Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 52

"Chị viết cái gì? Chị không biết dùng miệng nói sao?" Diệp Tuyền Vũ cố nén nụ cười, sắc mặt vẫn lạnh nhạt.
Đan Vân Sơ hoài nghi nhìn Diệp Tuyền Vũ vẻ mặt lạnh nhạt, Tiểu công chúa thật sự không biết, hay là giả bộ không biết? Đan Vân Sơ muốn từ sắc mặt Diệp Tuyền Vũ nhìn ra sơ hở, nhưng Diệp Tuyền Vũ biểu hiện quá hờ hững, nàng hẳn phải có chút đắc ý mới đúng, nhưng mà Đan Vân Sơ nhìn không ra Diệp Tuyền Vũ giờ phút này rốt cuộc tâm tình như thế nào. Đan Vân Sơ có chút ấm ức, đầu ngón tay Đan Vân Sơ ở lòng bàn tay Diệp Tuyền Vũ lại vẽ thêm một lần, lần này tốc độ so với vừa rồi chậm hơn rất nhiều, lần này Diệp Tuyền Vũ không thể không hiểu!
Diệp Tuyền Vũ cảm giác được đầu ngón tay Vân Sơ chuyển động trong lòng bàn tay mình, như mang theo dòng điện, trong lòng Diệp Tuyền Vũ cảm giác rất vui vẻ.
"Hiện tại biết rồi chứ?" Đan Vân Sơ hỏi.
"Không biết!" Diệp Tuyền Vũ lần này giả bộ không quá giống, nụ cười nơi khóe mắt cảm thấy có chút hài lòng.
"Vậy thôi." Đan Vân Sơ có chút xấu hổ, chẳng lẽ Diệp Tuyền Vũ ép mình mở miệng xin lỗi sao? Đáng ghét, rõ ràng từ lần thứ nhất đã biết, mình không cần nói xin lỗi lần thứ ba.
"Đan Vân Sơ, chị nói xin lỗi cũng không có thành ý!" Diệp Tuyền Vũ bất mãn nói, thật không có hứng thú, một chút cũng không thích đùa.
"Này, chị đích thân nói xin lỗi, em còn muốn thế nào đây?" Đan Vân Sơ hỏi.
"Chị biết sai ở đâu không?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.
"Chính là khi đó không nên đem Tiểu công chúa bỏ lại, để cho Tiểu công chúa chưa thỏa mãn dục vọng..." Đan Vân Sơ nghiêm trang nói đến.
"Đan Vân Sơ, chị đi chết đi!" Diệp Tuyền Vũ nghe tới tức vô cùng, Đan Vân Sơ căn bản không tìm được nguồn gốc vấn đề.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Đan Vân Sơ hỏi ngược lại, không phải bởi vì cái kia mới tức giận sao?
"Đan Vân Sơ, chị rốt cuộc có để tâm không? Chị chưa từng để tâm đến em." Diệp Tuyền Vũ rút tay về, có chút nản lòng mở cửa xe, sau đó lái xe thể thao nghênh ngang rời đi.
Đan Vân Sơ sững sờ, để tâm, từ này xa lạ, cô cho là mình đến đây là đủ rồi, hiển nhiên thứ Tiểu công chúa muốn không chỉ là những thứ này. Đan Vân Sơ ngẩn người hồi lâu, mới lái xe trở về. Cái gì gọi là để tâm đây? Đan Vân Sơ ở nhà vẫn nghĩ vấn đề này, mới phát hiện đây là rất khó hiểu, tựa như môn toán ở trung học, cô làm sao cũng giải không được. Tiểu công chúa muốn mình để tâm, muốn thế nào mới coi là để tâm đây? Thứ tình cảm này, thật đúng là rất phiền toái, không phải là tôi và cô cùng nhau vui vẻ là tốt sao, hiện tại hai người cùng mất hứng. Đan Vân Sơ cảm giác hạ mình đã đủ thấp, nhưng là nghĩ tới vẻ mặt Diệp Tuyền Vũ nản lòng, giống như lại là mình làm sai, nhưng cô lại không biết mình sai chỗ nào, phải xin lỗi cũng đã nói xin lỗi, Tiểu công chúa còn muốn cái gì đây? Nghĩ đến đầu đau như muốn vỡ tung, đáng ghét, dù sao cũng một đao, trực tiếp hỏi Diệp Tuyền Vũ rốt cuộc muốn gì, ghét nhất không đầu không đuôi rối loạn. Đan Vân Sơ đã nghĩ là hành động, cầm chìa khóa, lái xe thẳng tới nhà Diệp Tuyền Vũ.
