Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1996

Theo lời thủ hạ hồi báo, người nọ mặc quần áo màu trắng, trước ngực còn có hoa văn hình rắn màu đỏ như lửa, sau khi nhảy vào nơi này thì không thấy tăm hơi nữa.

Mà người của bọn họ đã bao vây toàn bộ xung quanh Thạch Lâm lại, cũng không thấy hắn đi ra ngoài.

Tổ trưởng của mấy tiểu đội bèn xin phép A Lí: “Đội trưởng, để cho chúng tôi đi thử một chút.”

A Lí lại để cho bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ, không cho ai hành động thiếu suy nghĩ, sau đó sai người mang tới tảng đá bằng phẳng, trải lên tấm da sói lên làm đệm, để Tô Mạt ngồi nghỉ ngơi.

Lại có thủ hạ đưa dưa và trái cây tới.

Tô Mạt không khỏi nhìn người nọ thêm một chút, nói với A Lí: “Tiểu tử này rất có khả năng, thời khắc này mà còn có thể lấy được những loại đồ ăn này, thật đúng là lâm nguy không sợ.”

A Lí trả lời: “Hắn gọi là Phi Lang, phụ trách điều tra, mắt tinh, mũi thính, thật giống như một chú chó, nhất định sẽ có chỗ dùng tới.”

Tô Mạt gật đầu một cái, khen: “Không tệ, chịu khó từ từ bồi dưỡng hắn.”

Nàng rất cần người có năng lực đặc biệt, có một loại người, vào thời khắc khẩn trương, vẫn có thể nghĩ ra biện pháp thư giãn, mà không làm trễ nải chính sự, rất tốt.

Nàng ăn mấy quả nho, cũng chia xuống cho mọi người.

Tất cả ở bên ngoài hi hi ha ha ăn dưa và trái cây, sau đó châm chọc kêu người trong Thạch Lâm là đồ đần.

Những nam nhân này trải qua huấn luyện đặc thù, mọi người như lang như hổ, lại không văn nhã, nên lời mắng người rất hung ác.

Chốc lát, người nọ ở bên trong không chịu nổi, âm trầm hung tợn đáp lại một câu.

Tô Mạt nói với A Lí: “Xem ra còn thiếu kiên nhẫn so với Hắc Xà.”

A Lí gật đầu một cái, “Thuộc hạ đi hỏi hắn mấy câu.”

Tô Mạt khoát khoát tay, “Để ta hỏi.”

Nàng lấy ra chiếc khăn lụa mà Lan Như đã nhét trong túi, thong thả ung dung lau khóe miệng một cái, sau đó lại lau tay, rồi sau đó giống như nói chuyện với người bên cạnh: “Người của các ngươi, thích nhất giấu đầu lòi đuôi, trừ Hắc Xà cùng Mị Kiều, còn có người dám để lộ tên của mình sao?”

Người nọ ở bên trong hừ lạnh, “Tô Mạt, ngươi đúng là mạng lớn, rơi vào cạm bẫy không chê vào đâu được như vậy mà ngươi vẫn không chết!”

Nghe ra đều là oán hận đến cắn răng nghiến lợi.

Tô Mạt ngược lại cảm thấy rất kỳ quái, bọn họ đối với mình sao lại có cừu hận sâu như vậy.

“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy người để cho ngươi đi làm chuyện này, thực tế là cũng muốn diệt trừ ngươi sao? Nếu lúc ấy ta chết, thuộc hạ của ta cũng sẽ không, bọn họ lửa giận ngập trời còn ở đó chờ ngươi, giả như ta chết rồi, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể có cơ hội chui vào nơi Thạch Lâm quỷ quái này sao?”

Nếu như nàng chết rồi, A Lí cùng Lan Như khẳng định sẽ như phát điên, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.
Bình Luận (0)
Comment