Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 2204

Tô Mạt đánh giá một tý, có thể chiếm lĩnh ốc đảo, còn phải nuôi binh mã, một Kim Cương đoán chừng còn lớn hơn Thiên hộ.

Chỗ Lý Hắc hổ cũng không có thiếu người, A Lí mới thu người bên kia, cũng có mấy trăm nhân mã.

Chỉ là người nơi này căn bản cũng phải phân tán khắp nơi, dù sao cũng là ở địa giới Đại Chu, quá bắt mắt cũng không tiện.

"Truyền tin Lý Hắc hổ, triệu tập người của hắn tới nơi này giám sát, người của ngươi làm chuyện quan trọng."

Tự nhiên, tổng quản là A Lí rồi.

A Lí đáp, "Thuộc hạ lập tức đi làm."

Tô Mạt cảm thấy nếu như người của Lý Hắc hổ ở bến tàu quá nhiều, chỉ sợ dễ dàng đưa tới tao loạn, không bằng phân một phần ra ngoài, vừa có thể giải quyết vấn đề cơ bản, cũng có thể giải quyết vấn đề Tào bang.

Hơn nữa đến lúc đó nàng còn phải phát triển hải ngoại, cần rất nhiều tay sai, nơi đó nếu như do nàng chiếm dĩ nhiên chính là của nàng, Đại Chu không quản được.

Đảo hải ngoại đối với nàng mà nói, ở phương diện khác càng thêm quan trọng.

Từ hướng đông nơi này, đi về phía nam, sẽ đi qua tất cả khoảng trên một trăm cái đảo, nếu như để khai phá, đúng là cơ nghiệp vô cùng phong phú rồi.

Mấy ngày sau, vẫn không nhận được tin tức Doãn Thiếu Đường.

Tô Mạt kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ chúng ta đã đoán sai?"

Nàng đoán chừng Doãn Thiếu Đường nhất định sẽ ở chỗ này liên lạc đàm phán với bọn họ, thế nhưng không tới, ngược lại không ngờ.

Đồng thời, nơi A Lí có tin tức truyền đến, người vẫn âm thầm bảo vệ theo dõi Lưu Vân đột nhiên mất đi liên lạc, không tìm được tung tích.

Lưu Hỏa vội la lên: "Có phải là bị Doãn Thiếu Đường ám hại hay không?"

Sắc mặt Tô Mạt nghiêm túc, "Tám phần đúng rồi."

Hoàng Phủ Cẩn trấn an bọn họ nói: "Coi như người theo dõi bị kẻ địch sát hại, Lưu Vân cũng sẽ không có chuyện. Bọn họ có khả năng là ngăn cản chúng ta biết tình hình Lưu Vân, chân chính muốn giết Lưu Vân không dễ dàng như vậy. Huống chi, nếu như bọn họ đối phó Lưu Vân, hơn phân nửa cũng là bắt sống, sẽ không làm thương tổn hắn."

Hắn vừa nói như thế, Lưu Hỏa cũng an tĩnh lại, ngẫm nghĩ một chút quả thật như thế.

Nếu Doãn Thiếu Đường muốn đối phó Lưu Vân, chỉ có bắt sống, dùng để uy hiếp tiểu thư cùng thiếu gia mới có tác dụng.

Nếu giết Lưu Vân, chỉ biết chọc giận tiểu thư cùng thiếu gia, hai bên trở thành tử địch vĩnh viễn không thể giải hòa.

Tô Mạt đứng lên nói: "Đi thôi, hỏi Hắc Xà, lấy phương thức gì liên lạc cùng Doãn Thiếu Đường."

Nàng dẫn theo A Lí cùng Lưu Hỏa đi tìm Hắc Xà.

Hắc Xà cùng Hôi Xà bị giam trong phòng, hảo ăn hảo uống, trừ đúng hạn ăn độc dược, cũng không có gì uất ức.

Hôi Xà vẫn ngủ, Hắc Xà ngồi ở trên mép giường suy nghĩ chuyện.

Thấy bọn hắn đi vào, Hắc Xà cười lạnh, "Thế nào, muốn cầu cạnh ta hả."

Lưu Hỏa hừ một tiếng, "Ngươi tốt nhất khách khí một chút cho ta."

Tô Mạt ý bảo hắn bình tĩnh chớ nóng, ngồi xuống đối diện Hắc Xà, thong thả ung dung nói: "Cũng coi là ngươi muốn cầu cạnh ta. Không liên lạc Doãn Thiếu Đường, không đổi lại Nhạc Phong, vậy ngươi cũng không thể khôi phục tự do. Nói không chừng Mị tỷ tỷ đã trở về Nam Trạch rồi, nếu nàng còn chờ ngươi, vậy ngươi không phải nên nhanh một chút sao?"

Tô Mạt luôn có thể tóm nhược điểm kẻ địch tiến hành công kích, có lúc nhược điểm trong lòng dễ dàng bị công kích hơn so với nhược điểm thân thể.

Hắc Xà quan tâm Mị Kiều, điểm này ít cần hoài nghi.

Hắn nhăn mặt, càng thêm lộ ra vẻ xấu xí, cặp mắt kia lại sáng cực kỳ.

Sau đó nàng đứng dậy, "Nếu như ngươikhông đồng ý, ta cũng không bức bách ngươi, như vậy ta có thể quang minh chánh đại bỏ rơi Nhạc Phong nhi, sẽ nói ngươi không chịu trao đổi, tự sát rồi."

Tô Mạt tiếp tục nói: "Dĩ nhiên, nếu là Mị tỷ tỷ không đợi ngươi...ngươi cũng bất tất phiền toái, có đúng hay không?"
Bình Luận (0)
Comment