Lâm Kiều và người đàn ông ba mươi mốt tuổi Trần Hoài Xuyên cùng trải qua những tháng ngày ngọt ngào quấn quýt.
Người đàn ông này rất bám người, dù cô đang đến ngày, anh cũng giở thói ngang ngược nằng nặc đòi ôm cô ngủ. Rõ ràng Kiều Kiều có thuê căn hộ nhưng lại gần như sống chung với Trần Hoài Xuyên, chỉ thiếu điều chuyển toàn bộ hành lý vào biệt thự của anh thôi.
Trong khoảng thời gian này, Tiếu Phàm cũng giới thiệu cho Lâm Kiều một vị luật sư có tiếng tăm trong giới.
“Luật sư Hoàng, yêu cầu của tôi rất đơn giản, chính là ly hôn Lưu Vĩnh Quân. Tài sản nhà cửa trong mấy năm qua về cơ bản đều là một mình anh ta kiếm được, tôi không muốn lấy một cắc bạc nào, tiền bố tôi nợ anh ta cũng đã trả hết cho anh ta...”
“Chỉ có điều căn nhà bố mẹ tôi đang ở đứng tên anh ta, hoàn toàn là do họ bỏ tiền túi ra mua đồng thời trả tiền vay hàng tháng, nhưng lại dùng tài khoản ngân hàng của anh ta, anh có thể... giúp tôi giữ lại căn nhà của bố mẹ tôi không?” Lâm Kiều cầm cây bút trong tay, cắn môi tỏ vẻ khó xử.
Trải qua những màn dọa dẫm của Lưu Vĩnh Quân, thi thoảng cô vẫn cảm thấy sợ hãi trước tình cảnh khó khăn của mình.
“Cô Lâm, điều đầu tiên, căn cứ theo quy định của pháp luật về hôn nhân và gia đình ở nước ta hiện nay, tất cả thu nhập do hai vợ chồng tạo ra trong thời gian kết hôn đều được quy là tài sản chung của vợ chồng. Cô không cần thiết phải chủ động yêu cầu ra đi tay trắng.”
Cử chỉ và lời nói của nữ luật sư mặc đồng phục màu đen toát ra sự chính trực đanh thép, trong đầu cô đã phân tích tất cả thông tin mà Lâm Kiều cung cấp, không hề cảm thấy vụ kiện này quá khó để thắng.
“Điều thứ hai, trước khi kết hôn chồng cô là Lưu Vĩnh Quân đã ác ý che giấu tình trạng sức khỏe của mình, không thể thực hiện nghĩa vụ của một người chồng, chỉ riêng điều này chúng ta đã có quyền yêu cầu Lưu Vĩnh Quân tiến hành bồi thường thiệt hại về mặt tinh thần cho cô.”
“Điều thứ ba, cũng chính là mối quan hệ vay nợ và tranh chấp nhà cửa giữa Lưu Vĩnh Quân và bố mẹ cô mà cô quan tâm hơn hết. Trong thời gian mối quan hệ vợ chồng vẫn còn tiếp diễn, tất cả khoản nợ vay mượn phát sinh đều do hai vợ chồng cùng gánh vác. Cũng có nghĩa là, dù Lưu Vĩnh Quân có ý định đòi nợ bố mẹ cô, pháp luật cũng chỉ ủng hộ anh ta đòi một nửa của khoản vay, một nửa còn lại sẽ do cô thụ hưởng khi hai vợ chồng tiến hành phân chia tài sản, chỉ cần cô không có ý định đòi khoản nợ này, bố mẹ cô sẽ không có nghĩa vụ hoàn trả.”
“Còn về vấn đề quyền sở hữu căn nhà, tôi kiến nghị bố mẹ cô có thể chủ động khởi kiện Lưu Vĩnh Quân trong tình huống họ giữ lại tất cả nhật ký giao dịch ngân hàng. Chỉ cần Lưu Vĩnh Quân không thể chứng minh khoản tiền ban đầu và tiền trả góp hàng tháng mà bố mẹ cô chi trả cho anh ta thuộc về quan hệ quà tặng, tòa án chắc chắn sẽ yêu cầu Lưu Vĩnh Quân hoàn trả lại các khoản tiền mà bố mẹ cô trả hàng năm. Mặc dù không thể giành lại quyền sở hữu căn nhà nhưng chí ít vẫn có thể lấy lại được khoản tiền gốc.”