Đây quả thật là giới hạn cuối cùng của Đan Vân Sơ, nếu không được, Đan Vân Sơ tính buông bỏ, cô thật sự không đủ nhẫn nại để không ngừng dụ dỗ một cô gái.
Diệp Tuyền Vũ vẫn tưởng rằng, Đan Vân Sơ chịu cúi đầu tìm mình, mình có thể tha thứ cho cô, nhưng là, nàng phát hiện mình khắc chế không được cảm giác muốn nhiều hơn. Diệp Tuyền Vũ lái xe cực nhanh, có phải Đan Vân Sơ sẽ dễ dàng vứt bỏ như vậy không? Cô có thể hạ thấp mình thế kia, đã không dễ dàng, rõ ràng mình lãng phí cơ hội tốt, nhưng Diệp Tuyền Vũ ánh mắt lại có chút hồng.
Đan Vân Sơ quả nhiên không có đuổi theo, Diệp Tuyền Vũ đợi đã lâu, thấy Đan Vân Sơ không xuất hiện, trong lòng khó chịu.
Đan Vân Sơ có chìa khoá dự phòng của biệt thự, đây là chỗ hai người trước kia cùng nhau ở, cho nên, theo trực giác của cô, hẳn là Diệp Tuyền Vũ ở đây.
Diệp Tuyền Vũ ra khỏi phòng tắm, thấy Đan Vân Sơ trong phòng mình, vô cùng ngạc nhiên, nàng cho là nếu mình không đi tìm, Đan Vân Sơ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa mới đúng.
"Diệp Tuyền Vũ nói rõ ràng đi, em rốt cuộc muốn thế nào?" Đan Vân Sơ ngữ khí không tốt lắm.
"Không muốn gì cả." Diệp Tuyền Vũ giọng nói lạnh nhạt, để cho Đan Vân Sơ nổi giận, trực tiếp kéo lôi Diệp Tuyền Vũ.
"Diệp Tuyền Vũ đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của chị, trừ chuyện kia, em rốt cuộc tức giận cái gì đây?" Đan Vân Sơ nhìn thẳng Diệp Tuyền Vũ, kể từ khi gặp lại Diệp Tuyền Vũ càng làm khó.
Đan Vân Sơ có thể xuất hiện ở chỗ này, mình vốn là nên hài lòng, nhưng mà chết tiệt... giọng nói kia làm cho Diệp Tuyền Vũ nổi điên.
"Đan Vân Sơ, chị có tài đem em bỏ rơi, nói rõ sau này, chị toan tính chuyện thượng, chị cũng có thể đem em bỏ rơi, chị không đủ để ý em, em chán, em đối với chị có cũng được mà không có cũng không sao. Lần trước ra nước ngoài, không nói một tiếng, nếu như có để ý một chút, nên nói với em một tiếng không phải sao? Mặc dù để quên điện thoại, cũng nên nhớ số của em, số di động của chị, em có thể nhớ, mà chị lại không nhớ được số của em, chị để tâm nhớ sao? Nếu để tâm, biết rõ chọc em tức giận, lại không chịu nghĩ tới dỗ dành em? Em không đáng được chị để tâm sao? Chị dám nói, chị có để tâm sao?"
Liên tiếp bị hỏi ngược lại, làm cho Đan Vân Sơ bị chắn đến nói không ra lời, mà Diệp Tuyền Vũ càng nói càng ủy khuất, mắt đều đỏ, thấy vậy Đan Vân Sơ có chút đau lòng, Đan Vân Sơ muốn đem Diệp Tuyền Vũ ôm vào trong lòng ngực an ủi, đều bị Diệp Tuyền Vũ đẩy ra.
"Nhưng mà, em cũng biết, chị chính là người như vậy." Đan Vân Sơ nói đến, không phải là trước đây đã biết sao? Đan Vân Sơ không biết mình nói câu này lại thêm làm tổn thương người.
"Đúng, là em ngu có được hay không, em lựa chọn không nên tiếp tục ngu không được sao?" Diệp Tuyền Vũ quát.
"Em muốn chia tay sao?" Nếu như Tiểu công chúa ở cùng mình khó chịu như vậy, chia tay thôi, nhưng mà nghĩ đến chia tay, trong lòng Đan Vân Sơ khó chịu, đáy lòng phát ra âm thanh nói cho cô biết, cô một phần cũng không muốn.
