặp mông trắng mơn mởn cũng vểnh lên.
“Ông xã... em... em sợ...” Khi người đàn ông xoa bóp cặp mông mềm, Lâm Kiều không kìm được cơn rùng mình.
“Ngoan, tin anh.” Trần Hoài Xuyên bóp một bên mông của Lâm Kiều, nhẹ nhàng liếm mút.
Từ từ tách hai cặp mông mềm mại kia ra, Trần Hoài Xuyên mới nhìn thấy cúc huy*t hồng hào giấu mình bên trong. Anh mới thè lưỡi liếm những nếp gấp đáng yêu trên đó, gần như đã bị vách th*t khít khao hút sâu vào trong.
Anh thọc lưỡi vào trong cúc huy*t, cả khuôn mặt tuấn tú sáng láng vùi sâu vào trong cặp mông mềm mại của người phụ nữ.
“Ưm…” Cảm giác dị vật thâm nhập còn mãnh liệt hơn cả hoa huy*t, Lâm Kiều siết chặt chiếc gối, không thể khống chế được mà chổng mông lên cao hơn.
Mùi vị trong lành truyền đến vị giác, có điều đầu lưỡi vốn lắt léo lại bị vách th*t nóng rực siết cứng, khó lòng di chuyển.
Trần Hoài Xuyên rời khỏi cúc huy*t của Lâm Kiều, mở chai gel bôi trơn, thấm ướt mấy ngón tay.
Ngón trỏ thon dài vẽ vòng tròn theo những nếp gấp non mềm, khi nghe thấy Lâm Kiều không nhịn được rên rỉ, anh đột ngột đâm vào trong cúc huy*t của cô. Anh cắm ngón tay vào từng chút một, nong rộng đường ruột khít khao. Khi anh rút tay ra, vách th*t lập tức co chặt lại, không chừa lại chút kẽ hở nào.
Có trời mới biết vật nam tính của anh mà cắm vào phía sau thì sướng đến mức nào.
“A...” Cảm nhận được Trần Hoài Xuyên cắm hai ngón tay vào, Lâm Kiều đau đớn thét lên.
“Cúc huy*t của bảo bối chặt quá.” Trần Hoài Xuyên rút tay ra rồi lại đâm sâu vào trong, lặp lại mấy lần mới phát hiện lòng bàn tay đã ướt đẫm, hóa ra lại là d*m dịch trong u cốc của Lâm Kiều phun đầy tay anh.