"Tiểu công chúa, cởi khăn tắm ra đi!" Đan Vân Sơ ngữ khí thật giống như ăn cơm, vô cùng thoải mái.
"Cái gì?" Diệp Tuyền Vũ há hốc mồm, quai hàm như muốn rớt xuống đất, cô mơ hồ không biết mình có nghe lầm không.
"Tôi nói cởi khăn tắm ra." Đan Vân Sơ ngữ khí rất bình thản nói lại lần nữa, lần này Diệp Tuyền Vũ xác định mình không có nghe lầm.
"Để làm gì?" Diệp Tuyền Vũ khẩn trương hỏi, Đan Vân Sơ uống lộn thuốc sao? Tuy rằng trong lòng cô mơ hồ mong muốn cùng Đan Vân Sơ làm cái gì đó, nhưng mà, nhưng mà cảm giác lúc này thực sự rất quỷ dị, Đan Vân Sơ có phải lại đang tính giở trò trêu chọc mình hay không đây.
"Tôi muốn đem bộ dạng lả lơi của cô họa thành bức tranh quyến rũ a." Diệp Tuyền Vũ có vóc dáng cùng khuôn mặt thuộc hạng cực phẩm, toàn thân phát ra làn hơi thở kích thích, nói không nên lời gợi cảm và câu dẫn, ngay cả Đan Vân Sơ là phụ nữ cũng cảm thấy máu có phần sôi lên, loại cảm giác đột ngột này khiến Đan Vân Sơ phải tự lừa bản thân cho rằng nó chính là cảm hứng muốn vẽ tranh, cô muốn đem một mảnh xuân sắc câu hồn này họa thành một bức tranh tuyệt mĩ.
"Đan Vân Sơ, cô đi chết đi!" Diệp Tuyền Vũ hờn giận hướng Đan Vân Sơ quát, biết ngay từ miệng Đan Vân Sơ sẽ chẳng bao giờ nghe được lời dễ nghe, Diệp Tuyền Vũ quay đầu muốn đi ra khỏi phòng vẽ tranh, cô không cần ở chỗ này tự làm mình mất mặt.
"Nét câu hồn cùng quyến rũ của cô rất đáng giá đấy, nếu không có giá trị, tôi còn lâu mới họa a!" Đan Vân Sơ kì kèo nói.
"Nói như vậy trong mắt cô, tôi vẫn còn được tôn trọng sao?" Diệp Tuyền Vũ nhíu mày hỏi ngược lại.
"Ừ, tôi tuyệt đối có thể đem vẻ mỹ lệ phong tao của cô tinh tế đưa vào bức họa, bảo đảm không có nét gì là xấu, hoàn toàn chỉ có sự hấp dẫn, thế nào, cởi ra đi, để cho tôi họa đi!" Đan Vân Sơ không có nói đùa, cô là thật có ý định muốn họa Diệp Tuyền Vũ.
"Cô nằm mơ đi!" Diệp Tuyền Vũ quả quyết cự tuyệt, ai biết Đan Vân Sơ có mang bức tranh đi triển lãm bừa bãi khắp nơi hay không, rõ ràng là muốn làm cho mình khó chịu, theo Diệp Tuyền Vũ thì những bức tranh lõa thể linh linh kia chính là thứ dung tục, cô dù sao cũng không hiểu nghệ thuật, không cần vì nghệ thuật mà hiện thân, thân thể cô có biết bao đàn ông thèm muốn, bao nhiêu phụ nữ ghen tị, cô thế nào lại có thể phô bày ra cho những gã đàn ông ghê tởm kia nhìn chứ, thà để cho phụ nữ ghen tị còn đỡ hơn một chút, nhưng mà dù sao cũng không được, hoàn toàn không có chút gì cần phải thương lượng.
Diệp Tuyền Vũ phải rời khỏi phòng vẽ, cần chặt đứt ý nghĩ hoang đường của Đan Vân Sơ.
Đan Vân Sơ không muốn buông tha cực phẩm như vậy, ngoại trừ tiểu công chúa, cô còn chưa từng thấy qua ai được như thế, Đan Vân Sơ đưa tay muốn kéo Diệp Tuyền Vũ lại, nhưng lại kéo nhầm khăn tắm trên người Diệp Tuyền Vũ, tốt đẹp làm sao, khăn tắm bị kéo rớt xuống, thân thể hoàn mỹ của Tuyền Vũ không chút che đậy đập ngay vào tầm mắt Đan Vân Sơ.