"Đan Vân Sơ, chị vô lại!" Diệp Tuyền Vũ nghe được hai chữ chia tay, tim đau nhói, Đan Vân Sơ làm sao có thể dễ dàng nói ra như vậy, mình tức giận cũng không nhắc tới hai chữ kia, rốt cuộc chị ấy vẫn là không thèm để ý.
Diệp Tuyền Vũ cảm giác nước mắt mình không chịu được rơi xuống, như vậy điềm đạm đáng yêu, thấy vậy Đan Vân Sơ có chút đau lòng, Đan Vân Sơ cũng không quản bị Diệp Tuyền Vũ đẩy ra, đem Diệp Tuyền Vũ ôm vào trong ngực của mình, lần đầu tiên đem Diệp Tuyền Vũ ôm chặt như vậy, giống như muốn đem Tiểu công chúa xiết vào thân thể của mình.
"Tiểu công chúa, trước kia chị không đủ để tâm, sau này chị sẽ cố gắng để tâm một chút, đừng khóc, chị nhìn rất khó chịu." Đan Vân Sơ giọng nói ôn nhu dụ dỗ, tay vỗ nhè nhẹ phía sau lưng Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ phát hiện, mình rất sợ Tiểu công chúa khóc, từ khi gặp lại tới nay, mỗi lần khóc cũng đều làm cho mình mềm lòng, hơn nữa khi gặp lại tới nay, mình thật đã chọc Tiểu công chúa khóc rất nhiều lần.
Tình cảm biến thành bão, mặc dù là bị Diệp Tuyền Vũ cuốn, bất quá cơn bão này sớm muộn cũng sẽ hình thành, trước khi bộc phát ra, dù sao cũng bị cuốn đi.
Cảm xúc của Diệp Tuyền Vũ hồi phục một chút, nàng chán mình ở trước mặt Đan Vân Sơ lại tỏ ra yếu ớt, con người này, luôn làm cho mình không khống chế được cảm xúc, làm cho mình không giống mình. Từ thân thể đến tâm tình của mình, cũng bị con người này chi phối, đều không giống lúc bình thường.
Thân thể bị Đan Vân Sơ ôm chặt, còn câu kia chưa bao giờ tin sẽ được nghe chính miệng Đan Vân Sơ nói ra, cảm giác giống như nghe nhầm, nhưng tâm tình dần bình tĩnh lại.
Cứ như vậy, hai người ôm thật chặt, ai cũng không nói gì thêm, chính là ôm, đơn thuần ôm.
Diệp Tuyền Vũ lưu luyến thời khắc ấm áp này, thích sự yên lặng của Đan Vân Sơ lúc này, bão táp cũng đã qua, Đan Vân Sơ cảm giác mình chưa từng như vậy, tâm tựa hồ bị Tiểu công chúa kéo vào vòng xoáy, sau đó càng lún càng sâu.
Trước khi ngủ, Diệp Tuyền Vũ mơ mơ màng màng cảm giác đầu ngón tay Đan Vân Sơ nhẹ nhàng ở trên lưng mình, viết mấy chữ: 'sau này chị sẽ thử để tâm em mấy phần, cưng chìu em mấy phần'. Diệp Tuyền Vũ thấy mình đang nằm mơ, Đan Vân Sơ sẽ không nói ra những lời cảm tính như vậy.
Đan Vân Sơ đem Diệp Tuyền Vũ ôm vào trong lòng, Diệp Tuyền Vũ đem mặt vùi vào nơi mềm mại của Đan Vân Sơ tìm vị trí thích hợp, tay đặt lên eo Đan Vân Sơ, đêm đó, Diệp Tuyền Vũ cùng Đan Vân Sơ ôm nhau mà ngủ, chỉ đơn giản là ngủ, nhưng so với trước ấm áp hơn nhiều.
Đan Vân Sơ nhìn cô gái đang nằm trong lòng mình, bất giác đưa tay sờ khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tuyền Vũ, cô đột nhiên nghĩ, nếu như hiện tại bắt đầu thử sủng ái cô gái này, có lẽ cảm giác cũng không quá xấu.
Thương yêu là không cần đợi nói cũng phải để tâm vài phần, thỉnh thoảng mới quan tâm không giống là người yêu.

Bình Luận (0)
Comment