Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1812

Bởi vì trời mưa liên tục, thuyền chở hàng, thuyền của quan đi qua đều không thể đi nhanh hơn được.

Nếu kịp thì có thể đến Tô Châu tránh mưa, còn thuyền đi chậm lại không có cách khác thì hầu như đều hạ trại ở bên ngoài trú mưa.

Cho nên đê Hà Hoa cũng đón không ít khách tới tránh mưa, có thương nhân, cũng có lữ khách bình thường.

Dân chúng ở đê Hà Hoa nhiệt tình hiếu khách, mặc dù có một số thương nhân phía bắc, ngôn ngữ không được thông thuận cho lắm, may mà có nhà đò hỗ trợ, hơn nữa những nhà đò này vì sinh ý lâu dài, làm ăn trên mặt nước, cũng không vì ngôn ngữ mà chiếm tiện nghi của thương khách, không để họ phải chịu thiệt.

Dù sao dân chúng ở đây không có nhiều lương thực tồn trong nhà, những nhà tốt nhất cũng chỉ là bậc trung, nhà giàu gần như tất cả đều đi vào trong thành hoặc huyện lý. Cho nên muốn cấp miễn phí thức ăn cũng không dễ dàng, mà những người qua đường này cũng hiểu chuyện, bỏ ra giá cao một chút mua gạo và lương thực, sau đó tự làm ra chút thức ăn.

Dù sao ở trên thuyền có nhóm được lửa nấu cơm, nhưng mưa lớn như vậy không an toàn lại bất tiện.

Phần lớn mọi người đều hạ trại cỏ ở bên ngoài thôn nhỏ, điều kiện đơn sơ, tất nhiên là khó khăn.

Người có chút tiền thì tìm nhà ở trọ, giá cũng hợp lý.

Mà lại được nuông chiều nên muốn kén cá chọn canh, yêu cầu chỗ ở gọn gàng sạch sẽ, không thể bị mốc, không thể có chuột, còn phải...

Điều kiện như vậy, trong thôn ở đê Hà Hoa chỉ có một tòa trạch viện thỏa mãn, đó chính là đại viện của Tuần gia mà Tô Mạt đang ở.

Gọi là đại viện cũng chỉ có ba dãy trước ba dãy sau chung một sân, cách đó một đoạn có hai tòa viện nhỏ.

Đây là đám người Lưu Hắc Hổ chuẩn bị riêng, để gia đình sống ở đây, khi người ở lại nhận được tin tiểu thư muốn tới, liền dọn dẹp sạch sẽ, lại đốt hương một lượt, sau đó một nhà suốt đêm di chuyển đến tiểu viện, để Tô Mạt ở chính viện.

Những người này đều là huynh đệ của Lưu Hắc Hổ, năm đó khi Hắc Hổ trở về núi nói với mọi người sau này mình là Nhị đương gia, Đại đương gia chính là đại tiểu thư - một tiểu cô nương sáu bảy tuổi.

Ban đầu có không ít huynh đệ cười nhạo, kết quả về sau Tô Mạt phái vài huấn luyện viên đặc biệt tới huấn luyện cho bọn họ, yêu cầu là dù không đạt được bằng mị ảnh kỵ sỹ, ít nhất cũng phải bằng được ba phần.

Nếu không thì trực tiếp về nhà làm ruộng đi, đường ra ngoài lăn lộn nữa.

Nàng chẳng những phái người đến, còn tặng vài rương vàng bạc, để cho những người đó có thịt cá để ăn, sau đó tiến hành huấn luyện cho bọn họ, khiến cho bọn họ một ngày như thần tiên một ngày như địa ngục.
Bình Luận (0)
Comment