Đan Vân Sơ đột nhiên nuốt khan nước bọt, tiểu công chúa vóc dáng hoàn mỹ đến không thể nào phản đối, thế nào ngày trước lại không phát hiện chứ? Dáng người này, Đan Vân Sơ cảm thấy nếu không làm gì đó, thực sự là lãng phí tài nguyên, không được, nhất định phải làm chút chuyện.
"Tiểu công chúa, đừng lãng phí vóc dáng hoàn mỹ mà, để tôi họa đi!" Đan Vân Sơ ngữ khí ôn nhu, thật giống như giọng điệu dụ dỗ con nít, đây là lần đầu tiên thấy Đan Vân Sơ như thế.
"Không có cửa đâu!" Diệp Tuyền Vũ nhìn biểu tình của Đan Vân Sơ, thực sự giống hệt như tú bà ở kỹ viện đang dụ dỗ khuê nữ hoa cúc đi kiếm khách, còn chưa an tâm, Diệp Tuyền Vũ vội vàng đoạt lấy khăn tắm quấn quanh mình trở lại, cô quyết định từ nay về sau sẽ không để lộ một mảng da thịt nào trước mặt Đan Vân Sơ để tránh bị cô ấy vẽ trộm, Diệp Tuyền Vũ nhanh chóng ra khỏi phòng vẽ tranh.
"Tài nguyên lãng phí sẽ bị trời phạt a." Đan Vân Sơ thầm nói, Diệp Tuyền Vũ làm gì mà nhìn mình như nhìn đại sắc lang, chỉ là muốn vẽ một bức tranh thôi mà, chứ có phải bị mình cường bạo đâu mà lại sợ hãi như thế? Bất quá giờ phút này, Diệp Tuyền Vũ thà rằng Đan Vân Sơ cường mình, cũng không muốn để Đan Vân Sơ vẽ.
Đan Vân Sơ thu dọn hết dụng cụ vẽ tranh, tắm rửa xong, cũng thử dùng khăn lông bao toàn bộ thân thể, chỉ là bao thế nào cũng không nhìn ra được nét mê hoặc ban nãy của Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ không thể không lần thứ 2 cảm thán nơi căng tròn mãnh liệt của Diệp Tuyền Vũ, mang theo bộ ngực lớn như vậy, tiểu công chúa không thấy mệt sao? Đan Vân Sơ tức giận bất bình nghĩ đến, đừng hoài nghi, Đan Vân Sơ thuần túy chỉ là đố kị.
Đan Vân Sơ thấy Diệp Tuyền Vũ nằm ở trên giường mình đang cầm quyển sách giết thời gian, tư thế vô cùng nhàn nhã hoàn toàn tự xem mình là chủ nhân của nơi này.
Đan Vân Sơ nhấc chăn của Diệp Tuyền Vũ lên, sau đó tiến vào, nửa thân trên đè lên Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ ngây ngẩn nhìn Đan Vân Sơ đột nhiên hành động thân mật, Đan Vân Sơ vì đạt được mục đích quả không từ thủ đoạn, thật sự đê tiện, rõ ràng biết mình rất nhạy cảm đối với thân thể cô ta, còn dùng thân thể áp bức mình, Diệp Tuyền Vũ xoay người, muốn tránh loại bầu không khí hít thở không thông này, Đan Vân Sơ vừa mới tắm rửa, hương thơm ngào ngạt như bánh mì mới ra lò, làm cho Diệp Tuyền Vũ muốn mở rộng miệng ra ăn, nhớ... thật nhớ đến trước đây lúc đem Đan Vân Sơ đặt dưới thân muốn làm gì thì làm, Diệp Tuyền Vũ đại não ngày càng trình chiếu những hình ảnh xuân đồ ướt át đó.
"Tiểu công chúa lo lắng sao, một chút nữa thôi..." tiểu công chúa thân thể thật mềm, mềm mại vô cùng, so với hải miên (1) còn muốn mềm hơn, cảm giác nằm ở trên người tiểu công chúa thật là dễ chịu, Đan Vân Sơ thầm nghĩ.
