Diệp Tuyền Vũ nhịn thật nhiều ngày, kiềm chế không để mình chạy đi tìm Đan Vân Sơ, thứ nhất công việc tại công ty đang rất bận, thứ hai, con người hẹp hòi kia đoán chừng vẫn còn đang giận, cô mà đi, e rằng Đan Vân Sơ nhất định sẽ dùng vẻ mặt khó chịu đối đãi cô, do đó Diệp Tuyền Vũ dự định đợi chuyện của công ty tạm thời rảnh rỗi, mới đi tìm Đan Vân Sơ.
Thế nhưng đến khi cô rảnh rỗi tìm tới nhà Đan Vân Sơ, thì lại chẳng thấy ai ở đó, ngồi đợi rất lâu vẫn không thấy Đan Vân Sơ về.
Lúc này chuông cửa vang lên, Diệp Tuyền Vũ cho là Đan Vân Sơ đã quay về, trong lòng vui vẻ đi mở cửa.
Hai người phụ nữ ngay ngưỡng cửa, một trong, một ngoài, hiển nhiên lại nhìn nhau vô cùng phức tạp.
"Tôi tưởng chị Vân Sơ trở về, nên ghé qua xem thử." Liễu Thấm Tuyết che giấu sự ngạc nhiên của mình, cô không nghĩ tới Diệp Tuyền Vũ lại có được chìa khóa nhà của Đan Vân Sơ, quan hệ của hai người họ, xem ra so với tưởng tượng của cô còn muốn thân mật hơn.
"Cô ấy đi đâu vậy?" Diệp Tuyền Vũ hỏi, không nhận ra ngữ khí của mình hệt như người vợ đang tra hỏi chồng lí do đi đêm không về nhà.
"Cô không biết sao?" Liễu Thấm Tuyết tuyệt đối không phải là cố ý kích động Diệp Tuyền Vũ, cô chỉ là nghĩ với quan hệ thân mật như vậy của hai người, Diệp Tuyền Vũ hẳn là nên biết mới phải.
Diệp Tuyền Vũ không nói, Liễu Thẩm Tuyết biết rõ nơi Đan Vân Sơ đi, mình lại không biết, điều này khiến tâm tình cô vô cùng bực bội, cô thật muốn mua một dây xích chó, đem Đan Vân Sơ xích lại bên người, để Đan Vân Sơ không chạy loạn đi đâu.
"Chị ấy đi Paris tham gia triển lãm tranh." Liễu Thấm Tuyết rất hiền lành, cô nhìn ra được, Diệp Tuyền Vũ rất muốn biết Đan Vân Sơ là đi đâu, do đó cũng thật lòng nói ra.
"Ai kêu cô ấy đi?" Diệp Tuyền Vũ mơ hồ có chút không vui hỏi, Đan Vân Sơ lại muốn dấn thân vào xã hội thượng lưu sao? Muốn quay về như lúc trước sao? Diệp Tuyền Vũ phát hiện, cô hiện tại một chút cũng không hy vọng Đan Vân Sơ trở lại là Đan Vân Sơ của trước đây.
"Diệp Tuyền Triết là ca ca của cô sao?" Liễu Thấm Tuyết suy đoán hỏi, bởi vì tên khá là giống nhau, nếu đã là ca ca giới thiệu, vì sao muội muội lại không biết chứ? Liễu Thấm Tuyết cảm thấy kỳ quái.
"Là anh ấy? Cảm ơn cô đã cho tôi biết." Diệp Tuyền Vũ mỉm cười nói cám ơn, ở trước mặt Thấm Tuyết, tuyệt đối không thể thất thố được, bằng không sẽ khiến cô ấy coi thường.
"Đừng khách khí." Liễu Thấm Tuyết cũng nở nụ cười.
**************
"Ca, ca vì sao lại để Đan Vân Sơ tham dự triển lãm tranh ở Paris chứ?" Diệp Tuyền Vũ hờn giận hỏi.
"Vân Sơ đã có đầy đủ thực lực cùng nhiệt tâm, anh hy vọng cô ấy có thể tiến xa hơn." Diệp Tuyền Triết ôn hòa nói.
