Lâm Kiều gặp lại Lưu Vĩnh Quân là lúc đang ở trong khoa phụ sản của bệnh viện.
Cô buồn nôn khó chịu một quãng thời gian, dì cả tháng trước cũng không đến. Người đàn ông bá đạo Trần Hoài Xuyên đã lén vứt hết thuốc tránh thai khẩn cấp của cô đi từ lâu, lần nào làm cũng bắn cho cô đến đầy một bụng.
Nửa tháng trời cảm thấy khó chịu, trong lòng Lâm Kiều loáng thoáng cảm thấy đâu đó không đúng, nghĩ lại vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra vẫn đảm bảo hơn.
Cả tầng lầu này đều là khoa phụ sản, Lâm Kiều chờ kết quả xét nghiệm nước tiểu với tâm trạng cực kỳ buồn chán. Trong khi cô đang lướt mắt nhìn qua từng phòng khám trong khoa phụ sản, không ngờ cô lại bắt gặp Lưu Vĩnh Quân đỡ một cô gái mặt mũi tái nhợt trong một phòng khám.
“Đáng thương quá, cô gái mới có 19 tuổi đầu lại tìm phải một người đàn ông bất lực, nghe nói là phải thụ tinh trong ống nghiệm mới có thai được. Một phát lấy luôn 21 trứng, nhìn người đã yếu ớt ra nông nỗi kia, tên đàn ông bên cạnh còn không lo lắng, chỉ mải hỏi bác sĩ có cần lấy thêm không.” Một sản phụ lớn tuổi trông thấy Lâm Kiều cũng có ý hóng chuyện, vội vàng nói ra những lời mà chị ta kìm nén trong lòng.
“À... lấy trứng có đau không ạ...” Lâm Kiều nhìn cô gái mặt mũi tái nhợt kia, đáy lòng có phần khó chịu.
“Chẳng lẽ lại không đau, cả một mũi kim to đùng chọc vào, tôi mới nhìn chưa đến một phút đã không thể nhìn nổi nữa rồi. May là sức khỏe của ông xã tôi rất tốt, chứ bảo tôi chịu tội thế này thà ly hôn, mạnh ai người đó sống còn hơn.”
Khuôn mặt cô gái đang bám vào Lưu Vĩnh Quân toát đầy mồ hôi. Có thể nhìn ra gia cảnh của cô ấy không tốt, người còm nhom nhỏ thó, mặt mũi hốc hác, da dẻ vàng sạm.
Đợt trước nghe đồng nghiệp nhắc tới chuyện Lưu Vĩnh Quân tìm một cô gái vừa mới thành niên, Lâm Kiều vẫn còn không tin lắm. Lúc này nhìn thấy người thật, tin thì tin nhưng có khoảnh khắc cõi lòng cô cảm thấy rất bùi ngùi.
Cái biện pháp khốn nạn mà lần nào cũng hiệu quả, chuyên chọn những cô gái có gia cảnh khốn khó để lừa gạt. Lần này Lưu Vĩnh Quân lại lừa người ta đến mức cam tâm tình nguyện chịu tội vì anh ta, Lâm Kiều nhìn thấy mặt mũi của Lưu Vĩnh Quân là cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Lâm Kiều sợ hai người gặp nhau sẽ lúng túng, chưa đợi được bao lâu đã rời đi.
Khi nhận được kết quả xét nghiệm, ấy vậy mà cô không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Cô biết Trần Hoài Xuyên vẫn luôn muốn có một đứa con thuộc về họ, anh không cho cô uống thuốc tránh thai, cô cũng ngầm đồng ý với lựa chọn của anh.
Người đàn ông ấy chiều chuộng cô vào tận xương tủy, mặc dù Lâm Kiều e sợ nhưng vẫn muốn làm điều gì đó cho anh.
Cô mua cà phê và bánh ngọt, đến thăm hỏi bố đứa bé trong bụng mình đang cần mẫn làm việc ở công ty.
Kỳ thực Lâm Kiều rất ít khi giở trò tra xét và tập kích bất ngờ với Trần Hoài Xuyên.
