Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 2311

Nàng biết làm một vương phi tốt, thậm chí cũng có thể giúp chồng dạy con, lại không thể yêu nữa.

Một khi bỏ qua, thì không thể quay đầu lại, một khi lựa chọn sai lầm, thì không thể tự cứu nữa.

Nếu như năm đó nàng lựa chọn cùng Tô Nhu nhi cùng Tô Mạt đứng chung một chỗ, hôm nay có phải đã bất đồng hay không?

Tả Nghi Lan lấy được Tô gia tha thứ cùng bảo vệ, mà mình, lại bị bọn họ hoàn toàn bỏ qua.

Chỉ là bạn bè, không hơn.

Tô Mạt hẹn nàng đi thăm Tả Nghi Lan.

Trong phủ Tín vương cảnh sắc vẫn mỹ lệ như cũ, chỉ là người cũng rất ít rồi, vào hậu viện, có thể nghe Tín vương điên cuồng tiếng gào thét còn có tiếng khóc, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng chửi rủa......

Nhưng không ai để ý tới.

Sẽ đi qua, có thể nhìn thấy Tô Văn nhi một thân áo gấm khom lưng, phí sức lấy nước, tưới hoa, đổ phân......

Mặc dù ăn mặc cao quý, nhưng trên người nàng lại bẩn nhem nhuốc, khi nàng quay đầu lại, Tô Mạt cơ hồ không nhận ra nàng.

Chỉ là hai năm ngắn ngủn, nàng xem lại già nua đi mười mấy tuổi.

Gương mặt xanh xao, cặp mắt trống rỗng vô hồn, trong miệng nói lải nhải không biết nói gì.

Bùi Bảo Khương nhỏ giọng nói: "Tả tỷ tỷ không giết nàng, nàng lại vẫn cảm thấy Tả tỷ tỷ sẽ không bỏ qua nàng, cho nàng ăn cơm, món ăn đều là độc, cho nên muốn tự thân trồng rau ăn."

Cũng có thể nói Tô Văn nhi bị chứng vọng tưởng, cảm giác người ta muốn giết nàng, hạ độc, lúc nửa đêm sẽ nghe thấy được mùi khét, cảm thấy nấu cơm, Tả Nghi Lan muốn chết cháy mình, sau đó nàng liền chạy tới trong sân, trốn ở trong góc.

Ngày dài tháng rộng, nàng cứ như vậy.

Nhìn tới Tô Mạt, mắt Tô Văn nhi sáng rực lên, đầu óc nàng giống như đột nhiên khôi phục lại sự trong sáng.

Tô Văn nhi nâng váy, nhào tới hướng Tô Mạt thật nhanh, trong miệng kêu, "Mạt Nhi, cứu ta, cứu cứu ta."

Đến trước mặt Tô Mạt, nàng lại giống như hiểu cái gì, cũng không dám bắt bàn tay bẩn thỉu đụng áo Tô Mạt.

Hôm nay Tô Mạt, giống như khối mỹ ngọc dịu dàng, từ trong ra ngoài tản ra xinh đẹp sáng bóng, rồi lại không giận mà uy, làm cho người ta không dám xem thường.

Tô Văn nhi lầm bầm nhìn nàng, không thể tin được đây chính là Tô Mạt.

Mặc dù người không thay đổi, nhưng khí thế, lại càng thêm mãnh liệt.

Hai chân mềm, liền quỳ xuống, "Mạt Nhi, ngươi cứu cứu ta đi, để cho ta lúc này rời đi thôi, Tả Nghi Lan ngày ngày muốn giết ta, nàng phái một người bạch thiên hắc dạ cầm đao nhìn ta chằm chằm. Ta...... Ta thật là sợ."

Tô Mạt nhàn nhạt nhìn nàng, "Không có ai có thể cầm đao bạch thiên hắc dạ mà nhìn chằm chằm vào ngươi...ngươi chỉ là chính ngươi phán đoán."

"Không, không!" Tô Văn nhi thác loạn hô: "Hắn, hắn......"

Nàng sợ xem xét khắp mọi nơi, đột nhiên lại bắt đầu phủ phục xuống đất co quắp, "Hắn dựa vào phía sau cây kia, đang xem ta, ánh mắt ác độc, hắn, bộ ngực hắn còn có máu......"

Tô Mạt lười phải cùng nàng vòng vo, "Tô Văn, người kia có phải người quen cũ hay không? Chính ngươi giết hắn rồi, hắn muốn quấn ngươi, cũng không ai có biện pháp. Chúng ta không có cách nào giúp ngươi, bởi vì hắn đã chết. Nếu như ngươi không sám hối, hắn sẽ theo ngươi một đời một đời."

Tô Văn nhi "Ngao" một tiếng, bụm mặt chạy.

Xa xa còn có thể nghe tiếng nàng kêu thê lương.

Bùi Bảo Khương cười cười, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mạt, "Đi cùng với ngươi, luôn là có nhiều sung sướng."

Tô Mạt cười với nàng, "Không bằng đi theo ta a."

Bùi Bảo Khương thở dài, giận nàng một cái, hình như như vậy trong nháy mắt khôi phục nghịch ngợm cùng tinh quái từ trước, ngay sau đó rồi lại bất đắc dĩ nói: "Nếu ta có thể có một phần trăm lực lượng cùng dũng khí của ngươi, ta cũng dám phản kháng vậy, đáng tiếc."
Bình Luận (0)
Comment