“Nói tóm lại, cô Lâm, cá nhân tôi khuyên cô trước tiên cứ thỏa thuận lại với Lưu Vĩnh Quân, sau khi không đạt được thỏa thuận thì tiến hành khởi kiện, yêu cầu phân chia một nửa tài sản chung của hai vợ chồng đồng thời yêu cầu bồi thường tổn thất về mặt tinh thần bằng 10% trong tổng số tài sản.”
Luật sư Hoàng thể hiện trong lòng mình đã lường trước mọi việc.
“Nhưng anh ta nói... anh ta có cách bán tháo tất cả tài sản...” Lâm Kiều đưa ra mối nghi hoặc trong đáy lòng mình.
“Cô Lâm, về việc này cô cứ tin tưởng năng lực của bộ phận pháp vụ của Hoàn Bắc Cao Khoa chúng tôi.” Luật sư Hoàng đẩy mắt kính, đôi môi đỏ hơi nhếch lên, cười nói: “Ngoài ra, sau khi nhận được ủy thác của tổng giám đốc Tiếu, tôi đã tiến hành điều tra một số chuyện đời tư của đương sự mà cô khởi kiện. Tôi tra được, chồng cũ cô có một... ừm... đại khái có thể gọi là... tình nhân đã âm thầm qua lại hai năm.”
Lâm Kiều thảng thốt trợn trừng mắt.
Cô cứ ngỡ rằng người phản bội đầu tiên trong cuộc hôn nhân này là cô, nhưng cô không ngờ Lưu Vĩnh Quân đã... ngoại tình từ hai năm trước rồi?
Không biết vì sao khi nghe được tin tức này, trong lòng Lâm Kiều không cảm thấy khó chịu chút nào.
Cô không quan tâm nguyên nhân mà Lưu Vĩnh Quân ngoại tình, đối tượng hắn ta ngoại tình, thậm chí cô còn cảm thấy nhẹ nhõm. Sự áy náy vùi sâu trong tim vì ngỡ rằng Lưu Vĩnh Quân vẫn luôn một lòng một dạ dường như cuối cùng đã vơi đi rất nhiều vào giây phút này.
“Luật sư Hoàng... cảm ơn cô đã chỉ điểm... phiền cô soạn giúp tôi một bản thỏa thuận ly hôn, tôi ra đi mà không cần gì cả. Nhưng phiền cô dùng những lời cô vừa nói cho tôi, thuyết phục anh ta trả lại nhà cho bố mẹ tôi vào những lần thỏa thuận sau này, cũng thuyết phục anh ta chấp nhận điều kiện bố mẹ tôi chỉ trả một nửa khoản nợ.”
“Cô Lâm, cô chắc chắn cô muốn như vậy chứ?” Hoàng Ninh có phần không hiểu, cô đã phân tích tình hình rõ ràng như vậy rồi, rõ ràng có thể thắng kiện mà không tốn chút công sức nào, vì sao cô Lâm này vẫn lựa chọn từ bỏ quyền phân chia tài sản, ra đi tay trắng một cách dễ như trở bàn tay như vậy?
Cô mấp máy môi định khuyên Lâm Kiều mấy câu nhưng chỉ nghe thấy Lâm Kiều nói một cách kiên định: “Vâng, làm phiền cô nhé, tôi sẽ hẹn Lưu Vĩnh Quân gặp mặt thương lượng vào tuần sau.”
Lâm Kiều cảm thấy tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Lưu Vĩnh Quân cậy vào việc cô không quyền không thế mà ép cô vào đường cùng, Tiếu Phàm giới thiệu cho cô một vị luật sư có thể dễ dàng hóa giải cục diện, thậm chí có thể khiến cô chuyển bại thành thắng. Lâm Kiều cảm thán sự chênh lệch một trời một vực giữa người với người, cô cũng biết Tiếu Phàm và luật sư Hoàng chẳng qua đều là sự giúp đỡ âm thầm của Trần Hoài Xuyên dành cho cô.
Cứ như vậy đi, cô muốn được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân này.