Sáng sớm hôm sau, Cố Thư Vân trò chuyện với bác sĩ tâm lý suốt một hồi lâu. Sau buổi trao đổi, chị ngồi ở ghế sofa bên ngoài, mắt khẽ cụp, nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại. Trong đôi đồng tử sâu thẳm ấy không hiện rõ bất kỳ cảm xúc nào, khiến người ta khó đoán chị đang nghĩ gì.
Tiếng mở cửa vang lên cạch một tiếng. Bác sĩ bước ra, trên gương mặt hiện rõ sự hài lòng. Ông chỉ dặn Cảnh Lương: “Người nhà nên dành thời gian bên cô ấy nhiều hơn.”
“Tỷ tỷ,” Cảnh Lương đứng dậy, đưa lại chiếc điện thoại cho chị, “Mệt không?”
Thư Vân khẽ lắc đầu, sau khi chào bác sĩ, chị đeo khẩu trang rồi cùng Cảnh Lương rời bệnh viện.
Trên ghế sau xe rộng rãi, Cảnh Lương giở ra mấy bản kế hoạch tự tay chuẩn bị, thao thao bất tuyệt chia sẻ với Cố Thư Vân những gì cô đã làm suốt thời gian qua. Người phụ nữ ngồi cạnh lặng lẽ mỉm cười, cảm thấy Cảnh Lương có lúc trưởng thành như một người lớn, lại có lúc non nớt như một đứa trẻ.
“Em có nói chuyện với Giang Nhiễm chưa?” – chị khẽ hỏi.
Cảnh Lương gật đầu, rồi lại giống như bị hụt hẫng, đặt bản kế hoạch sang một bên.
Vì Cố Thanh Hoài và Hứa Vân vẫn không yên tâm, mà họ cũng chưa biết quan hệ giữa Cảnh Lương và Cố Thư Vân. Nếu muốn ra ngoài chơi, bắt buộc phải dẫn theo Giang Nhiễm. Dĩ nhiên Giang Nhiễm rất sẵn lòng, được nghỉ làm, chẳng phải tăng ca—không có gì đáng phiền. Nhưng chuyến đi vốn của hai người lại biến thành hành trình của bốn người lúc nào chẳng hay.
Bên cạnh có ai đó khẽ dựa lại gần. Cảnh Lương hít nhẹ mùi hương thanh lạnh từ người ấy, quay đầu nhìn, liền bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa trêu của Thư Vân đang nhìn cô chằm chằm.
“Sao nhìn em như thất vọng thế?” – chị hỏi.
Ngón tay Cảnh Lương chợt có cảm giác ngứa ngáy. Ngón tay trắng ngần của Cố Thư Vân khẽ chạm nhẹ, như đang dỗ dành một tiểu Alpha đang xì hơi như quả bóng cao su xì khí.
“Ngoan nào, hai người kia chắc đến đó là lo chơi thôi.”
Tiếng thở khe khẽ lướt qua tai khiến nhiệt khí phả vào tận vành tai, làm tai Cảnh Lương đỏ ửng đến mức có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Nhận ra bản thân lại nghĩ ngợi lung tung, Cảnh Lương lắc đầu, xua tan những hình ảnh không nên xuất hiện. Cô liếc nhìn Thư Vân một cái đầy cảnh giác.
Đúng là kỳ dễ cảm sắp tới, sao bản thân cứ động một chút là liên tưởng đến mấy chuyện kia. Mà chị thì cứ thích nói chuyện sát bên tai cô như thế, rõ ràng chỉ muốn có một chút không gian riêng thôi, vậy mà lại bị người ta hiểu sai là “cám dỗ”.
“Em không nghĩ như vậy đâu…”
Thư Vân lại giả vờ ngây thơ: “Không nghĩ như vậy là nghĩ thế nào? Em đang tưởng cái gì?”
Cảnh Lương nhất thời nghẹn lời, chẳng biết phải đáp sao. Thư Vân lại cúi giọng, thầm thì:
“Cái miếng dán kiểm soát pheromone hình như sắp chẳng tác dụng nữa rồi ha? A Lương lại đang nghĩ mấy chuyện xấu rồi?”