Anh luôn cho cô đủ cảm giác an toàn, ánh mắt nhìn cô lúc nào cũng phát sáng. Thỉnh thoảng có những cô gái trẻ muốn leo cao tiếp cận anh nhưng luôn bị vẻ mặt lạnh lùng ghét bỏ của anh dọa chạy mất dép. Còn anh ngoảnh mặt một cái là lại nở nụ cười dịu dàng nhã nhặn với cô... đẩy cô ngã nhào xuống giường.
Cốc cốc cốc.
Dưới sự giúp đỡ của Tiếu Phàm, Lâm Kiều thuận lợi đi lên tầng, lịch sự gõ cửa phòng làm việc của Trần Hoài Xuyên.
Khi cô nhìn thấy cánh cửa kia, cô không kìm chế được mà đỏ mặt, nghĩ đến lần cô và anh điên cuồng quấn quýt ở nơi này.
“Vào đi.” Giọng nói trong trẻo của người đàn ông vang lên trong phòng.
Lâm Kiều đẩy cửa đi vào, lại nhẹ nhàng khóa cửa lại, đã đến trước mặt anh rồi mà anh vẫn chưa buồn ngẩng đầu lên.
Có lẽ anh tưởng cô là nhân viên đến đưa giấy tờ, anh cắm cúi ngồi trước bàn làm việc, tỉ mỉ vẽ phác thảo trên giấy vẽ.
“Ôi chà, tổng giám đốc Trần đang bận gì thế?” Lâm Kiều nhanh tay giật mất mấy trang vẽ phác thảo trên bàn, như giáo viên bắt quả tang học sinh vẽ tranh trong giờ học.
Thực ra cô nhìn qua một cái là biết anh vẽ gì, nhưng Trần Hoài Xuyên càng giấu cô càng muốn trêu chọc anh.
“Sao hôm nay em lại đến đây?” Sắc mặt của Trần Hoài Xuyên hơi đỏ nhưng vẫn cố tỏ ra ung dung, có điều ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tờ giấy vẽ phác họa trong tay cô, bộ dạng giấu đầu hở đuôi kia nhìn khá đáng yêu.
“Váy cưới à... vẽ cho ai thế?” Lâm Kiều cũng đỏ mặt, nhưng biết rõ còn cố tình hỏi.
“Ngoài em ra còn có ai?” Trần Hoài Xuyên vươn tay kéo người ôm vào trong lòng, cúi đầu hết hôn rồi lại hôn. Cảm thấy chưa đã ghiền, anh lại cởi móc khóa ẩn trên áo của cô, thò tay vào vần vò cặp bánh bao của cô.
“Ưm... ai... ai muốn gả cho anh chứ... ưm... mạnh lên...” Lâm Kiều ôm eo của anh, tựa hờ vào mép bàn, chống đỡ một phần trọng lượng của cơ thể.
“Mạnh hơn thì em sẽ gả cho anh chứ?” Trần Hoài Xuyên thật sự ra sức ngắt nhéo bầu ngực trái của cô.
“Anh nằm mơ... bên phải... bên phải cũng cần nắn bóp...” Cô phủ môi lên môi anh, đầu lưỡi len lỏi cuốn lấy lưỡi anh, mút mát mùi vị trong miệng anh.
Có thể lúc vừa nhận được kết quả xét nghiệm cô vẫn có chút cảm xúc bất an, nhưng nhìn thấy cảnh người đàn ông thiết kế váy cưới cho mình, dường như Lâm Kiều không còn sợ hãi điều gì nữa.
Cô rất yêu anh.
Lâm Kiều cảm thấy cô chưa từng yêu một người nào như thế này, yêu đến mức cô bằng lòng bỏ qua bản thân, thỏa mãn mọi thú vui của anh; yêu đến mức cô không còn sợ ngày mai và tương lai nữa, chỉ muốn được tay đan tay với anh là đã mãn nguyện rồi.