"Em không hiểu thứ các anh nói đến là gì, em muốn cô ấy quay lại, em không tin với quyền thế của mình lại không thể buộc cô ấy từ Paris quay về." Diệp Tuyền Vũ lãnh khốc nói, cô có thể làm cho Đan Vân Sơ quay về lần thứ nhất, vẫn có thể đem cô ấy quay về lần thứ 2.
"Vũ nhi, em thiếu chút nữa đã hủy hoại cô ấy, em còn muốn cô ấy thật sự bị hủy hoại mới cam tâm sao?" Diệp Tuyền Triết ngữ khí có chút sắc bén, từ lúc nào tiểu công chúa đáng yêu của mình lại trở nên càng ngày càng biết dùng quyền thế áp bức người khác thế kia chứ?
"Em không quản nhiều như vậy." Diệp Tuyền Vũ không hiểu cái gì là nghệ thuật, cô chỉ biết, cô không thể để Đan Vân Sơ quay lại là một người như trước kia.
"Vũ nhi, nếu không muốn Đan Vân Sơ sau này hận em, em nên tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy, Vân Sơ không phải là người dễ dàng khuất phục, suốt 3 năm chưa từng cúi đầu, em vĩnh viễn cũng đừng mong cô ấy sẽ khuất phục, nếu em thật sự quan tâm cô ấy, em nên tỏ ra mềm mỏng một chút, bằng không, em vĩnh viễn cũng sẽ không có được thứ mà em muốn." Diệp Tuyền Triết thở dài nói, uổng công Vũ nhi có một cái đầu thông minh, nhưng trong tình cảm lại vô năng như vậy. Hai người đều rất kiêu ngạo, nếu ở cùng một chỗ thế nào cũng là một phen dày vò hành hạ đối phương, Diệp Tuyền Triết vẫn luôn nhìn rõ vấn đề trong quan hệ giữa hai người họ là thế nào, chính là cần có người khuất phục, thế nhưng Đan Vân Sơ tuyệt đối không thể nào khuất phục, bởi vì tình cảm của cô ấy so với người khác chậm nhiệt hơn rất nhiều, Vũ nhi lại càng không biết đến cái gì là cúi đầu, mối quan hệ này thật không mấy lạc quan a!
"Em nào có quan tâm cô ấy, em chỉ là không cam lòng!" Diệp Tuyền Vũ phản bác nói.
"Tâm tính Vũ nhi như thế nào, ca ca không quản được, nhưng em vẫn là cần phải hiểu, lần trước Đan Vân Sơ không hận em, không có nghĩa là thêm một lần nữa cũng sẽ không hận em, nếu như cô ấy thật hận em, sợ là ngay cả một cái liếc mắt cũng không dành cho em." Diệp Tuyền Triết mềm giọng, tận tình khuyên bảo, rõ ràng như vậy mà vẫn còn không thừa nhận, tính khí kiêu ngạo này, thật là không được.
"Ca, em phải làm sao mới thuần phục được Đan Vân Sơ chứ?" Diệp Tuyền Vũ im lặng hồi lâu mới không cam lòng hỏi.
Diệp Tuyền Triết cười khanh khách, Đan Vân Sơ là ngựa hoang, nào có dễ thuần phục như vậy, nếu Đan Vân Sơ mà cố ý, Tuyền Triết cảm thấy thật ra Vũ nhi mới là bị thuần phục, anh thấy dường như số lần khuất phục đều là ở Vũ nhi mà thôi.
"Em biết làm nũng trước mặt anh và ông nội, sao lại không thử trước mặt Đan Vân Sơ làm nũng chứ?" Diệp Tuyền Triết hỏi, Diệp Tuyền Triết cảm thấy tỏ ra yếu thế so với một mực cứng đầu vẫn là tốt hơn.
"Kia không giống nhau!" Trước mặt Đan Vân Sơ làm nũng, Diệp Tuyền Vũ cảm thấy sẽ rất kỳ quái, hơn nữa, Đan Vân Sơ nói không chừng lại còn châm chọc mình, nói mình thất thường, Tuyền Vũ có thể đoán được vẻ mặt của Đan Vân Sơ khi đó.