"Cô nói còn chưa nói, khuôn mặt làm chi lại đỏ như thế chứ?" Đan Vân Sơ thấy Diệp Tuyền Vũ sắc mặt đỏ ửng, trên mặt tựa hồ như viết vài chữ, "tôi là thụ", "là dụ thụ", "phi thường thụ", nha, tiểu công chúa vẻ mặt này làm cho mình thực muốn khi dễ, muốn giống như mẹ kế hành hạ con chồng, Đan Vân Sơ trong đầu hiện ra vài hình ảnh, tay cầm roi da quất tiểu công chúa, tiểu công chúa thanh âm vang xin như mèo con, sau đó tự mình cười đến vẻ mặt vô cùng gian tà...
Đan Vân Sơ lắc lắc đầu, mẹ ơi, lúc nào tự mình lại có những mê thích méo mó như thế? Bất quá đều do tiểu công chúa, tiểu công chúa toàn thân dường như có loại kích thích làm cho người ta muốn ngược đãi, Đan Vân Sơ cảm thấy rất nhiều người đều có thể sản sinh ra loại mê thích này, không chỉ có riêng mình.
Diệp Tuyền Vũ phản công một cái, đã đem Đan Vân Sơ đặt dưới thân, Đan Vân Sơ một chút phòng bị cũng không có, đợi đến khi cô kịp phản ứng, trong lòng liền hối hận, biết rõ tiểu công chúa thừng ngày đối với mình như hổ đói rình mồi, tự mình còn leo lên lưng hổ nhổ lông, đúng là tự đi tìm cái chết, ánh mắt Diệp Tuyền Vũ hiện tại tựa như dã lang đói bụng đã lâu, lục quang bay bổng, khiến lỗ chân lông Đan Vân Sơ bỗng dưng dựng đứng.
Diệp Tuyền Vũ cúi người đem môi dán lên cái cổ trắng ngần của Đan Vân Sơ, động tác nhanh đến mức làm Đan Vân Sơ không kịp chống cự, Đan Vân Sơ sững sờ nhìn mình bị khinh bạc, môi hơi lạnh, khiến Đan Vân Sơ hơi giật mình run rẩy, trên cổ truyền đến cảm giác hơi hơi tê dại, thật quỷ dị, cùng cảm giác trước đây hoàn toàn khác biệt, bởi vì cảm giác khác biệt, Đan Vân Sơ như chim sợ cành cong, cố sức muốn đẩy Diệp Tuyền Vũ ra, lại bị Diệp Tuyền Vũ dùng sức ngăn cản.
"Cho cô vẽ tôi cũng được, cô để tôi thượng, thế nào?" Diệp Tuyền Vũ môi ngậm lấy vành tai Đan Vân Sơ, âm thanh mị hoặc nhẹ nhàng nói.
"Như vậy đi, cô để tôi vẽ, tôi sẽ thượng cô, thế nào?" Đan Vân Sơ ngón tay tìm đến vòng eo mảnh khảnh của Diệp Tuyền Vũ, chính là một chút cũng không tỏ ra yếu thế, đùa à, cô sao có thể để tiểu công chúa hù dọa chứ.
Trên vòng eo bỗng truyền đến một làn hơi lạnh, làm cho Diệp Tuyền Vũ thân thể cứng đờ, Diệp Tuyền Vũ rất rất tức giận!
"Thân thể của cô, tôi không gì lạ, cô đi họa quỷ đi!" Diệp Tuyền Vũ chui vào một cái chăn khác, đưa lưng về phía Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ cô nghĩ cô là ai a!
Đan Vân Sơ thấy Diệp Tuyền Vũ tức giận đưa lưng về phía mình, trong lòng âm thầm bật cười, tiểu công chúa trên mặt rõ ràng là viết 4 chữ "mong muốn được thượng", còn chết không thừa nhận, tiểu công chúa vẫn là rất kiêu ngạo, sở dĩ vì thế mà trận chiến này mình mới dễ dàng thắng. Bất quá kỳ thực tiểu công chúa thật sự có thể cân nhắc đề nghị của mình a, hiện tại Đan Vân Sơ đối với thân thể tiểu công chúa có một chút hứng thú, cho nên việc thượng kia, cũng có thể lắm a.
Diệp Tuyền Vũ nếu biết Đan Vân Sơ lúc này đang nghĩ gì trong đầu, phỏng chừng sẽ cắn chết Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ quả thực là người luôn làm cho người khác tức giận.
Chú thích
(1) Hải miên: một sinh vật biển, thuộc động vật thân lỗ, mềm mại. Hay còn có tên gọi khác là bọt biển.