Cảm nhận được miếng dán sau gáy bắt đầu ấm lên, Cảnh Lương giật mình, vội kéo giãn khoảng cách giữa hai người, mở cửa kính xe để gió lạnh làm dịu bản thân.
Cô không thấy ánh mắt ranh mãnh thoáng vụt qua của Omega bên cạnh.
---
Trong nước, nơi nào cũng đông nghịt người tranh thủ kỳ nghỉ để đi chơi. Thế nên hai người quyết định đến khu nghỉ dưỡng của gia đình Cố Thư Vân tại quốc gia F để tránh sự ồn ào.
Trên phi cơ riêng, có một người đeo kính gọng mảnh màu vàng, tay cầm sách, dáng vẻ vừa thanh tao vừa điềm đạm. Nhưng ánh mắt ấy lại đang lén lút liếc ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ mà đăm chiêu.
“U, vọng thê thạch à?” – Thẩm Thu Bạch ngồi bên cạnh buông lời trêu chọc.
Ly rượu vang trong tay khẽ lắc, ánh đỏ nhè nhẹ phản chiếu gương mặt vốn luôn lạnh nhạt. Mà lúc này, biểu cảm ấy chẳng ăn nhập gì với vẻ ngoài nghiêm túc của người kia.
Cố Thư Vân lười nhác liếc Thẩm Thu Bạch một cái:
“Không muốn thì mời xuống. Dù sao tôi cũng chưa hề nói sẽ dẫn theo chị.”
“Ai thèm đi theo chị chứ.”
Kỳ nghỉ lãng mạn mà Cảnh Lương đã lên kế hoạch kỹ càng cho riêng hai người giờ bị phá hỏng bởi sự xuất hiện bất ngờ này.
Giang Nhiễm âm thầm quay đầu, không muốn tham gia vào màn tranh cãi trẻ con của hai người kia.
Khi Cảnh Lương bước vào, người từng lạnh lùng tranh cãi với Thẩm Thu Bạch chợt thay đổi hẳn—ánh mắt mềm lại, dịu dàng nhìn cô tiến đến.
“Chị lạnh không?”
Cảnh Lương đưa bàn tay ấm áp nắm lấy tay Cố Thư Vân. Cảm nhận làn da hơi lạnh, cô nhíu mày, lấy chiếc chăn bông đặt trên ghế sofa đắp lên người chị, rồi tiếp tục nắm tay không rời.
Chỉ là nhiệt độ hơi hạ một chút, nhưng cơ thể chị đã dễ bị lạnh như thế.
Thẩm Thu Bạch và Giang Nhiễm khẽ liếc nhau, rồi lại quay đi như thể không muốn tiếp tục nhìn vào ánh mắt đầy lưu luyến kia nữa.
“Chocolate em để ở bên kia không sao chứ?” – Cố Thư Vân hỏi khẽ.
“Không sao đâu, nó quen thuộc chỗ này rồi.”
Nhìn người phụ nữ vẫn nghiêm túc bọc kín mình như bánh chưng, khóe mắt Cố Thư Vân khẽ cong lên. Thân hình nhỏ nhắn thon mảnh nghiêng hẳn vào lòng Cảnh Lương, giọng thì thầm cực nhẹ nhàng:
“Chị chỉ cần ôm là không thấy lạnh nữa.”
Cảnh Lương bật cười khẽ, siết nhẹ người mình yêu vào ngực, đôi tay dịu dàng ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé, khiến khung cảnh trong mắt người ngoài trở nên yên bình và lặng lẽ như hai người đang cùng thì thầm những lời không ai nghe thấy.
Giang Nhiễm lặng lẽ nhìn một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Cuối cùng thì hai người họ cũng trở về bên nhau. Lần này, có lẽ sẽ không chia xa thêm lần nào nữa.
Vừa cảm động, Giang Nhiễm còn chưa kịp tận hưởng cảm giác ấy thì Thẩm Thu Bạch lại lên tiếng phản đối, khiến nét mặt cô đang dịu dàng trở nên bất lực. Cô quay sang vỗ về đạo diễn trẻ con kia.
Sau khi đặt chân đến đất nước F, vừa xuống máy bay, Cảnh Lương đã nhận được cuộc gọi từ Lục Dư An. Biết cô có mặt ở đây, Lục Dư An mời tham gia buổi gặp gỡ cựu học sinh.