Trần Hoài Xuyên kéo quần xuống, móc cự vật chọc vào giữa mảnh thịt trai cách lớp quần lót của cô. Lâm Kiều nhớ ra lời dặn dò của bác sĩ, vội vàng nói: “Không được... không được cắm vào trong...”
“Không cắm vào trong thì bảo bối sướng thế nào được?” Trần Hoài Xuyên cố tình chọc chọc hai cái, đáy quần lót của cô đã thấm ướt một mảng.
“Thì là không được cắm... không được...” Lâm Kiều bị anh hôn đến mềm oặt người, ngay cả giọng nói mang tính uy hiếp cũng êm ái như đang làm nũng.
“Được... lát nữa chồng sẽ khiến em phải cầu xin chồng cắm vào huy*t nhỏ...” Trần Hoài Xuyên cười cười, xốc người cô lên để cô ngồi lên bàn, đôi chân dang rộng càng tiện cho anh cọ xát vào khe thịt.
Cách một lớp vải mỏng tang, bên trong cũng cảm nhận được chút cảm giác tuyệt diệu.
Người đàn ông đưa đẩy thắt lưng, quy đ*u cọ xát theo đường nét khe hẹp cách lớp quần lót. Khi cọ đến hoa huy*t, anh hung hăng đâm chọt mấy cái. Anh đỡ mông Lâm Kiều, chọc lớp quần lót vào trong huy*t nhỏ ướt nhẹp, vào sâu ra nông, đáy quần lót bị quy đ*u thọc sâu vào trong vách th*t. Khi anh thả cô ra, đáy quần lót lõm vào một mảng, là do hoa huy*t của cô không chịu nhả quần lót ra.
“Ưm... chồng ơi... vẫn muốn...”
“Đã ăn cả quần lót rồi mà vẫn không đủ? Đúng là đồ d*m đãng của ông xã.” Anh vuốt ve gậy th*t của mình mấy cái cho đỡ ngứa ngáy rồi lại chọc quy đ*u vào hạt châu của cô hết lần này đến lần khác. Khi anh cảm nhận được hạt đậu nhỏ kia đã gồ lên, anh nhanh chóng chọc thật mạnh vào như đang nghiền ép. Người phụ nữ nằm dưới người anh cất tiếng ngâm ca vừa d*m vừa lẳng lơ. Chẳng bao lâu sau d*m dịch đã xối ướt đáy quần lót, cả một mảng dịch trắng trong dính dớp.
“Có thích ông xã làm như vậy không? Anh cắm vào trong nhé, cho cái huy*t d*m loạn của Kiều Kiều ăn gậy th*t lớn.” Trần Hoài Xuyên chọc vào lớp vải đã dính đầy mật dịch của Lâm Kiều, cảm giác ngứa râm ran khiến huy*t thái dương của anh khẽ giật giật.
“Không được... huhuhu...” Lâm Kiều đạt được chút khoái cảm tê dại khó chịu, kỳ thực cô cũng rất muốn.
Dưới ánh mặt trời, quần áo của người phụ nữ đã được trút bỏ hết, hai bầu ngực sữa hoàn toàn bại lộ, nhũ hoa màu hồng vểnh lên thật cao, suối nguồn bên dưới làm đáy quần lót ướt sũng hết.
“Nhưng ông xã muốn... cho ông xã cắm vào cô bé của Kiều Kiều nhé...” Cuối cùng vẫn là Trần Hoài Xuyên là người không cầm lòng được trước.
Anh lột chiếc quần lót đen đã ướt dầm dề của Lâm Kiều xuống, mới nhìn thấy vách th*t hồng hào trào nước anh đã không nhịn được cắm côn th*t vào sâu bên trong.
“Ưm... ông xã... em... em có thai rồi...” Lâm Kiều chớp chớp mắt, phía dưới vẫn siết chặt vật nam tính của anh không chịu buông.
“... Hửm?”
Thời gian như ngưng đọng ở khoảnh khắc này, trong phòng vọng ra tiếng tim đập mãnh liệt của người đàn ông, và cuối cùng là tiếng cười ngập tràn vui mừng.
- --End---