“Thưa anh Lưu, tôi không đồng ý với yêu cầu để đương sự của tôi nói chuyện riêng với anh trong tình huống mà tôi không thể bảo đảm an toàn cho đương sự của tôi.”
Hoàng Ninh đã điều tra toàn bộ những việc mà Lưu Vĩnh Quân đã từng làm, cũng biết được sở thích đặc biệt của người này từ miệng của Dương Vi. Chưa nói đến việc để Lâm Kiều ở riêng với anh ta, dù cô có ở hiện trường, mỗi giây mỗi phút cô đều lo lắng liệu gã đàn ông trước mặt có nổi điên động tay động chân với bọn họ hay không.
Nếu bản thân cô bị thương thì không thành vấn đề, nếu Lâm Kiều xảy ra chuyện gì đó, e rằng cô không thể chống đỡ được cơn thịnh nộ của cậu hai.
“Dù gì cũng từng là vợ chồng một thời gian, Lâm Kiều, chẳng phải có những lời nói rõ ràng rồi chia tay thì mới không còn băn khoăn gì sao?”
Anh ta giữ lại hai bản thỏa thuận, rồi lại tận tay đưa hai bản còn lại đến tay Lâm Kiều để bày tỏ thành ý.
Hoàng Ninh nhìn Lâm Kiều, giao quyền quyết định cho cô.
“Được, phiền luật sư Hoàng ra ngoài đợi tôi một lát.” Lâm Kiều khẽ mỉm cười với Hoàng Ninh.
Cô có thể hiểu sự cố chấp muốn nói rõ ràng mọi chuyện trong lòng Lưu Vĩnh Quân. Mối tình duyên dài ba năm này đã tích lũy quá nhiều, ngay cả bản thân cô, dù bây giờ giống như cuối cùng đã trút bỏ được gánh nặng, cô vẫn không thể lập tức xóa bỏ cảm xúc trong đáy lòng.
Lưu Vĩnh Quân và cô đã bắt đầu thề hẹn ở nơi này, vậy thì cũng kết thúc ở nơi này đi.
Lưu Vĩnh Quân đứng dậy tiễn hai vị luật sư ra ngoài cửa, khi đóng cửa xoay người lại, anh ta nhanh tay ấn chốt khóa cửa.
“Lưu Vĩnh Quân, anh định làm gì...”
Lâm Kiều còn chưa nói dứt lời đã bị gã đàn ông kia cho một bạt tai lên mặt. Cô gần như ngã nhào xuống đất, gò má trắng nõn lập tức sưng đỏ. Lâm Kiều chỉ có thế dồn hết sức chống đỡ cơ thể để mình không quá chật vật.
“Lưu Vĩnh Quân... anh còn động vào tôi thêm lần nào, Trần Hoài Xuyên nhất định sẽ giết chết anh!” Lâm Kiều nhìn gã đàn ông giận dữ xách cổ áo mình lên.
Quả nhiên cô vẫn quá ngu xuẩn.
Biết thừa Lưu Vĩnh Quân có tính nết hiếu thắng tự phụ, lòng dạ hẹp hòi, thế mà cô vẫn ngây thơ cho rằng anh ta chỉ muốn nói từ biệt với một quãng thời gian tươi đẹp trong quá khứ.
“Dĩ nhiên tôi biết thủ đoạn của Trần Hoài Xuyên, không cần cô phải nhắc nhở.” Lưu Vĩnh Quân chỉ vào vết thương trên mặt mình, nói bằng giọng thâm trầm: “Nhưng Lâm Kiều à, cái tát này là cô thiếu tôi.”
“Ba năm qua tôi đã làm bao nhiêu chuyện cho cô, cô không nhìn thấy sao? Cô không đồng ý tôi cũng không chạm vào cô thêm lần nào nữa, tôi liều mạng kiếm tiền, chưa từng từ chối một bữa cơm hay chai rượu nào ở bên ngoài, nuôi cô rồi còn nuôi cả bố mẹ như bọn quỷ hút máu của cô, mẹ kiếp
tôi... tôi làm mọi thứ đều là vì cô đấy! Cô dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy? Mẹ nó cô dựa vào cái gì!”
Người đàn ông trước mặt gầm lên, ấn cô lên tường. Lâm Kiều lạnh lùng nhìn anh ta, chút áy náy cuối cùng ở trong lòng rốt cuộc cũng bay biến hoàn toàn vào lúc này. Cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn anh ta, “Lưu Vĩnh Quân, anh đừng tự lừa mình dối người nữa.”
“Anh ra sức kiếm tiền, ra sức muốn trở nên nổi bật, chẳng qua đều là vì bản thân anh thôi. Trong ba năm nay tôi chưa từng tiêu một đồng nào của anh, đồ anh đưa tôi cũng chưa từng dùng. Anh dung túng đưa tiền cho bố mẹ tôi hết lần này đến lần khác chẳng qua cũng là vì như vậy anh mới có thể trói buộc tôi tuyệt đối. Nếu như không có sự xuất hiện bất ngờ của Trần Hoài Xuyên, cả đời này tôi cũng không thể thoát khỏi anh.”