“Nhiều bạn học nổi tiếng sẽ đến lắm. Hình như có cả người làm cùng ngành với Cố Thư Vân. Dẫn chị ấy theo luôn nhé.”
Cuộc gọi bật loa ngoài, nên Cảnh Lương nghiêng đầu hỏi nhỏ:
“Chị có muốn đi không?”
Dù gì thì trường học đó cũng là nơi Thư Vân đã tốt nghiệp. Có khi ở đó cũng có bạn bè nước ngoài của chị. Hơn nữa, đây là chuyến nghỉ, nếu có cơ hội ghé qua thì cũng không sao.
Biểu cảm của Thư Vân hơi kỳ lạ, ánh mắt nhìn Cảnh Lương mang chút phức tạp. Dường như chị không phải đang ghen về chuyện Lục Dư An.
“Em muốn đi không?”
“Em sao cũng được. Chị không muốn thì mình đi chỗ khác chơi.”
“…Vậy thì… cứ đi thử xem.”
“Buổi họp lớp?”
Ở bàn ăn làm từ gỗ óc chó đen, khi Giang Nhiễm nghe hai người đang bàn chuyện đi dự buổi họp lớp thì khóe miệng không kìm được nhếch lên. Thấy ánh mắt cảnh cáo của Cố Thư Vân, cô cố nén nhưng nụ cười vẫn không thể che giấu được.
Nghĩ đến chuyện trước đây Lâm Kỳ từng kể về quãng thời gian huy hoàng của Cố Thư Vân lúc còn đi học, cô thầm cảm thấy nếu giờ gặp lại, e là ai đó sẽ mất mặt lắm.
Cảnh Lương thoáng nghi ngờ, quay sang nhìn người ngồi ngay ngắn bên cạnh mình. Đôi mắt của Cố Thư Vân hơi đỏ nơi khóe, hàng mi run nhẹ. Cô ấy cầm lấy ly nước bên cạnh, có vẻ muốn uống vài ngụm để giảm bớt cảm giác gượng gạo.
“Chị sao thế?” – Cảnh Lương hỏi khẽ.
“Chị không sao đâu. Em đi cùng tôi...” – Giang Nhiễm định nói tiếp thì bị ho nhẹ một cái ngắt lời.
Cố Thư Vân kéo tay Cảnh Lương, bảo: “Không có gì. Chút nữa chị sẽ kể cho em nghe.”
Đến khi trở về phòng ngủ, nằm trên giường dưới ánh đèn vàng dịu, Omega ấy ngồi quỳ, nét mặt hiện chút áy náy. Cô bắt đầu kể lại chuyện cũ ở trường học cho Cảnh Lương.
Hồi đó, vì gương mặt thanh tú, lạnh lùng và khí chất kiêu sa của mình, Cố Thư Vân rất nổi tiếng. Rất nhiều Alpha theo đuổi, nhưng hầu hết đều chỉ dám thầm thích. Ai cũng hiểu rằng với bối cảnh gia đình của cô, họ chẳng có cơ hội.
Thế nhưng lại có một người, Leon Đức, một Alpha xuất thân quý tộc, sống trong nhung lụa từ nhỏ, công khai theo đuổi cô. Người này hết tặng hoa, lại viết thư tình, không thiếu những chiêu trò tỏ tình.
Nhưng Cố Thư Vân là ai chứ? Một tiểu thư bản lĩnh, không dễ bị lung lay. Ngay lần đầu từ chối, cô đã nói rõ ràng. Thế mà Leon Đức vẫn không chịu buông tha, dù biết cô đã ném thẳng hoa và thư vào thùng rác trước mặt.
“Xin anh đừng bám theo tôi nữa.” – Cô từng nói thẳng như thế.
Cô cho rằng mình đã nói rất rõ, nhưng Leon Đức vẫn lì lợm theo đuổi.
Một tối nọ, tại quảng trường phủ đầy hoa hồng và ánh đèn tình yêu, Leon Đức cầm đàn guitar hát tỏ tình. Anh ta dường như không nhận ra sắc mặt cô gái bị kéo đến đây đầy khó chịu.