"Dù sao em cũng không chắc chắn thái độ Đan Vân Sơ sẽ thế nào, vậy sao không thử? Coi như ngựa chết đem làm ngựa sống đi." Diệp Tuyền Triết buông tay nói, anh thật cũng không còn biện pháp gì khác, tính cách hai người chính là vấn đề lớn, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
"Quên đi, em sẽ tự nghĩ biện pháp." Diệp Tuyền Vũ trong lòng vẫn là vô cùng rối rắm, mình mới về nước, cô ấy lại ra nước ngoài, rõ ràng chính là đối nghịch với mình, "Cô ấy khi nào mới quay về?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.
"Đại khái là một tuần, cụ thể vẫn là xem Đan Vân Sơ tự mình bố trí thời gian ra sao thôi."
******************
"Diệp đại tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì mà lại khẩn cấp gọi tôi đến đây chứ?" Show thời trang của mình vừa mới kết thúc, đã bị Diệp Tuyền Vũ tức tốc gọi đến, khiến mình ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, Diệp đại tiểu thư, cô khi nào thì mới biết đối xử thỏa đáng với người khác đây? Lam Vận giận Diệp Tuyền Vũ đến mắt trợn trắng.
"Tôi muốn mảnh đất khu A kia, đó là hạng mục mở rộng trọng đại của tập đoàn Thiên Diệp do tôi chủ đạo, nếu hạng mục lần này không thể thực thi, tổn thất không nói, vị trí đứng đầu của tôi tại tập đoàn Thiên Diệp có vững được hay không vẫn còn chưa biết, vì thế hạng mục này chỉ có thắng, không thể bại. Thượng Quan Mật điên khùng kia, ra giá cao gấp 3 lần tập đoàn Thiên Diệp, vượt xa giá trị 50 lần mà giá đấu thầu đưa ra, hơn nữa mảnh đất này đối với tập đoàn Quảng Minh đúng là vô ích, cô ta căn bản không chiếm được lợi ích gì từ nó. Rõ ràng là nhằm vào tôi, chấp nhận lỗ vốn chỉ để đả thương tôi, cô nói xem, tôi rốt cuộc thì đắc tội với Thượng Quan Mật lúc nào, từ nhỏ đã không giao du. Tranh đua đoạt danh tiếng với tôi, khắp nơi đều xem tôi không vừa mắt, dù tôi có đẹp hơn cô ấy, cũng không cần vì như vậy mà ghen ghét tôi chứ..." Diệp Tuyền Vũ tức giận nói.
Lam Vận làm ra động tác bất lực.
"Tôi sẽ trả Thượng Quan Mật gấp 4 lần số tiền mà cô ta đã bỏ ra, dù biết rõ cô ta giữ lại mảnh đất cũng vô dụng." Diệp Tuyền Vũ phẫn hận nói, đây chính là điểm mấu chốt khiến cô không cam lòng, vô duyên vô cớ đột nhiên ấm ức chịu thiệt hại, chỉ là cô không biết mình bao giờ lại đắc tội với Thượng Quan Mật, cô gái này thực sự là không hiểu ra làm sao.
"Bình thường cô ấy đã không ưa cô, cô ta cũng không phải hạng điên khùng, biết rõ mãnh đất kia là vô dụng, vẫn muốn giành với cô, xem ra đúng là quyết tâm để cho cô không dễ chịu." Lam Vận lắc đầu, nếu như lần này sự việc không giải quyết êm đẹp, hai người kia đoán chừng sẽ trở thành kẻ thù với nhau, trước đây là Thượng Quan Mật đơn phương hận Diệp Tuyền Vũ. Về sau, Diệp Tuyền Vũ phỏng chừng sẽ trả thù, khi đó mình đúng là bị kẹp ở giữa.