“Anh không chạm vào tôi, không cưỡng ép tôi là vì anh cao ngạo không muốn tỏ ra quá ti tiện đê hèn trước mặt tôi. Vì thế anh vẫn luôn chờ đợi, chờ đến khi anh có đủ tư cách, anh sẽ mặc sức sỉ nhục giày vò, khiến tôi mãi mãi trở thành vật sở hữu mà anh có thể tùy tiện chà đạp giống như tối hôm đó.”
“Người có âm mưu hãm hại tôi trước tiên là anh, người ngoại tình đầu tiên cũng là anh. Anh đồng ý ly hôn cũng là quyết định sau khi đã cân nhắc lợi hại... vì thế đừng có nói là vì tôi nữa...”
“Lưu Vĩnh Quân, cái tát vừa rồi coi như tôi trả lại cho anh, sau này, tôi không còn thiếu anh nữa.”
Nước mắt dâng đầy trong hốc mắt không thể khống chế được mà rơi xuống, Lâm Kiều giơ tay lau đi. Nhân lúc gã đàn ông đang thảng thốt, cô gạt tay hắn ra, xoay người mở cửa dợm bước ra ngoài.
“Thế thì sao? Chẳng lẽ cô cho là Trần Hoài Xuyên thật lòng thật dạ yêu cô sao?!” Lưu Vĩnh Quân nhấc chân đạp bay bàn trà bên chân, tru tréo lên: “Một thiếu gia ngậm thìa vàng lớn lên như hắn, chính hắn cũng không thể đếm nổi số phụ nữ mà hắn đã chơi qua đúng không? Lâm Kiều, lẽ nào cô không biết cô chỉ là một món đồ trong vô vàn món đồ chơi của hắn sao!”
Bàn tay đang định mở cửa của Lâm Kiều khựng lại giữa chừng.
Cô hơi nghiêng người, lại nghe người đàn ông trước mặt tức tối nói: “Cô tỉnh táo lại đi Lâm Kiều, ly hôn tôi thì cô chỉ là một chiếc giày rách đã qua
sử dụng. Chỉ riêng điều kiện gia đình cô, cả đời này Trần Hoài Xuyên cũng không thể lấy cô được! Mẹ nó kể từ bây giờ tôi sẽ đợi, đợi cái ngày cô bị Trần Hoài Xuyên đá bay, xem đến lúc đó rốt cuộc cô thảm hại đến nhường nào!”
“Tất nhiên là đến lúc đó cô cũng có thể quay về tìm tôi. Mặc dù tôi không thích động vào hàng second hand nhưng dù gì cũng từng là vợ chồng, cô đã đi vào đường cùng thì dù thế nào tôi cũng sẽ giúp cô một tay, cô vẫn thừa sức làm một ả tình nhân thứ hai mà, hahahahaha!”
Trong điệu cười của người đàn ông mang theo vẻ điên cuồng mất khống chế.
Lâm Kiều hít sâu một hơi, cuối cùng nhìn người đàn ông đã từng sớm tối kề cận với cô, nhưng sau cùng cô cũng chẳng nói câu gì nữa, lẳng lặng mở cửa rời đi.
Mặc dù rất khó chịu nhưng cây gai cuối cùng đâm vào lồng ngực của cô cuối cùng cũng được nhổ ra. Không còn chấp niệm nữa, Lâm Kiều khẳng định, trong lòng cô chỉ còn lại sự nhẹ nhõm.
“Cô vẫn ổn chứ cô Lâm? Tôi lập tức gọi người đến đây!” Hoàng Ninh nhìn gò má bị đánh sưng lên của Lâm Kiều, trong lòng âm thêm kêu lên không xong rồi. Tiếu Phàm đã dặn đi dặn lại rằng Lâm Kiều là báu vật trong lòng của cậu hai, thế mà cô lại để Lâm Kiều ăn tát ngay dưới mí mắt của mình...
“Không cần đâu... luật sư Hoàng, mọi việc đã chấm dứt rồi.” Lâm Kiều đè bàn tay đang định gọi điện thoại của Hoàng Ninh lại, dịu giọng nói: “Tôi muốn đi lòng vòng một mình, cô có thể quay về trước để báo cáo kết quả. Hôm nay thật lòng cảm ơn cô, chỉ là chuyện phía sau phiền cô đừng nói cho Trần Hoài Xuyên và tổng giám đốc Tiếu biết nhé.”
Nụ cười vương nước mắt của người phụ nữ mang theo một vẻ đẹp khiến lòng người xốn xang.
Tựa như đám mây phiêu bềnh trên bầu trời, tựa như làn khói có thể biến mất bất cứ lúc nào, không một ai có thể nắm giữ.
Hoàng Ninh ngây ngẩn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng dần đi xa của Lâm Kiều, dường như cô bất chợt có phần hiểu ra nguyên nhân vì sao tổng giám đốc Trần lại mê mệt cô ấy rồi.