Dựa vào phép lịch sự tối thiểu, ban đầu Cố Thư Vân định giữ thể diện cho anh ta bằng cách nhẹ nhàng từ chối rồi quay người đi. Nhưng vì hôm ấy tâm trạng cô không tốt, nên đã đứng lại nghe hết bài hát tỏ tình ấy.
Mọi người xung quanh thì hò hét không ngừng. Trên gương mặt Leon Đức hiện rõ niềm vui.
“Cố tiểu thư,” – anh ta đưa một bó hoa, mỉm cười đầy yêu thương – “trừ em ra, đời này anh sẽ không thích ai khác. Làm bạn gái của anh nhé?”
Một nụ cười nhẹ hiện trên mặt Cố Thư Vân, đầy ý vị:
“Anh Leon, trước tiên, việc anh có thích người khác hay không chẳng liên quan gì đến tôi. Đừng áp mọi chuyện lên đầu tôi.”
“Thêm nữa, tôi đã từ chối anh rất nhiều lần rồi. Việc anh cứ bám riết thế này thật sự rất đáng ghét.”
Vừa định quay đi, cô chợt nghĩ đến điều gì đó, quay lại mỉm cười. Nụ cười ấy như đóa hoa rực rỡ giữa đêm hoa hồng:
“À, còn nữa, đoạn vừa rồi anh gảy đàn bị sai một nốt.”
Chuyện đó sau này lan truyền khắp trường. Leon Đức quả thật rơi vào tình cảnh vô cùng xấu hổ.
Nghĩ lại thì, dù sao Leon Đức cũng là con cháu dòng dõi quý tộc. Hơn nữa, gia đình anh ta lại có chút quan hệ với cha mẹ cô. Bỗng dưng, Cố Thư Vân cảm thấy hình như mình hơi quá đáng. Huống hồ, lúc cô bám theo Cảnh Lương chẳng phải cũng mang dáng vẻ dai dẳng như thế sao?
Không tự giác, lòng cô trào lên chút áy náy nho nhỏ...
Nhưng sau khi nghe hết câu chuyện, suy nghĩ của Cảnh Lương lại không giống với Thư Vân. Đôi mắt cô sâu thẳm, chẳng thể đoán được đang nghĩ gì.
Leon Đức dường như là con trai của tổng giám đốc một tập đoàn danh tiếng tại quốc gia F. Cho đến nay vẫn chưa kết hôn. Nguyên nhân vì sao thì cô cũng không muốn tìm hiểu sâu. Lẽ nào thật sự vì si tình mà cả đời không cưới ai?
Thế thì chẳng phải là lấy tình cảm ra để ép buộc người khác sao?
Cảnh Lương bất chợt thấy bực bội. Không rõ từ đâu mà mùi tin tức tố bắt đầu lan nhẹ trong không khí. Dù chưa từng gặp mặt, cô đã chẳng có mấy thiện cảm với người đàn ông kia.
"Chị thấy áy náy làm gì chứ, chị đã nói rõ là không thích anh ta mà."
Đầu cúi xuống, cô hơi xoay người vì cảm thấy nóng nực, vô thức l**m nhẹ môi. Cơ thể Cố Thư Vân lại mát lạnh, khiến cô cứ muốn lại gần thêm.
Thấy gương mặt Cảnh Lương hơi đỏ, Cố Thư Vân đưa tay lên vuốt nhẹ:
"Sao mặt em lại hồng như thế này?"
Lúc này, trong không khí thoang thoảng mùi hoa nhài càng đậm, quấn quanh không gian khiến Cố Thư Vân nhận ra: có lẽ kỳ dễ cảm của Cảnh Lương vừa đến.
Quả nhiên, chưa đầy một lát, Cảnh Lương đã chủ động áp cô xuống giường. Trong đôi mắt là sự khát khao không che giấu, nhưng ngôn từ thì lại yếu mềm như van xin: xin được ôm lấy, xin được đánh dấu. Gương mặt của cô đã lấm tấm nước mắt.
Thật đúng là, Alpha vào kỳ dễ cảm rồi thì dính người không thể tả.
Cảnh Lương cứ ôm sát lấy, liên tục dụi đầu vào cổ Thư Vân, miệng thì lẩm bẩm, ánh mắt đầy khao khát. Tin tức tố cứ thế bao trùm quanh Thư Vân, khiến hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp. Gương mặt nhuộm màu hồng, khẽ dỗ nhẹ trong lúc ôm lấy. Khi tiếng nức nở đã ngừng, cô khẽ nhắm mắt, để mình chìm vào cảm xúc ấy.