"Thượng Quan Mật rốt cuộc là muốn thế nào, tôi hẹn mấy lần, cô ta vẫn là trốn tránh không gặp, rõ ràng là muốn hạ chết tôi, nếu là chọc giận tôi, sau này tôi cũng sẽ không để cô ta sống yên ổn!" Thượng Quan Mật trước đây nhằm vào mình, nhưng vẫn là không có rõ ràng như lần này, từ nhỏ đến lúc trưởng thành mình đều không tính toán với cô ấy, lần này nếu khiến mình không thể ăn nói trước ông nội, việc này sau khi kết thúc, sau này không thể không giết chết Thượng Quan Mật!
"Cô vẫn không biết, cô ấy vì cái gì lại nhằm vào cô sao?" Lam Vận hỏi,
Vũ trên thương trường thông minh lanh lợi, trong chuyện tình cảm thế nào lại chậm tiêu đến vậy.
"Tôi làm sao biết cô ta phát điên vì cái gì chứ!" Diệp Tuyền Vũ tức giận nói.
"Hà Nhan yêu cô bao lâu, cô ấy liền hận cô bấy lâu." Lam Vận nói.
"Cô đừng có nói với tôi, cái con người loạn bậy như đãng phụ kia thầm yêu Nhan sao?" Diệp Tuyền Vũ vô cùng ngạc nhiên, điều này quả thực chẳng khác gì đang nói nhảm.
Lam Vận kiêu kì đưa tay cầm lấy đồ uống, biết vấn đề xuất phát từ đâu, thì sẽ biết tìm ai để giải quyết.
Tầm mắt Lam Vận tựa hồ như bị thu hút bởi cái gì đó, Diệp Tuyền Vũ nói chuyện với cô nhưng lại chẳng thấy cô phản ứng, Diệp Tuyền Vũ hiếu kỳ dõi theo hướng nhìn của Lam Vận thì thấy được Đan Vân Sơ cùng Liễu Thấm Tuyết, hai người họ, người nói kẻ cười, Liễu Thấm Tuyết còn chăm sóc Đan Vân Sơ, thay Vân Sơ lột vỏ tôm, nếu như tầm mắt của Diệp Tuyền Vũ là kim châm, phỏng chừng Đan Vân Sơ và Liễu Thấm Tuyết đã bị kim đâm chết mấy lần.
"Đan Vân Sơ thế nào lại đi chung với cô ấy?" Ngữ khí của Lam Vận có chút không thoải mái, nhưng Diệp Tuyền Vũ căn bản không chú ý, hình ảnh trước mắt kia đã khiến cô cực kỳ ngứa mắt, đáng ghét, Đan Vân Sơ quay về khi nào sao mình lại không biết! Đều là tại Thượng Quan Mật chiết tiệt cản trở mình...
"Cô ấy? Cô biết Liễu Thấm Tuyết?" Diệp Tuyền Vũ cuối cùng cũng là người thông minh, cô lập tức nhận ra điểm không đúng trong lời nói của Lam Vận.
"Tên cô ấy đúng là Thấm Tuyết, có điều, không phải họ Liễu, cô ấy là Đông Phương Thấm Tuyết, hòn ngọc quý của chủ tịch tập đoàn Đông Phương." Lam Vận điềm nhiên nói.
"Cô tại sao mà biết cô ấy?" Diệp Tuyền Vũ tâm tình vô cùng tệ hại, lúc đầu cảm thấy Liễu Thấm Tuyết chỉ là gai mắt, hiện tại lại là người có gia thế hùng hậu chẳng kém gì mình, Diệp Tuyền Vũ chợt nhận thức rõ ràng mối nguy hiểm đang ngày càng lan tỏa.
Chủ tịch tập đoàn Đông Phương là từ tay trắng dựng nên cơ nghiệp, tuy rằng so với tập đoàn Thiên Diệp vẫn không hùng mạnh bằng, thế nhưng tình hình phát triển đang cực kỳ tốt, dù hai tập đoàn theo đuổi hai lĩnh vực khác nhau, nhưng vẫn không loại trừ khả năng sau này có thể hợp tác. Đông Phương Thấm Tuyết, Diệp Tuyền Vũ trong lòng đọc thầm cái tên này một lần, cảm giác thật bất ổn.
"Cô ấy là bạn thời trung học với tôi ở trường nữ quý tộc Anh quốc." Lam Vận dời tầm mắt, để mình bình tĩnh trở lại.