Qua sáng hôm sau, Giang Nhiễm và Thẩm Thu Bạch dùng xong bữa sáng cũng không thấy hai người kia xuống lầu. Hai người chỉ liếc nhau một cái đã hiểu ý rồi cùng nhau ra ngoài.
Chỉ e lúc này, không nên tùy tiện quấy rầy thì hơn.
Mãi đến gần trưa, Cảnh Lương mới chậm rãi tỉnh lại. Vừa nhớ đến chuyện tối qua, đầu óc liền bừng tỉnh. Cô quay sang nhìn người bên cạnh—Cố Thư Vân vẫn còn đang nhíu mày, ngủ rất sâu.
Thường thì vào kỳ dễ cảm, cô còn có thể kiểm soát được. Nhưng nếu bên cạnh là một Omega, thì thực sự khó mà kiềm chế. Không biết hôm qua có làm đau chị ấy không nữa...
Cô nhanh chóng mặc quần áo đi mua thuốc. Trở về, thấy người trên giường vẫn đang ngủ, đầu dựa vào gối, ngủ yên ổn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau khi chuẩn bị thuốc mỡ xong, trời đã gần trưa. Không có người giúp việc ở lại đây, cô định xuống lầu xem thử có thể tự chuẩn bị món gì đó. Vừa mới đứng lên thì từ giường vang lên một tiếng rên nhẹ:
"Chị tỉnh rồi à?"
Cảnh Lương lại quay lại, giọng nói ấm áp vang lên. Cô cúi đầu, nhìn thấy gương mặt nửa khuất trong chăn.
Mái tóc đen hơi rối phủ lên chiếc gối mềm. Đôi mắt vừa tỉnh ngủ còn hơi mơ màng, gương mặt ngốc nghếch đáng yêu. Ánh mắt ấy cứ nhìn cô đầy sủng nịch.
Không kiềm được trước biểu cảm ấy, Cảnh Lương khẽ hôn lên trán chị, ngồi xổm xuống hỏi thật nhẹ:
"Chị muốn ăn gì không?"
Phản ứng chậm rãi một chút, Cố Thư Vân liếc mắt nhìn Cảnh Lương, giọng nói khàn khàn, đầy oán trách:
“Giờ em còn thấy khó chịu không?”
Tối qua rõ ràng không chịu nghe lời gì cả. Vậy mà sáng ra lại cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cảnh Lương lắc đầu, ánh mắt đầy xót xa khi nhìn thân thể hơi mệt mỏi của chị:
“Em đã mua thuốc ức chế rồi. Mấy ngày tới chắc không xảy ra chuyện gì nữa đâu.”
Cố Thư Vân ngồi dậy, váy ngủ bằng tơ tằm không giấu được những dấu vết ám muội còn đọng lại. Cô quay mặt nhìn ra cửa sổ, giọng nói hơi gượng gạo:
“Không sao. Chỉ là tạm thời cần tiết chế một chút thôi.”
Mỗi lần đều phải dựa vào thuốc ức chế thì không phải cách hay. Nhưng cơ thể cô vốn đã yếu, thật sự cần được chăm sóc tử tế. Bằng không, cứ mỗi lần trải qua như tối qua thì sẽ kiệt sức mất. Quá mất mặt.
Thấy chị có vẻ thẹn thùng, Cảnh Lương ánh mắt lóe lên tia láu lỉnh, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc:
“Lần sau em nhất định sẽ tiết chế hơn.”
Dù trong lòng biết rõ: tối qua, chị thật sự quá quyến rũ, đến mức em có muốn kiềm chế cũng chẳng thể nào làm được...
Cố Thư Vân nghi ngờ nhìn cô bé đang dựa vào thành giường cười ngây ngô, chẳng hiểu trong đầu lại đang nghĩ gì nữa.
Khi hai người vừa đi xuống tầng dưới, chuông cửa đột ngột vang lên. Từ màn hình điện tử hiện người đứng bên ngoài, sắc mặt Cảnh Lương lập tức sa sầm.